Lãnh Diệc Thần uống say ngã trái ngã phải, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt ngăn rượu cho Nhậm Thiên Dã, kính đến bàn cuối cùng, nhìn anh lảo đảo, Tiểu Ưu đưa tay ra đỡ theo bản năng, không ngờ lại bị một đôi tay khác cướp ngay trước mặt, Ly Hoa đi ra từ phía sau, trên mặt là nụ cười khéo léo, thậm chí cô ta còn nói với vợ chồng Nhậm Thiên Dã như thế này: “Thần nhà tôi đã uống nhiều rồi, tôi muốn dẫn anh ấy về, cám ơn vợ chồng Nhậm tổng hôm nay đã chiêu đãi, chúng tôi đi trước.”
Nhậm Thiên Dã hơi gật đầu với Ly Hoa, Ly Hoa xoay người lập tức chống mắt với đôi mắt đầy lo lắng của Tiểu Ưu, cô ta đắc ý dùng sức khoát tay Lãnh Diệc Thần, nhìn bên ngoài là cô ta đang đỡ Lãnh Diệc Thần, nhưng thực chất là đang khoe khoang thị uy với Tiểu Ưu, Tiểu Ưu thấy ánh mắt độc ác của cô ta, phẫn hận cắn chặt môi dưới, không cam lòng nhìn bóng lưng Lãnh Diệc Thần xa dần.
“Em thích cậu ấy?” Đây là câu nói Tần Hiểu Hiểu nói với Tiểu Ưu khi trở lại phòng nghĩ ngơi.
“Thích thì phải biết tranh thủ, chưa đạt đến kết quả cuối cùng, ai cũng có cơ hội!” (Yêu có thể chia tay, kết hôn có thể ly hôn, đơn giản)
“Nhưng mà, nhưng mà, em nhìn thấy bọn họ đã, đã lên giường, em phải làm sao đây, làm sao đây chứ!” Nói đến mấy chữ cuối cùng, Tiểu Ưu đã nức nở, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Hiểu Hiểu.
“Lên giường? Ha ha, Tiểu Ưu, em chắc chắn em thấy được sự thật sao? Nhưng từ trong mắt Lãnh Diệc Thần chị không thích điều đó, ít nhất em nên cho cậu ấy cơ hội giải thích.”
“Em——-.”
“Được rồi, chị ổn, xong rồi, em mau đi đi.”
Tiểu Ưu bị Tần Hiểu Hiểu đẩy ra khỏi phòng, bây giờ Tần Hiểu Hiểu cảm thấy mình rất hạnh phúc, cô càng hy vọng thấy được chị em tốt của mình hạnh phúc, cô nhìn ra được thái độ của Lãnh Diệc Thần đối với Tiểu Ưu, chắc giữa bọn họ có khúc mắc gì đó, Tiểu Ưu lạ là người tâm tư đơn thuần, cho nên những lời hôm nay cô cần phải nói.
Bởi vì cô nhìn ra được người phụ nữ tên Ly Hoa kia không dịu dàng như vẻ bề ngoài của cô ta, thực chất cô ta là một người rất có tâm cơ, cô lo lắng Tiểu Ưu sẽ gặp nguy hiểm, cho nên hôm nay coi như thuận tiện nhắc nhở, hy vọng Tiểu Ưu có thể bước khỏi tầng sương sớm một chút, có thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ lần nữa.
Đang nghỉ ngơi, Tần Hiểu Hiểu vừa muốn đứng dậy lại nhận được một cú điện thoại, cô nhìn dãy số kia, lập tức nghiêm túc, điện thoại vang lên đến tiếng thứ hai thì cô nhấc máy, người kia nói rất lâu, Tần Hiểu Hiểu chỉ nghe mà không nói gì, sau khi cúp điện thoại thì lập tức căng thẳng, toàn thân đều là tinh thần chiến đấu, lần này, xem ra thật sự phải về….
Nhậm Thiên Dã vẫn còn xã giao với khách ngoài hội trường, trên mặt là nụ cười rực rỡ vui mừng, làm cho những người tới tham gia tiệc cưới kinh ngạc, chỉ thiếu ngã xuống đất khóc thét thôi. Ôi, đây là tổng giám đốc lãnh khốc sát phạt của chúng tôi sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ sẽ không bao giờ tin, Kim Thuẫn không cảm thấy lạ gì, nhưng mấy nhân viên này lúc nào gặp tổng giám đốc cũng thấy anh lạnh tanh, áp suất còn thấp hơn cả Bắc Cực.
