Yêu thú cấp bốn, sức mạnh sánh ngang với võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ. Muốn giết Tuyết Hàn mãng cấp bốn này, dù là đám người Cơ Đồng Văn cũng cảm thấy áp lực.
- Cùng xuất chiêu! Cuồng Sa chưởng!
Phương Thượng gầm nhẹ, một chưởng đánh tới Tuyết Hàn mãng.
Lâm Thần, Cơ Đồng Văn, Dương Phong, Chu Văn Diệu cùng những võ giả Thiên Cương cảnh trong đội, đều hướng Tuyết Hàn mãng bao vây lại.
- Kinh Long đao!
Ầm ầm ầm ầm!
Dương Phong rút ra một thanh đại đao, liên tục chém mấy nhát đao về phía yêu thú, tiếng kim loại va vào nhau liên tiếp vang lên.
Lâm Thần cũng rút trường kiếm ra, tấn công Tuyết Hàn mãng.
Nhất thời, từ Hàn Đàm không ngừng truyền ra tiếng giao đấu, cách đó không xa mọi người đều thấy kinh hồn bạt vía.
Đám Phương Thượng đánh rơi mảng vảy lớn trên người con yêu thú, máu bắn tung tóe.
Cứ đà này, việc giết được Tuyết Hàn mãng chỉ là vấn đề thời gian, bị đau nó gầm lên một hơi, hung hăng vung chiếc đuôi lớn quét về phía mọi người.
Tuyết Hàn mãng này là yêu thú cấp bốn, nếu bị nó đánh trúng một đòn, bọn họ chắc chắn sẽ bị thương.
Ai nấy đều kinh hãi, từng người thi triển thân pháp lui về phía sau. Nhưng đúng lúc đó một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ Vương gia phái tới không tránh kịp, bị đuôi của Tuyết Hàn mãng đánh trúng, cơ thể bay ra ngoài, rơi xuống đất không ngừng co giật. Hiển nhiên bị thương nặng không thể đánh tiếp.
Mặt Vương Thiên Minh tái mét, lập tức cho người đưa võ giả bị đánh trúng đi trị thương.
Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, mặc dù có thể giết được Tuyết Hàn mãng nhưng khó tránh khỏi sẽ còn có người bị thương, vả lại còn tiêu tốn không ít thời gian.
Thấy tình hình này, Lâm Thần phóng vụt lên, cả người trông như một con diều hâu, nhằm Tuyết Hàn mãng đánh xuống, cùng lúc đó, Hàn Thiết kiếm trong tay hắn không ngừng chuyển động, ở giữa không trung lưu lại mấy tàn ảnh, liên tục đánh lên người Tuyết Hàn mãng.
Cơ Đồng Văn vừa mới ổn định thân thể, đám người Phương Thượng thấy Lâm Thần xuất thủ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
- Lâm Thần, ngươi làm gì vậy!
Cơ Đồng Văn hét lớn, chân đạp bộ pháp, Huyền Thiết kiếm trong tay vung ra.
- Thật là không biết tự lượng sức.
Phương Thượng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút khinh thường, nhưng cũng thi triển võ công, nhanh chóng đánh tới phía yêu thú.
Trong lúc mọi người hành động, Hàn Thiết kiếm của Lâm Thần hung hãn chém vào người Tuyết Hàn mãng.
Ầm!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Ngay sau đó, tiếng gầm rống của Tuyết Hàn mãng truyền đến, đòn này của Lâm Thần khiến cơ thể nó bị ép xuống đáy sâu mấy tấc! Chỗ bị Hàn Thiết kiếm đánh trúng mất một mảng vảy lớn, lộ ra máu thịt đỏ lòm.
Một đòn này của hắn đã khiến Tuyết Hàn mãng trọng thương!
Ào ào ào...
Ngay sau đó, Lâm Thần giơ Hàn Thiết kiếm lên lần nữa, nhằm nơi vừa bị hắn đánh trọng thương liên tục đâm mấy kiếm.
Hống hống...
Dưới sự tấn công liên tục của Lâm Thần, cuối cùng Tuyết Hàn mãng không có chút sức lực nào phản kháng, một lát sau, tiếng kêu của nó dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất.
Mà lúc này, đám người Phương Thượng vẫn còn trong tư thế tấn công, chuẩn bị bao vây Tuyết Hàn mãng.
Có người hít vào một hơi lạnh, thần sắc khiếp sợ nhìn Lâm Thần.
- Mấy kiếm chém chết yêu thú cấp bốn?
Không ít người lắc lắc đầu, cho là mình nhìn thấy ảo giác. Ai cũng biết Lâm Thần mới ở Luyện Thể cảnh tầng thứ tám sơ kỳ, vốn dĩ cho rằng Lâm Thần là hàng đệ tử có thực lực yếu nhất trong năm tông môn, thật không ngờ, Tuyết Hàn mãng lại bị hắn dễ dàng chém chết.
