Ngay khi Hương Ngưng đi đến chỗ Đoạn Tiêu chứng thật mọi chuyện, Liên Hoa đã sớm ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, cùng với nàng còn có Phán Phán cũng đã bắt đầu hành động. Không biết các nàng lấy được tin tức từ nơi nào, vẫn là đi trước một bước đến nơi ở của Vân Thanh Thanh.
Thanh Thanh căn bản không biết mình sắp phải chịu đựng đau khổ, vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ triền miên.
Liên Hoa cùng Phán Phán một đường thẳng tiến, vốn muốn đối phó với nữ nhân tên Hương Ngưng kia. Dựa vào cái gì ba người các nàng cùng nhau đến, cũng chỉ có một mình Hương Ngưng được sủng ái? Cho dù nàng ta muốn ăn thịt thì cũng nên chừa lại chút canh cho hai nàng. Không nghĩ tới nữ nhân này đã vậy còn quá độc ác, bản thân mang bầu không thể hầu hạ Minh Vương liền lôi kéo Minh Vương không cho ngài đến phòng của hai nàng qua đêm.
Đến khi gặp mặt lại còn mắng các nàng, nói các nàng câu dẫn Minh Vương, làm hại nàng ta mỗi ngày một mình cô đơn lẻ bóng. Trời đất chứng giám a, Minh Vương căn bản không có qua đêm ở trong phòng của các nàng, vậy mà nàng ta còn có thể vu khống trắng trợn như vậy!
Cho đến ngày hôm nay các nàng mới biết được hoá ra ngày đó Minh Vương không đến phòng ở của Hương Ngưng, cũng không có đến phòng của các nàng, mà tìm đến phòng ở của con tiện nhân kia! Chẳng những mỗi ngày đều đi, hàng đêm ở lại, còn để cho tiện nhân kia có thai, có tiểu hài tử. Nếu còn tiếp tục như vậy, trong Minh Cung này chỉ sợ không còn chỗ đứng cho các nàng, sớm hay muộn các nàng cũng bị trục xuất trở về.
Các nàng không bao giờ muốn trở lại cuộc sống khi còn ở trong kỹ viện nữa. Trở về nơi đó, chẳng những ngày ngày bị tú bà khi dễ, mỗi ngày còn phải tiếp đãi những nam nhân người không ra người, ma không ra ma. Trong số khách làng chơi đó có người nào anh tuấn được như Minh Vương? Lại có người nào nhiều tiền như Minh Vương? Đó là còn chưa nói đến khí độ cùng địa vị của Minh Vương trong chốn võ lâm.
Cho nên vì mục đích ở lại Minh Cung, nhiệm vụ hàng đầu của các nàng chính là khiến cho Hương Ngưng cùng với tiểu tiện nhân kia biến mất. Bất quá, trước mắt Hương Ngưng đang được sủng ái, các nàng không thể động vào nàng ta. Nhưng về phần nha đầu tên Tiểu Thanh kia, chỉ cần nhìn Minh Vương mỗi ngày trước mặt các nàng tra tấn ả thì có thể khẳng định ngài không hề thích ả, hiện tại muốn trừ bỏ tiện nhân này tự nhiên sẽ không có bất cứ chướng ngại nào.
Cho dù là Minh Vương có biết thì cũng sẽ không trách cứ các nàng. Chỉ cần Minh Vương mặc kệ thì không cần phải bận tâm đến những người khác.
Liên Hoa và Phán Phán đi vào chỗ ở của Thanh Thanh, vừa đẩy cửa đã bị mùi ẩm mốc lâu ngày làm cho khó chịu. Hai người đánh giá xung quanh, chỉ thấy nơi này trước sau không đến ba năm trượng, trừ bỏ một cái giường, một cái bàn bằng gỗ, một tấm ván gỗ cùng với một vài thứ linh tinh gì đó thì có thể nói là đơn sơ dị thường.
Liên Hoa nhăn mặt nhăn mũi, che miệng nói:
"Cái nơi quỷ quái này làm sao mà ở được a, quả thực chính là chuồng lợn."
Phán Phán cũng nói thêm vào:
"Không chỉ có thể, một nơi cũ nát bẩn thỉu như vậy thật không biết Minh Vương suy nghĩ cái gì mà có thể đi đến nơi này lâm hạnh tiện nhân kia."
Hai người liếc mắt nhìn Thanh Thanh còn đang mê man một cái rồi đi đến trước giường.
"Không nghĩ tới, tiện nhân này còn dám ngủ ngon như vậy, thật sự là to gan lớn mật." Phán Phán chỉ vào Thanh Thanh đang ngủ say nói với vẻ châm chọc.
Liên Hoa tiếp lời:
"Nữ nhân như vậy cho dù có đứa nhỏ của Minh Vương thì cũng chỉ là loại nghiệt chủng mà thôi, vẫn nên thừa dịp nó chưa thành hình giết đi cho xong chuyện."
