Hai ngày sau, phía sau núi trong dược viên, một tiểu cô nương mặc áo màu xanh đang làm cỏ.
Trên mặt của tiểu cô nương có không ít bụi bận, tóc tai cũng có chút rối, mồ hôi từ trên chán từng giọt từng giọt rơi xuống, quần áo trên người cũng bị quệt rách không ít, dáng vẻ trông rất đáng thương.
Nhưng mà, khuôn mặt của tiểu cô nương lại rất kiên cường, vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng.
Vị cô nương này chính là Lục Nhi người vừa bị Trương Hằng ép đến, hai ngày này cô ây hầu như đều ở dược viên làm việc, không hề nghỉ ngơi.
Dáng vẻ lanh lợi đáng yêu của Lục Nhi ngày nào đã không còn thấy, mà thay vào đó là khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi.
Đối với người luyện võ mà nói, làm cỏ chẳng phải là công việc cực khổ gì, cho dù là mấy ngày không ngủ nghỉ, cũng không đến nỗi như vậy.
Nhưng mà làm cỏ ở dược viên lại không hề là một công việc dễ dàng, toàn bộ cỏ ở dược viên do hấp thụ nguyên lục dồi dào của đất trời, nên dễ của chúng ăn sâu và bám chặt vào lòng đất.Muốn loải bỏ nó, thì phải dùng đến nguyên lực.Vậy nên làm cỏ trở thành một công việc cực nhọc.
Mọi người ở học viện không ai muốn làm công việc này, nên mới để những người mới, người vừa thông qua nhập môn khảo hạch làm những việc này.
Kì thực, làm loại công việc này đa số đều là con cháu của thường dân, con cháu quý tộc chỉ làm một số việc lặt vặt nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Trương Hằng lấy cớ Lục Nhi né tránh công việc, cố tình sắp xếp công việc cho Lục Nhi nhiều hơn người khác rất nhiều.
Lục Nhi hai ngày này hầu như không nghỉ ngơi, nhưng công việc chỉ mới hoàn thành chưa đến một nửa.
Cũng vì hai ngày này liên tục hao phí nguyên lực, nên nguyên lực trong người của Lục Nhi đã cạn kiệt, mới xuất hiện trạng thái mệt mỏi như vậy.
Trông coi dược viên bên trong tiểu Các Lầu có hai vị thiếu niên đang uống tra tâm sự, dáng vẻ trông rất thảnh thơi.
“Lâm sư huynh, giày vò một cô gái lanh lợi, dễ thương, xinh đẹp như vậy thành ra thế này, sư đệ có chút không nhẫn tâm”. Trương Hằng lắc đầu thở dài nói, chỉ là trên khuôn mặt của hắn không hề lộ chút gì gọi là không nhẫn tâm cả.
Ở Vũ Đan học viện, số lượng học viên Thiên cấp rất it, địa vị cũng rất cao quý, học viện thường thì không sắp xếp việc gì cho họ làm, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được.
Nhưng việc vặt lớn nhỏ ở học viện, hầu như đều giao cho học viên Địa cấp xử lý hết.
Giống như Triệu Xuân Dương người trông coi Tàng Kinh Các vậy, đây chính là công việc do phòng tạp vụ giao cho. Nên quyền lực của phòng tạp vụ là rất lớn, muốn làm khó ai cũng có rất nhiều thủ đoạn.
Cái mà Diệp Viễn không biết chính là, người đứng đầu trong phòng tạp vụ chính là Lâm Thiên Thành.
Trừ một vị giáo viên không thích quản việc ra, quyền lực của Lâm Thiên Thành là lớn nhất.
Từ lúc lần trước ở Huyền Linh Tháp bị Diệp Viễn sĩ nhục, cộng thêm Liễu Nhược Thủy ở trong nhất bảng khiêu chiến, Lâm Thiên Thành đã ghi hận với Diệp Viễn rồi.
Diệp Viễn hiện giờ ở học viện như mặt trời ban ngày, hắn đương nhiên không dám kiếm chuyện với Diệp Viễn, nhưng làm khó với Lục Nhi thì không khó.
Hai ngày trước hắn nghe nói Diệp Viễn đúng lúc đang bế quan, thế là tìm lí do cử Trương Hằng đến gây chuyện với Lục Nhi, đưa cô ấy đến dược viên làm cỏ.
Lâm Thiên Thành uống một ngụm trà, nói: “đệ đừng có giả làm bồ tát trước mặt ta, ta còn không hiểu đệ sao? Để cho đệ tiếp quản cái dược viên này, không biết đã hại hết biết bao nhiêu nữ học viên, đệ lại thương hại một con tiểu nha đầu ư?”.
Trương Hằng lớn tiếng cười nói: “đây chẳng phải đều nhờ Lâm sư huynh chiếu cố cả sao! Nên Lâm sư huynh vừa tìm đến đệ, đệ liền làm y như những gì huynh dặn “.
Lâm Thiên Thành gật đầu nói: “coi như đệ biết điều! việc này đệ làm tốt lắm, con nha đầu đó đệ muốn xử trí như thế nào cũng được, không cần nể mặt ta!”.
Trương Hằng nghe vậy trong anh mắt hiện lên một tia ác độc nói: “thật chứ?”
“Tất nhiên là thật! huynh rất muốn coi thử, sau khi Diệp Viễn xuất quan nhìn thấy tỳ nữ của mình bị chà đạp như vậy, sẽ có biểu hiện như thế nào?” nói đến Diệp Viễn, trong ánh mắt của Lâm Thiên Thành tràn đầy ác ý.