- Kiếm pháp tốt! Kiếm thật sắc bén!
Cơ Đồng Văn kinh ngạc, nhìn Lâm Thần không chớp mắt.
Mấy kiếm vừa rồi của Lâm Thần thực ra là phối hợp với Cổ Đồng Luyện Thể quyết cùng nhau thi triển, mà Cổ Đồng Luyện Thể quyết hắn đã tu luyện đến cấp ba, uy lực mỗi một quyền tới mười sáu ngàn cân.
Chính vì vậy Tuyết Hàn mãng mới bị áp chế, không có chút lực phản kháng nào. Nếu đổi lại là một người tấn công, e rằng sau khi đả thương được Tuyết Hàn mãng, nó cũng sẽ phản kích lại.
Đám Phương Thượng đều kinh ngạc nhìn Lâm Thần, thực lực Lâm Thần vừa thể hiện, đã không thua kém võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ.
Mà bên kia, thấy Lâm Thần chém chết Tuyết Hàn mãng, Vương gia Đại trưởng lão Vương Thiên Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ đứng lên.
Dù bất ngờ về thực lực của Lâm Thần, nhưng thực lực của hắn càng mạnh, sự an toàn của mọi người càng được đảm bảo!
Nhất thời Lâm Thần trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lâm Thần cũng không quá để ý, thở phào, đi tới bên cạnh thi thể Tuyết Hàn mãng, dùng Hàn Thiết kiếm chém đứt thi thể.
Tuyết Hàn mãng là yêu thú cấp bốn, vảy của nó là nguyên liệu thượng hạng để chế tạo khôi giáp, giá thành không hề rẻ.
Đám người Cơ Đồng Văn không có ý kiến, dù sao yêu thú cũng do Lâm Thần chém chết.
Lúc này Vương Thiên Minh lập tức sắp xếp người tiến vào chọn lựa Hàn Băng thạch. Hàn Băng thạch trừ một phần ở bên ngoài Hàn Đàm còn lại phần lớn đều ở phía trong, cho nên cần phái người lẻn vào bên trong lấy.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Vương Thiên Minh đi tới chỗ Lâm Thần, vẻ mặt cảm kích nói:
- Tuyết Hàn mãng là yêu thú cấp bốn, mặc dù chúng ta có thể giết được nó, nhưng lại khó tránh khỏi có người bị thương, lại tiêu tốn không ít thời gian, đa tạ công tử ra tay kịp thời.
Lâm Thần lắc đầu cười nói:
- Trưởng lão không cần khách khí.
Vương Thiên Minh gật đầu, chỉ đống vảy Tuyết Hàn mãng trên đất nói:
- Không biết Lâm công tử định xử lý chỗ nguyên liệu này thế nào?
Nghe hỏi như thế, Lâm Thần hơi sững lại.
- Nguyên liệu thu được trên người Tuyết Hàn mãng không tệ, nếu bán đi, có thể thu được không ít linh thạch.
Lâm Thần nói ra suy nghĩ đó, Vương Thiên Minh lắc đầu nói:
- Lâm công tử chắc là biết, Vương gia chúng tôi là gia tộc chuyên luyện chế vũ khí, dù là Nhạn Nam vực có rất nhiều tông môn, cũng đều có giao dịch qua lại với Vương gia. Nếu Lâm công tử không ngại giao những nguyên liệu này cho ta, sau khi trở về, chúng ta sẽ chế tạo một cái Nhuyễn giáp cho công tử!
Dừng một chút, Vương Thiên Minh tiếp tục nói:
- Cả những nguyên liệu cần thiết khác, Vương gia chúng tôi cũng cung cấp miễn phí.
- Hả, vậy thì đa tạ trưởng lão.
Lâm Thần hơi bất ngờ, nhưng thông suốt rất nhanh, hiểu ra ý tứ của Vương Thiên Minh.
Vừa nãy giết được Tuyết Hàn mãng, Lâm Thần có công lớn nhất, thể hiện được thực lực không tầm thường, thứ nhất Vương Thiên Minh muốn thiết lập quan hệ tốt với Lâm Thần, dù sao một gia tộc nhỏ có mối quan hệ tốt với thiên tài đệ tử nội môn đối với hắn chỉ có lợi không cần nói ai cũng biết.
Thứ hai, thực lực của Lâm Thần như vậy, có thể giúp đỡ đội ngũ của họ rất nhiều. Vương gia đưa ra một chút ưu ái cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi giao toàn bộ vảy Tuyết Hàn mãng cho Vương Thiên Minh, Lâm Thần phóng ra linh hồn lực, bao quát phạm vi trăm thước xung quanh hắn.
Chọn lựa Hàn Băng thạch cần tiến hành nhanh chóng, nhưng nước bên trong Hàn Đàm lạnh như băng, vì vậy người được chọn lẻn vào đó lấy Hàn Băng không bao lâu cần nhô ra để thở.
