Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 163: Thiết phiến

Trên thực tế, tuy rằng đoạn kiếm bay nhanh suốt mấy ngày nhưng vẫn là loanh quanh ở khu vực này. Di tích Chân Bảo Môn có vô số đường đi, bốn phương thông suốt, mê cung quanh co. Đoạn kiếm phi hành ở đây mấy ngày, cũng chỉ đi quanh con đường mà Lâm Thần đã dừng lại lúc trước, nói cách khác con đường Lâm Thần đang đứng có thể ở sát vách con đường trước đó.

Tóm lại đoạn kiếm tuy phi hành thời gian lâu nhưng nếu đi thẳng từ vị trí cũ của hắn tới đây cũng chỉ mấy canh giờ là có thể tới nơi.

Nhưng hiện tại đã đến đích, Lâm Thần cũng không nghĩ nhiều nữa. 

Không biết vật có thể khiến cho đoạn kiếm phản ứng điên cuồng sẽ như thế nào. Mắt Lâm Thần lóe ra một vệt hưng phấn, linh hồn lực của hắn hơi động, thả ra một phần đang bao quanh trên kiếm tản mát ra xung quanh.

Linh hồn lực xuyên xuống lòng đất sâu hơn mười thước, lập tức tình hình toàn bộ vùng này phản chiếu rõ ràng trong đầu Lâm Thần.

Chỉ là, dưới dự dò xét của linh hồn lực lại không hề phát hiện được gì. 

"Sao có thể như vậy!"

Trong mắt Lâm Thần lóe ra tia kỳ dị. Hắn liếc mắt nhìn đoạn kiếm đang run rẩy cách đó không xa, trong lòng hơi động, linh hồn lực đang bao quanh kiếm trong phút chốc thu nó vào trong trữ vật linh giới.

Sau đó, Lâm Thần há mồm nuốt xuống một viên đan dược, nhanh chóng luyện hóa, một lát sau sắc mặt tái nhợt của hắn trở nên hồng nhuận hơn rất nhiều. 

Cảm thấy tinh thần đã khôi phục được khá nhiều, Lâm Thần đứng lên phóng thích lượng linh hồn lực khổng lồ ra, ngay lập tức bao phủ phạm vi một ngàn thước xung quanh lấy hắn làm trung tâm.

Lần này hắn không giữ lại một chút linh hồn lực nào, mà phóng thích toàn bộ vào sâu mấy chục thước dưới lòng đất, vách động, đỉnh động.

Nếu đoạn kiếm đã dừng lại ở chỗ này như vậy tất nhiên ở đây có thứ gì đó liên quan đến nó, nếu không nó tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ phi hành mấy ngày, chạy đến chỗ này. 

Ong ong ong...

Bên trong Trữ Vật Linh Giới, đoạn kiếm vẫn điên cuồng rung động, dường như nó hết sức hưng phấn.

Không để ý đến sự rung động của đoạn kiếm, hai mắt Lâm Thần khép hờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Linh hồn lực của hắn  tràn ra bốn phía xung quanh... 

Đỉnh động, ngoại trừ đá thì là bụi đất, chẳng có gì cả.

Hai bên vách động, cũng như vậy, căn bản không có gì đáng nghi.

Tới lòng đất... 

Sâu mười thước dưới lòng đất, tương tự không có.

Sâu hai mươi thước cũng không có cái gì.

Dò xét tới đây, linh hồn lực của Lâm Thần muốn xuống sâu hơn nữa là rất khó khăn. Dù sao linh hồn lực muốn xuyên thấu qua lòng đất để tra xét đồ vật cũng có trở ngại rất lớn. 

Hơi cắn răng, dưới sự khống chế của Lâm Thần toàn bộ linh hồn lực bỏ qua tra xét đỉnh động cùng hai bên vách động, tất cả tụ  lại tập trung thăm dò dưới lòng đất.

Sâu ba mươi thước, không có.

Bốn mươi thước... 

Khi linh hồn lực của Lâm Thần đâm sâu xuống lòng đất bốn mươi thước một luồng áp lực từ linh hồn lực truyền đến khiến sắc  mặt hắn tái nhợt, đã đến cực hạn thăm dò của linh hồn lực.

Mà sâu bốn mươi thước trong lòng đất...

Hả? 

Hai mắt Lâm Thần đột nhiên mở to, trong mắt lóe lên tia hưng phấn.

Nhờ vào linh hồn lực hắn có thể thấy rõ ràng dưới sâu này thình lình có một Thiết Phiến lẳng lặng nằm đó!