Hôm đó ở Huyền Linh Tháp, Diệp Viễn khiến hắn mất hết cả mặt.
Hôm sau sự việc này bị rất nhiều học viên đồn đại ra ngoài, khiến quyền uy của hắn trong đám học viên Địa cấp trở xuống bị ảnh hưởng rất nhiều. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn lại muốn báo thù như vậy!.
Trương Hằng hưng phấn nói: “nếu đã vậy, sư đệ đây cũng không khách sáo nữa, Lâm sư huynh đúng là đã tặng cho đệ một món quà lớn rồi! Tiểu cô nương này tuy là tiểu tác không lớn, nhưng dung mạo xinh đẹp, thân thể thì cái nào ra cái đó, chỉ là….đệ sợ sau khi Diệp Viễn xuất quan sẽ tìm đệ gây chuyện”.
Lâm Thiên Thành nhìn thoáng qua Trương Hằng, cười nhạt nói: “tên Diệp Viễn đó lợi hại đến đâu cũng chỉ là Tứ trùng nguyên khí, đệ dù gì cũng là Cửu trùng nguyên khí, chẳng lẽ lại sợ hắn sao? Hắn muốn kiếm đệ gây chuyện, thì cứ để hắn tới, đến lúc đó cho hắn một trận nhừ tử, vừa may để trút cục tức trong lòng của ta ra! Đợi đến khi hắn trưởng thành thì đệ đã tốt nghiệp rồi, còn sợ gì hắn nữa?”.
Trương Hằng lớn tiếng khen ngợi: “Ha ha, vẫn là Lâm sư huynh nhìn xa trông rộng, mọi chuyện đều tính toán rất cặn kẽ, giờ đệ có chút háo hức, muốn được nhìn dáng vẻ nổi trận lôi đình của hắn là như thế nào”.
Nói xong, Lâm Thiên Thành cùng Trương Hằng nhìn nhau cười phá lên.
Lâm Thiên Thành tất nhiên không hề hay biết khả năng của Diệp Viễn ở Huyền Linh Tháp, còn cho rằng hắn không biết tự lượng sức thử thách khảo hạch tăng bậc Địa cấp, kết quả bị hạ gục.
Nhưng Diệp Viễn trong lúc thông qua tăng bậc Huyền môn, cũng vừa may vượt qua nên hắn nghĩ rằng, Diệp Viễn cùng lắm chỉ có thực lực ở mức Bát trùng nguyên khí.
Trương Hằng tuổi tác không lớn, nhưng sớm đã ở mức Cửu trùng nguyên khí rồi, đồng thời có khả năng chiến đấu vượt giới, hiển nhiên là không thể bại dưới tay của Diệp Viễn.
Diệp Viễn lần này bế quan mất bốn ngày. Lúc này, nguyên lực trong nội đan điền cuồn cuộn dâng trào, không ngừng đột phá mức cuối cùng của Lục trùng nguyên khí
Ba ngày trước, Diệp Viễn đã đột phá thành Ngũ trùng nguyên khí. Rồi gia cố cảnh giới thêm một chút, tiếp tục dùng cực phẩm Nguyên Khí Đan đột phá Lục trùng nguyên khí.
Đối với hắn mà nói, Ngũ trùng nguyên khí và Lục trùng nguyên khí không có khác biệt gì lớn, chẳng qua chỉ là hao phí bao nhiêu cực phẩm Nguyên Khí Đan mà thôi.
Diệp Viễn không ngừng sử dụng cực phẩm Nguyên Khí Đan, kế tiếp dùng “Linh Chá Cưu Dương Thần Quyết” tôi luyện nguyên khí.
Một lần nữa một mạch đột phá cảnh giới hai trùng, Diệp Viễn cảm thấy sức mạnh chảy khắp toàn thân, có cảm giác như kiểm soát không nổi.
Vận hành nguyên lực, Diệp Viễn xuất chưởng, không khí trong phòng luyện công bị chưởng lực của hắn đè nén lên mực cực đỉnh, phát ra tiếng “ầm ầm” như tiếng nổ lớn vậy.
“Oàng” một tiếng, bức tường trong phòng luyện công lủng một lỗ rất lớn.
Cái lỗ này so với cái ban đầu sử dụng “Điêp Lang Ba Tâm Chưởng” lớn hơn rất nhiểu, sức công phá hoàn toàn khác biệt nhau.
Những bức tường ở phòng luyện công đều được đặc chế cả, có thể chịu được sức công phá từ người luyện Linh Dịch ở cảnh giới cao nhất.
Có thể làm thủng một lỗ lớn trên bức tường này như vậy, có thể thấy sức công phá của Diệp Viễn lần này đáng sợ cỡ nào.
“Nếu như vào Huyền Linh Tháp một lần nữa, sử dụng Bát Trùng Lang chắc là một lúc có thể hạ gục ba tên Hắc Y Nhân rồi nhỉ? Hi hi đợi đến khi đột phá đến Thất trùng nguyên khí, lại đến Huyền Linh Tháp thử xem”. Diệp Viễn nhìn qua cái lỗ to trên tường một cái, tự nói trong lòng.
“Đã bốn năm ngày không thấy ánh nắng mặt trời rồi nhỉ? Cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì? Còn không ra nữa, Lục Nhi chắc sốt ruột lắm, đến lúc xuất quan rồi!”