Phòng nghỉ ngơi.
Tần Hiểu Hiểu đã thay áo cưới, tháo trang sức, cả chiếc nhẫn ngọc lục bảo đeo trên tay cô cũng tháo xuống, cô nhìn mình trong gương, trong mắt là vô vàn quyến luyến, nhưng tình huống bây giờ rất nguy cấp, cô phải trở về, lập tức!
Đây là lầu sáu của nhà hàng Long Thành, không ai chú ý, một người phụ nữ đang tuột từ cửa sổ phòng nghỉ ngơi xuống, động tác của người này nhanh nhẹn thuần thục, khi gần chạm đất thì nhào lộn một cái, tiếp đất an toàn.
Mà lúc này vẫn còn ở tiệc cưới, Tần Xuyên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó lập tức xông ra ngoài, cấp trên báo lại người nằm vùng đã kết nối thành công với người trong thành phố, người đó còn cung cấp rất nhiều chứng cớ buôn bán súng ống đạn dược của gia tộc xảo quyệt kia, nghe nói đang tiến hành trao đổi súng ống đạn dược, địa điểm rất gần thành phố, cấp trên mượn thêm lực lượng quốc tế, cũng chính là chú của Tần Hiểu Hiểu – Tần Xuyên chấp hành nhiệm vụ lần này, chỉ cần lấy được tang vật, thì bọn họ có thể lấy tội buôn lậu súng ống đạn dược phi pháp để bắt giữ đám người kia…..
Nhậm Thiên Dã xã giao xong thì đã là buổi tối, thấy cảm xúc của Kim Thuẫn không ổn, nên không kêu hắn phụ mà kêu hắn về nhà nghỉ ngơi sớm. Một mình anh sắp xếp tất cả, Lãnh Diệc Thần cũng đã sớm cho anh mượn dùng các nhân viên ở đây, bây giờ tất cả đã xong, chuyện anh muốn làm nhất là trở lại phòng với bảo bối của anh, mặc dù đã động phòng rất nhiều lần, nhưng tâm trạng của anh lúc này rất kích động, bởi vì rốt cuộc bảo bối cũng trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh!
Anh kiềm chế vui mừng đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, cảnh tượng trước mắt làm anh ngây dại, áo cưới vừa nãy còn mặc trên người cô bây giờ đang nằm trên ghế dựa, đồ trang sức trên đầu cũng bị gỡ xuống đặt trên bàn trang điểm, làm người khác chú ý nhất là chiếc nhẫn ngọc lục bảo, lúc này nó đang nằm trên bàn, ánh sáng xanh vô cùng nhức mắt….
Nhậm Thiên Dã cho là Tần Hiểu Hiểu đang đi vệ sinh, nhưng anh chờ một lúc lâu cũng không thấy cô ra, anh lập tức gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô không cầm điện thoại theo, anh nhíu chặt mày, chẳng lẽ cô ấy về biệt thự? Hay bảo bối muốn cho anh niềm vui bất ngờ đây, nghĩ vậy anh lập tức cầm chiếc nhẫn ngọc lục bảo xông ra ngoài.
Anh gấp gáp lái xe về biệt thự, lái xe vào sân phát hiện bên trong tối mù, chẳng lẽ cô định tạo bất ngờ cho anh? Nhậm Thiên Dã không kịp rút chìa khóa xe mà chạy như bay lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong vẫn tối thui, anh mở đèn lên thì không thấy gì cả, căn phòng vẫn là bố cục của sáng hôm nay.
Bảo bối, rốt cuộc em đi đâu?! Nhậm Thiên Dã chạy như điên khắp nhà, anh kiểm tra từng phòng một, khi kiểm tra xong căn phòng cuối cùng thì anh thở hổn hển gọi to tên của cô: “Tần Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu! Em đang ở đâu! Nghe thấy thì mau trả lời anh có được không!” (D: anh si tình vừa gì…..)
Nhưng trong căn nhà này, trừ anh ra thì không có ai…. Lấy điện thoại ra vừa gọi vừa chạy ra ngoài lấy xe, dọc theo đường đi anh tựa như một con ruồi không đầu tìm kiếm như điên, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia, bảo bối, em đang ở đâu! Đang ở đâu hả! Em mau ra đây đi, đừng dọa anh có được không!