"Không sai, để cho sau này nó không thể cùng con của chúng ta tranh đoạt." Hai người còn chưa có con mà dám ở nơi này dõng dạc dự báo tương lai, thật sự đã xem Minh Vương và Minh Cung là vật nằm trong túi các nàng.
"Là ngươi xuống tay hay là ta xuống tay a?" Phán Phán có chút khiếp đảm:
"Ta, lá gan ta rất nhỏ, nếu được thì ngươi tới đi."
Liên Hoa dường như cũng giống như tỷ muội, vội vã xua xua tay:
"Không, không, ngươi làm thì hơn, lá gan ta so với ngươi còn nhỏ hơn, không hạ thủ được."
Hai người đẩy qua đẩy lại, không biết trong lúc hai người đang nhường nhau thì Thanh Thanh dĩ nhiên tỉnh lại.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn hai nữ nhân kia còn đang bàn bạc xem ai là người sẽ ra tay, cơn giận trong lòng nàng bất giác phun trào. Hai nữ nhân khốn khiếp này tưởng nàng dễ bị bắt nạt? Nàng là loại người các nàng có thể nói giết là giết ngay được sao? Cũng không nhìn xem bà cô của các ngươi là ai mà đã muốn động thủ. Đừng thấy Đoạn lang khi dễ ta mà ta không đáp trả thì coi ta là con mèo bệnh.
Nàng không phản kháng Đoạn lang vì trong lòng nàng còn có hắn, yêu hận dây dưa làm cho nàng cũng không biết chính mình có khả năng lấy bộ mặt nào để đối diện với hắn. Nhưng bọn họ muốn khi dễ nàng? Đó là điều không tưởng!
Bọn họ nghĩ Vô Tranh sơn trang Vân tứ tiểu thư, thiên hạ đệ nhất tài nữ sẽ ngồi yên để cho bọn họ giết hay sao?
"Nhị vị thương lượng thế nào rồi?" Khóe miệng Thanh Thanh hơi gợi lên một chút ý cười, không thèm nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm ngu xuẩn của Liên Hoa và Phán Phán, nàng chậm rãi mở miệng:
"Rốt cuộc là do ai hạ thủ đây? Lại muốn hạ thủ như thế nào?"
"Ngươi......" Liên Hoa cùng Phán Phán giống như vừa nhìn thấy quỷ. Ai có thể nghĩ đến trong lúc hai người các nàng đang tính mưu hại đối tượng thì đối tượng đột nhiên tỉnh lại, còn mỉm cười hỏi các nàng tính dùng loại phương thức nào để sát hại nàng.
"Chưa nghĩ ra đúng không, không quan hệ." Thanh Thanh vươn vai đứng dậy, thẳng lưng đi đến chỗ các nàng:
"Muốn để ta tới nói cho các ngươi hay không? Hai nữ nhân ngu ngốc." Thanh Thanh tức giận mắng to:
"Các ngươi ăn gan hùm mật gấu mới dám đến đây khi dễ bổn cô nương! Chết tiệt, lão hổ không phát uy thì các ngươi coi ta là mèo bệnh!" Thời điểm nàng oai phong một cõi, bọn họ còn chưa có xuất thế đâu. Dám ở trước mặt nàng giương oai thì quả thực là không biết sống chết!
"Ngươi, ngươi làm sao có thể thô lỗ như thế......" Phán Phán là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hung ác không sợ trời không sợ đất của Thanh Thanh.
Liên Hoa kéo tay nàng lại cất tiếng răn dạy:
"Ngươi làm sao lại ngốc như vậy, nữ nhân này mới nói có hai câu liền đem ngươi dọa thành như vậy? Ngươi sợ cái gì a, không phải đại phu nói nàng đang bệnh, chỉ còn lại một chút sức lực thôi sao? Hai người chúng ta sư sức đối phó nàng."
"Đúng, đúng, đại phu có nói qua." Phán Phán nhớ tới lời nói của Phương đại phu, hắn hình như có nói qua điều này?
Mấy tin tức này tự nhiên là do Phương đại phu từng chẩn bệnh cho Thanh Thanh nói cho các nàng a. Phương đại phu này chính là đại phu trên đảo, chuyên môn xem bệnh cho cung nữ cùng tạp dịch trong cung. Nếu không chẳng nhẽ lại bắt Công Tôn tiên sinh mỗi ngày đều đi xem bệnh cho mấy nhân vật nhỏ bé này sao?
Sắc mặt Than
h Thanh lạnh lùng, nàng tính dùng bộ dạng này để cho các nàng biết Thanh Thanh nàng không dễ bị bắt nạt .
Nàng một tay nắm chặt cổ tay bên kia, không ngừng vặn vẹo, cổ cũng cử động tới lui, rõ ràng là đang làm nóng người trước khi vận động.
