Hô Duyên Dũng cảm nhận được từng trận trận sát khí của Cửu Thiên Lộ, bất giác có chút rùng mình sợ hãi.
Phong Nhược Tình chau mày nói: “Ải thứ ba sao lại có uy thế mạnh đến như thế?”
“Đúng rồi! Măm đó Mạc Vân Thiên vượt Cửu Thiên Lộ ta cũng có mặt ở đó, kiếm ý của ải thứ ba cũng không hề đáng sợ đến nỗi lạnh thấu cả xương đến thế.”
“Chẳng lẽ là do Diệp Viễn lĩnh hội được Tâm như chỉ thủy nên mới có hiện tượng này sao?”
Hô Đuyên Dũng hít sâu một cái nói: “Trận pháp của Cửu Thiên Lộ gặp mạnh sẽ mạnh, chẳng lẽ nói phán đoán của Cửu Thiên Lộ đối với Diệp Viễn đã vượt qua Mạc Vân Thiên rồi sao? Nhưng hắn chỉ mới là Nguyên Khí tầng chín thôi mà!”
“Tuy hắn chỉ mới ở mức Cửu trùng nguyên khí, nhưng Mạc Vân Thiên không hề lĩnh hội được Tâm như chỉ thủy. Nghe nói vất vả lắm ông ta mới qua được ải thứ hai, chứ không được dễ dàng như Diệp Viễn.
“Cũng chỉ có cách giải thích này thôi, mong rằng Diệp Viễn không gặp bất trắc gì.”
Mặc họ đoán như thế nào, cũng không thể nào đoán được uy lực của trận pháp trở nên như thế, chính là do Diệp Viễn tự mình yêu cầu làm như vậy.
Yêu cầu người chấn giữ toàn lực phát động trận pháp, e là Diệp Viễn chính là người duy nhất từ trước đến giờ, thậm chí cả về sau này có thể làm được điều này.
Dưới núi, có không ít học viên bị trận cuồng phong kiếm ý này ép lui. Quảng trường lúc đầu đứng chật cả người, nay chia thành từng từng lớp lớp khác nhau.
Hàng trên cùng nhất hầu hết đều là học viên Linh Dịch Cảnh, bọn họ còn có thể chống lại sự xâm thực của kiếm ý.
Phía sau họ còn một khoảng trống rất lớn, bên ngoài khoảng trống đó chính là những học viên Địa cấp, ở bên ngoài cùng nữa chính là những học viên có thực lực không đáng để bàn tới.
Diệp Viễn người đang nằm bên trong của trận cuồng phong kiếm ý này, lại chẳng hề có chút gì gọi là không dễ chịu cả. Hắn để tay về phía sau, từng đạo kiếm khí xoẹt qua y phục của hắn xoẹt xoẹt, nhưng Diệp Viễn vẫn đứng yên bất động như tùng.
Sau đó, đúng vào lúc này khí chất của Diệp Viễn so với bình thường thay đổi đi rất nhiều, toàn thân hắn như hóa thành một cây kiếm sắc bén, cùng hòa hợp liên kết chặt chẽ với cơn cuồng phong kiếm ý.
“Ừm? Không ngờ ngươi cũng có kiếm ý của riêng mình!” Lộ Ngạn thấy vậy kinh ngạc, âm thanh từ trong hư vô truyền đến.
“Vãn bối may mắn, lĩnh hội được một chút kiếm ý, so với kiếm ý của U Vô Nhai tiền bối còn kém xa lắm, chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình thôi.”
Diệp Viễn chỉ là khiêm tốn nói, “Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm” ý sao lại có thể kém hơn U Vô Nhai cơ chứ?
Chỉ là cảnh giới của Diệp Viễn không cao, hơn nữa bản thân hắn cũng có ý thu kiếm lại để hộ thân, nên khí thế mới không khoa trương đến vậy.
