Nghe thấy tiếng nói dường như rất cuồng vọng của Phí Thanh Bình ở trong sân đấu mà Vạn Uyên ở bên dưới tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Mấy ngày này hắn đã nhắc nhở tên đấy bao nhiêu lần, bảo hắn dừng có mà khinh địch, kết quả thì thực lực của hắn gia tăng rồi thì cái bệnh khinh địch lại nổi lên.
Vạn Uyên không giống như Phí Thanh Bình, hắn cũng rất khinh thường Diệp Viễn nhưng nếu như ở trên đài thi đấu thì hắn tuyệt đối sẽ không tuôn ra những câu như “nhường ngươi ba chiêu” các loại, mà sẽ xuất ra toàn bộ sức lực đánh ngã Diệp Viễn.
Liễu Nhược Thủy Dứng ở một bên che miệng cười nói: “Vạn sư huynh đừng tức giận, Phí Thanh Bình thật là có chút ngang ngược, nhưng bây giờ hắn cũng có từ cách để kiêu ngạo. Nguyên Khí Cảnh tầng năm đấu với Nguyên Khí Cảnh tầng ba, dù như thế nào đi nữa thì hắn cũng không thất bại được? Cho dù là nhường ba chiêu thì cũng không ảnh hưởng đến đại cục được.”
Liễu Nhược Thủy nói như thế, Vạn Uyên cũng không muốn truy đến cùng, nhưng trong lòng vẫn nghĩ lúc quay về nhất định phải dạy hắn một bài học.
“Liễu sư muội chê cười rồi. Đây là cuộc chiến sinh tử, Thanh Bình không nên làm như thế, nhưng thiết nghĩ thì Diệp Viễn cũng không thể làm ra được trò trống gì.” Vạn Uyên lắc đầu cười.
“Đó là đương nhiên rồi. Vạn sư huynh mấy ngày này giúp Phí sư đệ bế quan tu luyện, trên giới cảnh lại có ưu thế áp đảo, muội nghĩ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Đáng cười là tên Diệp Viễn kia vừa nãy vẫn còn giở thói kiêu kỳ, giống như Nguyên Khí Cảnh của những huynh đệ ở đây đều giống như hắn ấy. Nhìn từ điểm này mà nói, hắn bây giờ không khác gì ngày xưa cả.” Trong lời nói của Liễu Nhược Thủy mang theo chút thù hận.
“Ừ, nói như thế cũng đúng! Có thể là ta quá cẩn trọng rồi. Nhưng mà cái dáng vẻ này rất thích hợp với tính cách của Diệp Viễn.”
Bị Liễu Nhược Thủy nói như thế, Vạn Uyên cũng hồi phục lại tinh thần. Nghĩ đến hành động vừa rồi của Diệp Viễn, ngược lại rất giống với dáng vẻ ngày xưa không biết sống chết của hắn.
Nhưng mà, đây cũng chỉ là một lần cuối cùng thôi.
Trên sân đấu, một người trung niên mặc hắc y tiến vào sân, đây là giáo tập chủ trì trận sinh tử lần này, gọi là Hô Duyên Dũng.
Hô Duyên Dũng lạnh nhạt mà nhìn hai người một cái, khuôn mặt không có cảm xúc gì, dường như cũng không quá để tâm đến trận sinh tử lần này.
“Nếu hai người các ngươi đã đến thì trận sinh tử lần này bắt đầu rồi. Trong trận sinh tử, sống chết tự chịu.”
“Bắt đầu!”
Nói xong, Hô Duyên Dũng trực tiếp đi ra ngoài.
Lúc này Diệp Viễn mặc võ phục mà trắng, đứng ở nơi đấy có một chút khí thế oai hùng rạng rỡ.
Chỉ là vẻ bề ngoài anh tuấn tiêu sái lại khác xa so với thực lực thật sự của hắn làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quái không nói nên lời.