Phán Phán cùng Liên Hoa nhìn nhau rồi cùng nhau đánh tới. Thanh Thanh thoải mái né tránh, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh:
"Đại tỷ nói, đã đánh nữ nhân thì phải đánh vào mặt. Hơn nữa hai người các ngươi đều là tiện nhân."
Trong đôi mắt của nàng hiện lên một chút hàn quang, hai tay cùng xuất chưởng, thưởng cho các nàng mỗi người một cái tát.
Liên Hoa cùng Phán Phán chưa từng học qua võ công, tay trói gà không chặt, còn chưa kịp kêu thì đã bị Thanh Thanh tát liên tục vài cái.
Vân Thanh Thanh càng đánh càng hưng phấn, một chưởng tung ra khiến cho Liên Hoa ngã trên mặt đất.Nàng một cước dẫm lên ngực Liên Hoa, bàn chân dùng sức đạp một cái, miệng nở nụ cười châm chọc:
"Sao hả, hiện tại các ngươi còn muốn đối phó ta như thế nào? Nói!" Nàng dựa vào đánh nhau mới trở thành nữ lưu manh nổi danh, muốn khi dễ nàng? Nằm mơ?
Phán Phán thấy bộ dáng hung ác của Thanh Thanh, thân mình tự nhiên mềm nhũn, té lăn quay trên mặt đất.
Xuất thân từ xã hội đen, người chết nàng gặp cũng đã nhiều. Biểu tình của nàng bây giờ tuyệt đối có thể so sánh cùng lão đại xã hội đen.
Thanh Thanh bộ dạng hung ác, ánh mắt khi nhìn Liên Hoa và Phán Phán bị giáo huấn giống như ác quỷ trong cõi U Minh. Toàn thân Phán Phán phát run:
"Không, không, chúng ta sai rồi, chúng ta không dám nữa......"
Phán Phán một bên khóc còn một bên oán giận trách cứ Liên hoa:
"Đều là tại ngươi a, ngươi không phải nói nàng chỉ còn một chút sức lực thôi sao? Tại sao nàng lại biết võ công? Hơn nữa còn lợi hại như vậy. Ô ô...... Mặt của ta a, nhất định sẽ sưng lên, khó coi chết đi được, ngươi bảo ta như thế nào đi gặp Minh Vương a....." Đánh lên khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân độc ác là một điều rất thú vị, cách nói của Bạch Mạn Điệp quả nhiên không sai!
Liên Hoa nghe nàng oán giận như vậy, trong lòng tự nhiên cũng tức giận. Nàng cũng không phải không bị đòn hiểm. Nàng bị đánh, còn không biết oán trách ai đây. Đúng, đều là do Phương đại phu làm hại, tên ngu ngốc đó vì cái gì không nói tiểu Thanh có võ công?
"Đều là lỗi của Phương đại phu, hắn nói tiện nhân này...... A, không, là nữ hiệp, nữ hiệp sinh bệnh, lại có thai, cho nên mới......"
Những câu nói phía sau của Liên Hoa Thanh Thanh đều nghe được không sót chữ nào. Cái gì? Nàng mang thai? Đây là chuyện bắt đầu từ khi nào, vì cái gì nàng không biết? Nàng thật sự có đứa nhỏ của Đoạn Lang sao? Chẳng lẽ nàng gần đây thường cảm giác mệt mỏi, thân nhuyễn vô lực, chính là bởi vì nàng mang thai? Chờ đã, để cho nàng ngẫm lại, nguyệt sự của nàng đã bao lâu rồi không thấy đến......
Thanh Thanh vẻ mặt hoảng hốt, lập tức nhấc chân khỏi người Liên Hoa, lùi về phía sau hai bước. Liên Hoa cùng Phán Phán vừa thấy cái chân lúc nãy còn đặt trên người mình giờ đã rời đi thì lập tức giật mình một cái, hai người từ trên mặt đất đứng lên, lấm la lấm lét nhìn về phía nhân vật nguy hiểm là Thanh Thanh, sau khi xác định mình tạm thời được an toàn liền nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.
Rời khỏi căn phòng nhỏ của Thanh Thanh, Liên Hoa dìu Phán Phán, hai người vỗ ngực hô to may mắn.
Rốt cục thoát được sự kiềm chế của cọp mẹ. Sau lần kinh hồn này, hai người cũng không dám ở trước mặt Thanh Thanh mà giương oai lần nữa, sợ rằng một lúc nào đấy không chú ý sẽ lại bị Thanh Thanh hung hăng giáo huấn một trận.
Thanh Thanh đã hoàn toàn bị tin tức do Liên Hoa mang đến làm cho kinh sợ, nàng căn bản không có nhận thấy rằng Liên Hoa cùng Phán Phán đã chạy trốn. Có lẽ là do nhận được kích thích quá lớn, hơn nữa thân thể nàng đang sinh bệnh lại mạnh mẽ vận dụng võ công, thân mình lay động một cái, đột nhiên tê liệt ngã trên mặt đất.