Nhưng nếu luận về cảnh giới của kiếm ý, U Vô Nhai lúc đó chẳng qua chỉ là cao thủ của hạ giới thôi, làm sao có thể đem ra so sánh với Diệp Viễn?
Nên nhớ rằng, lúc Diệp viễn sáng tạo ra Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm, ngay cả Cực Kiếm Thần Vương cũng khen không ngớt lời.
Lộ Ngạn không nhìn ra thực hư của Diệp Viễn, nghĩ rằng kiếm ý của Diệp Viễn không hề mạnh, nhưng mà thực lực của Diệp Viễn vẫn khiến ông ta phải kinh ngạc. Chả trách Diệp Viễn để ông ta toàn lực phát động trận pháp, hóa ra bản thân hắn cũng đã lĩnh hội được kiếm ý rồi!
“Tốt, đã vậy, ngươi phải cận thận đó, ta phát động đòn tấn công đây!” Âm thanh của Lộ Ngạn truyền đến.
Nói xong, Diệp Viễn mạo hiểm vượt qua một bầu trời kiếm ảnh, đạp giới mà bước.
Một bước, hai bước, ba bước…
Diệp Viễn một mạch bước lên ba mươi hai bước, một trời kiếm ảnh trước sau không hề rơi xuống, mà tích tụ càng ngày càng nhiều.
Rõ ràng là Lộ Ngạn đã phát động số lượng kiếm ảnh đến mức cực đại, đợi đến bước thứ ba mươi ba mới rớt xuống công kích.
Với số lượng kiếm ảnh cùng lúc rơi xuống như thế, ngay cả sắt thép cũng hóa thành bùn nát.
Những kiếm ảnh này đều được ngưng tụ từ kiếm ý, dưới sự phát động của Lộ Ngạn, sức sát thương vô cùng đáng sợ.
Trước kia những học viên vượt ải, bao gồm, Mạc Vân Thiên, đều là thập tử nhất sinh với những kiếm ảnh đó.
Nhưng kiếm ảnh mà Diệp Viễn đối mặt lúc này, số lượng nhiều hơn họ gấp mấy lần, thậm chí là cả chục lần! Cho dù là người ở giai đoạn ba của Linh Dịch Cảnh đến, e là cũng không dám nói là có thể an toàn thoát ra.
Nhưng Diệp Viễn, lúc này như thể chẳng bị hề hấn gì, không chút do dự cất ra bước thứ ba mươi ba.
Quả đúng như dự tính, kiếm ảnh ngập trời như mưa hướng về phía Diệp Viễn mà trút xuống, nhìn như sắp đâm xuyên Diệp Viễn thành tổ ong vậy.
Đúng vào lúc này, Diệp Viễn liền xuất chỉ thành kiếm, chỉ về phía đám kiếm ảnh đó, một đạo kiếm ý lúc ẩn lúc hiện nhắm thẳng về phía đám kiếm ảnh.
Đạo kiếm khí lúc ẩn lúc hiện đó trong chớp mắt bị che lấp mất.
Nhưng Diệp Viễn không hề có ý từ bỏ kháng cự, trong không trung kiếm chỉ quẹt qua một nửa hình cung, cuối cùng chỉ về hướng bên phải của hắn.
Khoảng khắc tiếp theo, một cảnh không thể ngờ tới đã xảy ra.
Một trời kiếm khí đó, lại tập hợp thành một vòng cung quẹt qua trước mặt hắn, bay về phía bên phải của hắn, dần dần đi vào hư không biến mất.
“Cái gì? Ngươi… ngươi làm thế nào làm được vậy?” Âm thanh của Lộ Ngạn từ trong hư không truyền đến.
Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối, vãn bối đối với việc vận dụng của kiếm ý cũng có chút hiểu biết. Đám kiếm ảnh đó nhìn thì có vẻ uy lực vô cùng, nhưng kì thực chỉ toàn bay dạt không hướng, tan mà không tụ. Vạn bối dùng kiếm ý để dẫn dụ, tự nhiên chúng sẽ bị lệch khỏi quỹ đạo, đây là thủ pháp lấy yếu đánh mạnh.”