“Này, là ngươi nói nhường ba chiêu nhé, bị ta đánh rồi thì không được phép đánh lại!” Đột nhiên Diệp Viễn cười nhếch mép nói.
Phí Thanh Bình cười lạnh lùng nói: “Dựa vào ngươi?”
“Hắc hắc, ngươi thử rồi thì sẽ biết? Ta đến đây!”
Cơ hồ vừa dứt lời, thân ảnh của Diệp Viễn đã đến ngay trước mặt Phí Thanh Bình.
“Điệp Lãng Ba tâm chưởng”
“Bing!”
Cơ thể của Phí Thanh Bình bay ra ngoài giống như quả bom, rồi rơi xuống đất.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh không một tiếng động!
Tất cả mọi người không dám tin mà nhìn Diệp Viễn ở trong sân võ đấu, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Không, thực chất mà nói thì bọn họ là đang không muốn tin vào những gì mà bản thân mình nhìn thấy!
Làm sao có thể nhanh đến vậy?
Không đúng, vừa rồi hắn dùng chiêu thức gì?
Điệp Lãng Ba tâm chưởng?
Hắn... hắn thật sự luyện thành rồi sao?
Làm sao có thể chứ?
“Vừa rồi chính là... Điệp Lãng Ba tâm chưởng?” Cẩn thận nhìn lên trên sân thi đấu, cái dáng vẻ bỡn cợt với đời ở trên mặt Tả Bất Quy đã biến mất hoàn toàn, mà thay vào đó chính là dáng vẻ kinh hãi.
Lời này của hắn giống như đang hỏi Long Đường mà lại giống như đang tự hỏi chính mình.
Lúc này sự kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt của Long Đường, nhưng mà hắn vẫn trả lời lại là: “Không sai, chính là Điệp Lãng Ba tâm chưởng nhất trung lãng!”
“Nhưng mà... hắn không phải vừa mới luyện ba ngày sao?” Tả Bất Quy cảm thấy não của mình không đủ lớn để suy nghĩ nữa.
Chỉ trong thời gian ba ngày mà hắn đã luyện thành Điệp Lãng Ba tâm chưởng nhất trung lãng, lẽ nào tên Diệp Viễn này còn yêu nghiệp hơn Long Đường trước mặt này?
Nhưng mà......
Cho dù Diệp Viễn yêu nghiệp hơn Long Đường, nhưng cũng không thể chỉ dùng thời gian ba ngày đã luyện thành công?
Long Đường dùng thời gian một tháng vậy mà Diệp Viễn chỉ dùng thời gian ba ngày, thời gian mà Long Đường dùng lại gấp mười lần so với thời gian Diệp Viễn dùng?
Cái này đả kích quá đáng rồi?
Long Đường cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong những đệ tử của Học viện Đan Võ này không có người nào hiểu rõ loại võ kỹ này bằng hắn.
Chiêu vừa nãy Diệp Viễn dùng tuyệt đối là nhất trung lãng.
“Nếu như lần này là lần đầu tiên Diệp Viễn nhìn thấy ngọc giản thì hắn thật sự là luyện thành công trong ba ngày rồi!" Lời nói của Long Đường lộ ra cảm xúc rất phức tạp.
Tả Bất Quy cũng ý thức được điểm này, mở miệng nói: " Ý của huynh là hắn đã luyện qua từ trước? Nhưng lần này là có người trông coi? Nếu như là như thế thì ắt phải thông báo chứ."
Tả Bất Quy càng nghĩ càng cảm thấy đúng, ý cười lại hiện ra trên khuôn mặt, chỉ là vẫn còn một chút miễn cưỡng nói: "Đệ đã nói rồi mà, làm sao còn có người biến thái hơn huynh? Mà còn biến thái đến trình độ này chứ!"
Long Đường lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ta cũng không nói như thế nhé, chỉ là đưa ra một cái giả thuyết mà thôi, trên thực thế ta càng tin là hắn lần đầu tiên nhìn thấy ngọc giản.”