Thiết Phiến to bằng nửa bàn tay, xem ra là cực kỳ cổ xưa, tuy vậy nhưng một bên lưỡi lại cực kỳ sắc bén, bên kia thì có chút bất đồng, dường như thiếu mất một phần. 

Quan trọng hơn là, khí tức trên mảnh Thiết Phiến này cùng đoạn kiếm trong Trữ Vật Linh Giới của Lâm Thần giống nhau như đúc.

Không nghi ngờ gì nữa, Thiết Phiến này chính là phần còn thiếu của đoạn kiếm.

Đoạn kiếm vô cùng thần bí, rất có khả năng chính là bảo khí mà trưởng lão Vương gia nhắc đến, giờ khắc này tìm được phần còn thiếu của đoạn kiếm, Lâm Thần đương nhiên phải lấy nó ra! 

Không do dự, hắn xoay tay một cái lấy ra Hắc Sắc trường côn, hung hăng đập xuống phía dưới.

Ầm!

Một tiếng nổ chấn động vang lên, trường côn nặng nề nện nên mặt đất phía trước Lâm Thần. 

Nhiều tảng đá bị phá nát, bụi bay mù mịt tràn ngập trong không khí.

Nơi Lâm Thần vừa dùng sức đập một chưởng, lập tức xuất hiện cái hố sâu gần một thước.

- Tiếp tục! 

Hắc Sắc trường côn lần thứ hai giờ lên, âm thanh vang vọng trong đường hầm thật lâu không dứt, cũng không biết lan truyền đi bao xa.

Sau nửa canh giờ, bên trong hầm xuất hiện một hố sâu hơn ba mươi thước. Lâm Thần đứng ở trong hố, ngực phập phồng thở hồng hộc.

Dùng lực đập ra mộtcái hố khổng lồ sâu như vậy, dù là võ giả thực lực mạnh mẽ cũng tốn rất nhiều sức. Đặc biệt đập xuống càng sâu thì lực cản lại càng lớn. 

Lâm Thần tốn mất nửa canh giờ, cũng chỉ đập một hai cái là ra được hố sâu hơn ba mươi thước.

Còn có mười thước!

Linh hồn lực được thả ra, khối Thiết Phiến giờ này đang nằm lẳng lặng ở nơi sâu mười thước dưới chân Lâm Thần, chỉ cần đập xuống mười thước nữa là có thể lấy ra được. 

Rầm rầm rầm rầm...

Lại một vòng trường côn nện xuống!

...

Cũng trong lúc đó, ở một nơi sâu trong di tích Chân Bảo Môn, trong đó nguy hiểm hơn so với vùng ngoại vi gấp mấy lần, mặc dù bọn họ có ba người cũng không dám bất cẩn.

Bỗng...

Ầm ầm ầm... 

Tiếng nổ vang từ sâu trong đường hầm truyền tới, nhìn không thấy đầu bên kia, nghe thấy âm thanh này, sắc mặt ba người Hoa Vô Phong căng thẳng, đứng tại chỗ cảnh giác nhìn phía trước.

- Âm thanh gì vậy?

Hoa Vô Phong nhíu mày, tuy rằng di tích Chân Bảo Môn nằm cách Tội Ác Chi Thành không xa, nhưng trước kia Hoa Vô Phong chưa tới đây bao giờ, nên đối với cơ quan và người rối trong Chân Bảo Môn hắn không quen thuộc lắm. 

Gã trung niên cùng thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ nghe vậy cũng hơi nhướng mày. Hai người họ tuy rằng đã tới di tích Chân Bảo Môn nhưng âm thanh này bọn họ cũng chưa từng nghe thấy.

- Là âm thanh người rối đập vào vách động?

- Nghe không giống, có vẻ do con người tạo ra hơn! 

Gã trung niên lắc đầu một cái, trả lời:

- Không rõ thưa thiếu chủ, chi bằng chúng ta qua đó xem một chút?

Nghe vậy, Hoa Vô Phong khẽ lắc đầu nói: 

- Không cần, lấy bảo vật quan trọng hơn.

- Vâng, thiếu chủ.

Người trung niên cung kính đáp. 

Lúc này ba người tiếp túc triển khai bộ pháp, thân hình quỷ mị hướng tới điểm đỏ trên bản đồ trong tay người trung niên đi tới.

...

Cùng lúc đó, trong một con đường khác phía sau Hoa Vô Phong, ba Hắc Giáp Vệ tay cầm đại đao đang chậm rãi đi, đột ngột một tiếng nổ chấn động từ phía xa truyền đến. 

Thấy vậy, ba người dừng lại nhìn nhau, vẻ mặt cảnh giác.