“Vèo… có chút hiểu… biết ư?” Lộ Ngạn thì thầm trong bụng.
Cái này nói thì có vẻ đơn giản, nhưng để làm được thì lại cực kỳ khó!
Đừng nói “hiểu chút ít” kiếm ý, cho dù “hiểu rất nhiều” cũng rất khó làm được.
Lộ Ngạn cả đời nghiền ngẫm “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết” đối với kiếm ý hiểu rất rõ. Nhưng hồi nãy nếu đổi lại thành ông ta, có thể ông ta cũng làm được, nhưng tuyệt đối không thể như Diệp viễn thi triển một cách dễ dàng như vây.
Lúc này Lộ Ngạn mới biết ba chữ “hiểu chút ít” có trọng lượng lớn như thế nào.
Nhưng cũng chính vì thế, trận pháp phía sau Lộ Ngạn có thể yên tâm mà dốc hết sức rồi. Thực lực của Diệp Viễn càng mạnh, hy vọng U Vân Tông trở về khu bắc sẽ càng nhiều.
Lần hai của bậc ba mươi ba, số lượng kiếm ý giảm xuống còn một ngàn.
Lần này, Diệp Viễn xuất hai chỉ, mới có thể dẫn kiếm ý đi về hướng khác.
Lần ba của bậc ba mươi ba, số lượng kiếm ý tiếp tục giảm xuống mười lần, số lượng chỉ còn một trăm.
Lần này Diệp Viễn xuất năm chỉ!
Kiếm ý của “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết” càng ngày càng ít, ngược lại số lượng chỉ mà Diệp Viễn xuất ra càng ngày càng nhiều.
Tất nhiên, tuy là kiếm ý ít đi, nhưng uy lực so với trước thì lớn gấp mấy lần.
“Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ lại có uy lực đến vậy! Đòn tấn công Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm của ta đúng là không mạnh, nhưng dùng để phòng ngự thì không có đòn tấn công nào là không hóa giải được. Cho dù là vậy, chỉ với trăm cây kiếm ý lại có thể buộc ta sử dụng tới năm chỉ, quả thật là lợi hại!” Trong lòng Diệp Viễn cũng là khen ngợi không ngớt.
Chớp mắt, Diệp Viễn đã đến bậc cuối cùng của bước thứ ba mươi ba!
Lúc này, trước mặt Diệp Viễn chỉ còn ngưng tụ ra một đạo kiếm ý.
Nhưng khi Diệp Viện nhìn thấy đạo kiếm ý này, thần sắc trở nên nặng nề điều này lúc đầu chưa từng xuất hiện!
Đạo kiếm ý này, mới là ý nghĩa tồn tại thật sự của “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết”.
Giống như lúc đầu, Diệp Viễn cất bước, đạo kiếm ý này không hề lập tức phát động, mà là từ từ gắn chặt lại.
“Diệp Viễn, cẩn thận đấy! Đạo kiếm ý này chính là tuyệt tác của sư tổ U Vô Nhai. Uy lực tột cùng, cho dù ngươi đã lĩnh hội được kiếm ý, cũng phải cận thận ứng phó.” Lộ Ngạn nhắc nhở nói.
Diệp Viễn sắc mặt nặng nề nói: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở, Diệp Viễn biết rồi!”
Lần trước, những kiếm ý đó là tỏ ở khắp nơi, nhưng lần này Diệp Viễn thậm chí không hề cảm nhận được một chút kiếm khí nào ở bên ngoài.
Từ đó có thể thấy, đạo kiếm ý này chắc chắn đến mức nào!
Khi bước chân của Diệp Viễn đặt xuống bậc thứ chín trăm chín mươi chín của Cửu Thiên Lộ thì, cuối cùng đạo kiếm đó cũng phát động.