Tả Bất Quy: "....."
Trên sân thi đấu, trong ánh mắt luôn luôn lạnh lùng của Hô Duyên Dũng hiện lên một tia hào quang.
Hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc đối với Diệp Viễn, nhưng chỗ mà hắn kinh ngạc không phải Điệp Lãng Ba Tâm chưởng mà là thân pháp của Diệp Viễn!
Vừa nãy Diệp Viễn thi triển thân pháp Thuấn Thiểm, cho nên tất cả một người không có cảm giác xa lạ đối với thân pháp của hắn, nhưng ở trong sự nhận thức của hắn thì tất cả mọi người đều dừng ở Đại thành cấp mà thôi.
Còn vừa nãy, Thuấn Thiếm mà Diệp Viễn thi triển thân pháp, tuyệt đối là cấp viên mãn!
Chiêu vừa nãy của Diệp Viễn không có tàn ảnh, nên hắn mới che mắt được tất cả đệ tử ở đây!
Tàn ảnh là dấu hiệu của Thuấn Thiểm đã luyện đến cấp viên mãn, nhưng không nói là cấp viên mãn của Thuấn Thiểm sẽ nhất định sinh ra tàn ảnh.
Vận dụng kỳ diệu như vậy là nằm ở chỗ chuyên tâm.
Vừa rồi chính là chân lý của võ kỹ cấp viên mãn!
Vừa khéo là năm đó Hô Duyên Dũng cũng thi triển công pháp Thuấn Thiển này, hắn là một trong số ít người luyện được công pháp này đạt đến cấp viên mãn.
Mặc dù sau này hắn luyện tập võ kỹ thân pháp cấp cao khác, nhưng mà công pháp Thuấn Thiểm này đối với hắn mà nói là rất quen thuộc.
Nhưng mà vừa nãy, rõ ràng là hắn cảm thấy Thuấn Thiểm mà Diệp Viễn thi triển có chút không giống, chỉ là cụ thể không giống ở chỗ nào, thì hắn cũng không nói ra được.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng, Diệp Viễn hiểu rất rõ công pháp này, còn trên cả hắn ấy chứ!
Tên tiểu tử này không đơn giản!
Vốn dĩ Hô Duyên Dũng cũng không quan tâm lắm đến trận đấu sinh tử này, nhưng giờ đây lại mơ hồ có chút chờ đợi.
"Tên ngu ngốc này! Sớm đã bảo hắn là không được phép khinh địch!" Vạn Uyên ở trên khán đài nhìn xuống mà nghiến răng nghiến lợi nói.
Vạn Uyên không ngờ rằng Diệp Viễn lại luyện thành công Điệp Lãng Ba tâm chưởng!
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì trên người của hắn?
Mới chỉ có ba ngày a!
Long sư huynh tốn một tháng mới làm được điều này vậy mà Diệp Viễn lại chỉ tốn có ba ngày đã luyện thành.
Đây còn là Diệp Viễn trước khi mà hắn quen biết sao?
"Yên tâm Vạn Sư huynh Phí sư đệ chỉ là nhất thời khinh địch mà thôi, cho dù Diệp Viễn đã luyện thành Điệp Lãng ba tâm chưởng nhất trung lãng thì cũng không thắng được Phí sư đệ." Liễu Nhược Thủy vẫn tràn đầy hi vọng nói.
Vạn Uyên gật đầu, đương nhiên hắn biết một công kích này sẽ không tạo ra thương tích gì nghiêm trọng cho Phí Thanh Bình.
"Khinh địch sao? Cho dù không khinh địch, thì một kích vừa rồi sợ là cũng không tránh được đi?" Hô Duyên Dũng cách Vạn Uyên không xa, nên đã được nghe hết cuộc nói chuyện của Vạn Uyên và Liễu Nhược Thủy, nên trong lòng mới có sự đánh giá như thế.