- Tiếng gì vậy?

- Hình như là do ai đó tạo ra. 

Âm thanh kia chính là do Lâm Thần oanh kích đại địa phát ra tiếng ầm ầm. Âm thanh rất lớn, lối đi trong Chân Bảo Môn lại thông nhau, nơi đây lại cực kỳ kín, do đó tiếng động có thể lan truyền đi rất xa.

- Ừm, rất có thể, chúng ta qua xem một chút.

Ba Hắc Giáp Vệ trò chuyện dăm ba câu, thương lượng xong, thân hình ba người lấp lóe, vừa cẩn thận cảnh giác phòng bị bốn phía có khả năng xuất hiện cơ quan hoặc người rối, vừa cấp tốc chạy nhanh tới chỗ Lâm Thần. 

Mặc dù không tìm được bảo vật gì nhưng phát hiện có người ở trong Chân Bảo Môn bọn họ cũng phải trục xuất ra ngoài!

...

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm... 

Từng trận âm thanh nặng nề vang lên, Lâm Thần vẫn giơ cao Hắc Sắc trường côn đánh xuống từng tầng đại địa.

Theo mỗi lần trường côn hạ xuống, rốt cuộc thông qua linh hồn lực, nhìn thấy dưới chân hắn không xa lộ ra một khối Thiết Phiến!

Dùng mắt thường quan sát mới phát hiện khối Thiết Phiến này có màu sẫm. 

"Cuối cùng cũng tìm thấy!"

Ánh mắt Lâm Thần lộ vẻ vui mừng, đưa tay nhấc khối Thiết Phiến lên, sau đó, hai chân dùng sức nhún một cái, liền xuất hiện ở độ cao hai mươi thước trong hố, lần thứ hai, đã lên tới đường hầm bên trên miệng hố.

Đứng ở bên miệng hố, sắc mặt Lâm Thần không khỏi vui mừng. 

Cực khổ nửa ngày, cuối cùng cũng lấy được Thiết Phiến.

Hai mắt Lâm Thần nheo lại, tỉ mỉ quan sát một chút. Thiết Phiến trong tay hắn ước chừng to bằng nửa bàn tay, một bên lưỡi vô cùng sắc bén, một bên khác hơi bất đồng, rõ ràng là thiếu mất một phần.

Khí tức trên Thiết Phiến cùng đoạn kiếm của Lâm Thần giống hệt nhau. Mà cơ hồ khi Lâm Thần vừa nhặt Thiết Phiến lên một khắc, đoạn kiếm trong Trữ Vật Linh Giới cũng ngừng rung động, ngoan ngoãn nằm yên trong Trữ Vật Linh Giới. 

Thấy vậy hai mắt Lâm Thần không khỏi nheo lại, đoạn kiếm này lai lịch tuyệt đối bất phàm, bảo kiếm có uy lực mạnh mẽ, những phản ứng của nó căn bản những vũ khí khác không thể nào có được.

Nghĩ đến lai lịch của đoạn kiếm, Lâm Thần không khỏi có chút hưng phấn, nếu có một ngày hắn tập hợp đủ hết các bộ phận của đoạn kiếm thành một thanh kiếm hoàn chỉnh, không biết nó có thể phát ra uy lực như thế nào?

Khẽ lắc đầu, Lâm Thần đè nén hưng phấn trong lòng xuống, đang muốn thu Thiết Phiến trên tay vào trong Trữ Vật Linh Giới, đột nhiên từ Thiết Phiến phát ra luồng khí ác liệt, kiếm khí cưỡng hãn, cỗ kiếm khí này vừa phóng ra lập tức bao vây chặt chẽ quanh Lâm Thần. 

"Đây là... kiếm kính!"

Hai mắt Lâm Thần trừng lớn, kinh ngạc nhìn luồng kiếm kính khổng lồ đang bao quanh cơ thể hắn.

Trong đoạn kiếm có ẩn chứa kiếm kính. Tuy rằng Lâm Thần đã sớm biết Thiết Phiến này chính là một phần của đoạn kiếm, nhưng không thể ngờ một khối Thiết Phiến nhỏ như vậy lại chứa kiếm kính khổng lồ đến mức này ở bên trong. 

Quan trọng hơn là, kiếm kính này còn tự chủ từ Thiết Phiến phóng ra bao vậy Lâm Thần. Mà uy lực của kiếm kính cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù Cổ Đồng Luyện Thể quyết của Lâm Thần đã đạt đến đại thành, nhưng kiếm kính khổng lồ như vậy, một khi tấn công về phía hắn, Lâm Thần tuyệt đối chết chắc.