Nhưng may mắn Vương Thiên Minh nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, sắp xếp không ít võ giả cùng lẻn vào, tiếng hành chọn lựa băng thạch.
Còn năm người Lâm Thần cùng đội ngũ hộ vệ thì đứng bốn phía canh gác.
Lâm Thần đứng ở phía tây bắc, tản mát ra linh hồn lực.
Đột nhiên hắn khẽ ồ một tiếng, nhìn về phía bụi cỏ cách mấy chục thước ngay trước mặt.
- Bách Linh thảo trăm năm tuổi!
Mặt Lâm Thần lộ ra vẻ mừng rỡ, Bách Linh thảo này nếu ăn vào có thể tăng tu vi, quan trọng hơn là niên đại của nó, Bách Linh thảo trăm năm này rất hiếm, không ngờ ở đây lại có một cây.
Có Bách Linh thảo này Lâm Thần tu luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Tuyết Hàn mãng kia, có lẽ không chỉ vì Hàn Đàm mà còn bởi vì nếu nó ăn được Bách Linh thảo này vào có thể sẽ thăng lên yêu thú cấp bốn đỉnh phong.
Mặt Lâm Thần hiện lên một vệt cười.
Hắn hái cây Bách Linh thảo xuống, sắp xếp Bách Linh thảo vào hộp xong cũng đến lúc phải quay lại, vừa đi, hắn lại dừng lại.
Bên cạnh nơi mọc Bách Linh thảo lộ ra một đoạn đá nhỏ màu trắng. Trên tảng đá hàn khí bao phủ xung quanh, so với Hàn Băng thạch mà Lâm Thần nhìn thấy còn băng lạnh hơn nhiều.
Cũng là một khối Hàn Băng thạch!
- Khối Hàn Băng thạch này...
Vốn dĩ khối Hàn Băng này chỉ lộ ra một đoạn nhỏ ở bên ngoài, Lâm Thần nhìn thấy nhưng cũng không để ý tới. Hàn Băng thạch mặc dù không tệ, trước kia hắn đã thu thập được không ít, nên khối Hàn Băng này hắn cũng không để tâm đến.
Nhưng ngay lúc hắn xoay người, linh hồn lực lần nữa quét qua chỗ này, lại phát hiện khối Hàn Băng thạch này có chút khác biệt so với những khối khác.
Hàn khí trong khối băng này mạnh hơn, lại cứng rắn vô cùng, so với những cái khác có lẽ cao cấp hơn một chút.
Lâm Thần đối với khoáng thạch không biết nhiều, hắn cũng không phân biệt được phẩm cấp của khối Hàn Băng này.
Khoáng thạch và linh thạch giống nhau, chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Cấp bậc càng cao, càng quý giá, Hàn Băng thạch mà nhóm người Vương gia đi lấy lần này căn bản đều là hàn băng hạ phẩm.
Lâm Thần không nghĩ nhiều, thu khối Hàn Băng này vào trữ vật linh giới, rồi trở lại vị trí canh gác.
Khối Hàn Băng thạch này Lâm Thần định sau khi trở về chuyển vào trong Hàn Thiết kiếm, như vậy Hàn Thiết kiếm sẽ càng thêm cứng rắn, sắc bén.
Những người khác thấy Lâm Thần đi một chút rồi quay lại cũng không có để tâm tới. Trên thực tế mấy người Phương Thượng cũng thỉnh thoảng đi tới đi lui, tìm kiếm linh thảo.
Dù sao đệ tử tông môn nhận loại nhiệm vụ này, nếu gặp được linh thảo hay các loại linh vật quý giá, bọn họ có thể tự ý thu thập.
Tốc độ của nhóm người đi lấy Hàn Băng thạch rất nhanh, không bao lâu, đã lấy được khoảng ba rương. Nhìn những viên Hàn Băng được đưa lên, nụ cười trên mặt Vương Thiên Minh càng đậm.
Có lẽ chỉ riêng chuyến đi này, cũng đủ để Vương gia kiếm được không ít lợi lộc.
Sau hai canh giờ, đã góp nhặt được gần mười rương Hàn Băng thạch, tới xế chiều, Vương Thiên Minh hạ lệnh tất cả mọi người chuẩn bị trở về Thiên Lĩnh trấn!
Dù sao dãy Mặc Liên sơn vào ban đêm vô cùng nguy hiểm, bọn họ đông người như vậy, trong đó lại có nhiều người tu vi Luyện Thể cảnh tầng ba, bốn, ở đây qua đêm rất dễ trở thành mục tiêu của yêu thú hoạt động ban đêm.
Vì vậy dù có chút không nỡ, muốn lấy được thêm một ít Hàn Băng thạch, nhưng tất cả mọi người đều lập tức thu dọn!
Nhưng ngay lúc đó mặt đất bỗng rung chuyển, tiếng yêu thú gào rống truyền đến liên tiếp!