Tuyệt Thế Long Soái

Chương 27: Cứ đi khiếu nại đi

“Được lắm”

Tiêu Tử Ninh khẽ gật đầu: “Hy vọng bà có thể mãi tự tin như vậy.”

Lưu Huyên khinh thường không thôi. Cậu ta nói như thể mình quyền thế lắm không bằng? Cái quái gì vậy!

Cha bà ta là giám đốc bệnh viện này, bà ta có cha mình làm chỗ dựa, bà ta có thể sợ ai cơ chứ?

"Vậy thì cậu mau đi khiếu nại tôi đi, cũng chỉ là một tên nghèo nàn bẩn thỉu, cậu nghĩ mình có thể làm gì tôi cơ chứ?

Cứ đi khiếu nại đi, xem có ai để ý đến cậu không?

"Chẳng là cái thá gì mà cũng dám to mồm như thết" Bà ta không chút lưu tình mở miệng châm chọc.

"Không có tí y đức nào!" "Loại người này xứng đáng làm bác sĩ không?" "Đúng là khốn nạn mài"

Những người xếp hàng phía sau cũng rất tức giận, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Lưu Huyên hừ lạnh: "Câm miệng hết cho tôi! Các người lợi hại như thế thì tới bệnh viện khác khám đi, tới chỗ này làm gì cơ chứ?"

Đa số những người đến bệnh viện này đều là những người không có đủ tiền đến khám bệnh viện tư.

Còn giả vờ cao siêu gì cơ chứ?

Từ trước đến nay bà ta chưa bao giờ để ý đến đám người này nên cũng chẳng quan tâm bọn họ làm gì.

"Cút đi! Mau cút hết hết cho tôi! Dám làm chậm trễ thời gian chữa bệnh của con tôi, tôi lột da các người ra hết bây giờ!"

Một giong nói kiêu ngạo chua ngoa truyền đến.

Mọi người đều bị đẩy ra một cách thô bạo!

Một phu nhân ăn mặc sang trọng, khuôn mặt dữ tợn đẩy tất cả những người đang xếp hàng phía trước ra, trong khi một người đàn ông phía sau thì ôm một đứa nhóc mập mạp vội vàng bước theo người phía trước.

Những người ở đó đều tức giận nhìn về phía người phu nhân kia.

"Các người muốn làm gì?" Phu nhân kia chống hông, lạnh lùng nhìn những người khác, "Một lũ nghèo nàn như các người mà dám chống đối tôi sao? Mau cút hết cho tôi!"

"Người đàn bà này chẳng có ý thức gì cả." Một cô gái trẻ tuổi cau mày, tức giận nói.

"Bốp!"

Phu nhân sang trọng kia trực tiếp tát vào má cô gái: "Con khốn này, mày nói ai đó? Có tin tao giết chết mày không? Chồng tao chính là phó hội trưởng thương hội Phong thành, miệng mồm sạch sẽ vào cho taol"

Cô gái trẻ ôm mặt khóc nức nở, nhưng sau khi nghe được câu thương hội Phong Thành, lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Bối cảnh của đối phương quá lớn.

Đó không phải là điều mà người bình thường như cô ấy có thể xúc phạm được.

Người đàn ông trung niên sải bước tới, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng ra lệnh: "Mau xin lỗi vợ tao nhanh lên!"

Thái độ ngạo mạn đó khiến mọi người xung quanh đều tức giận nhưng lại không dám lên tiếng, ai đã khiến xã hội này trở nên như thế này?

Có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm!

"Bốp!"

Người phụ nữ trung niên lại tát vào mặt cô gái: "Mày bị điếc à? Xin lỗi đi!"

Cô gái trẻ nhịn không được mà khóc nấc lên, cả đời cô ấy chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy, hai người này thật sự rất quá đáng....

Những người khác dù có suy nghĩ muốn giúp đỡ, nhưng quyền thế đối phương lại quá lớn, bọn họ nào dám đụng vào?

Bạch Tích Ngưng nhịn không được nói: "Hai người cũng quá đáng lắm rồi đây, tự mình chen ngang hàng của người khác, còn đánh cô bé đó nặng như thế, bây giờ lại muốn đổi trắng thay đen, muốn người khác xin lỗi mình?

"Ức hiếp người quá đáng!"

Cô vô cùng tức giận.

Chuyện xảy ra với cô gái này khiến cô nhớ đến sự đối xử bất bình đẳng mà cô phải chịu đựng trong nhiều năm qua, trong lòng cô không khỏi cảm thấy thương hại cô gái đó.

"Hừ!" Phu nhân đó cười lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh, đi tới trước mặt Bạch Tích Ngưng: "Sao, con điếm như mày cũng dám ra mặt cho nó sao?”

"Bà đây đánh chết mày!"

"Để tao cho mày thấy thế nào mới là quá đáng!"

Nói xong, bà ta giơ tay đánh mạnh vào người Bạch Tích Ngưng!

Bạch Tích Ngưng vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay kia dần hạ xuống người mình....

"Ai cho bà lá gan dám đụng vào người phụ nữ của tôi?"

Một tiếng hét chói tai vang lên, một bàn tay mạnh mẽ trực tiếp năm lấy bàn tay đang giơ lên của người phu nhân kial

Một tiếng hét lớn vang lên, Tiêu Tử Ninh nhẹ nhàng đẩy thân hình mập mạp của người phu nhân ra, bà ta lập tức ngã chổng vó xuống đất.....