Anh như một người điên lầm bầm lầu bầu, anh không tin người phụ nữ lúc nãy vừa ở bên anh mà lúc này lại biến mất, sẽ không biến mất một cách vô hình? Vậy có phải———, anh đột nhiên không dám nghĩ tiếp, bởi vì Tần Hiểu Hiểu giống như linh hồn của anh, anh không dám tưởng tượng nếu mất đi cô thì cuộc sống của mình sẽ ra sao, không, anh nhất định phải tìm được cô.
………..
‘Mẹ kiếp, cha luôn làm việc ổn thỏa, tại sao lần này lại bị người khác để mắt tới, nhất định có nội gián, đợi mình trở về nhất định phải bắt tên nội gián kia ra.’ Tần Hiểu Hiểu không biết mượn được một chiếc mô tô từ đâu, bây giờ đang dùng tốc độ sét đánh chạy trên đường, cô đạp mạnh cần ga vượt đèn đỏ, các xe khác đều bị tốc độ ‘quỷ khốc thần sầu’ của cô làm kinh sợ mà tự động nhường đường. Xe nhanh chóng chạy ra khỏi thành phố, một đường chạy ra khu vực ngoại ô, cô đeo tai nghe bluetooth để liên lạc nhưng không ngờ lúc này một chiếc xe hơi màu đen từ quốc lộ chạy với tốc độ thật nhanh, liều mạng xông về phía Tần Hiểu Hiểu, cô thắng xe nhưng đã không còn kịp, hai chiếc xe rầm một tiếng đụng vào nhau, ánh lửa văng khắp nơi………
——- tôi là đường phân cách tuyến sáu năm——-
Sáu năm sau, sân trường trường học Cambridge Anh quốc, một cô gái Châu Á tóc ngắn có làn da trắng nõn đi ra, cô mặc áo sơ mi trắng tinh, dưới mặt quần short jean, trong tay ôm mấy quyển sách giáo khoa, trên mặt là một cái mắt kính gọng đen thật to, nhưng khi lấy mắt kiếng xuống, mọi người sẽ thấy dưới khóe mắt cô có một vết sẹo màu hồng. Dáng dấp của cô gái làm người ta si mê, cằm đầy đặn, môi hồng, mũi xinh, đôi mắt to bị che kín dưới chiếc kính gọng đen, nhưng người ta vẫn nhìn ra cô là một người đẹp bại hoại.
Bây giờ là thời gian tan lớp buổi tối, cô thuê một căn nhà gần đây, trở lại phòng trọ, cô lấy mắt kính xuống, thay áo sơ mi, mở tủ quần áo lấy một cái áo lót viền ren màu đen cổ chữ V ra, thay quần jean thành quần lót ren bốn mảnh, chân mang một đôi giày cao gót đen bóng.
Mặc xong, cô đeo mặt nạ màu bạc lên, tô son đỏ, tóc tùy ý để sau vai, trong gương lập tức xuất hiện một báu vật nóng bỏng làm bọn đàn ông thèm thuồng, nhìn mình trong gương, cô hài lòng đi ra khỏi nhà.
Đây là một quán rượu kiểu mở, phía trên có sàn nhảy rộng rãi, người tới đây đều là vì dáng người ma quỷ của Hồng Mân Côi, chỉ tiếc lần nào cô cũng đeo mặt nạ, làm cho người khác không thấy được dung mạo của cô, nhưng lại làm gia tăng cảm giác thần bí, nhưng nhìn vóc người ma quỷ kia, khuôn mặt cũng là kiểu trái xoan tiêu chuẩn, còn có cặp mắt to câu hồn, nghĩ đến nếu tháo mặt nạ xuống tuyệt đối là báu vật! Càng thần bí, người nghe tên mà đến càng nhiều, đúng là đã chứng minh câu vật chưa thấy được thì ai cũng tò mò. Cô gái vừa đi vào phòng thay quần áo thì có người tới chào hỏi: “Cô đến rồi, Lạc Nhi.”
“Ừ.” Cô gái chỉ gật đầu một cái rồi chuẩn bị diễn.
“Lạc Nhi, cô biết không, tối nay có rất nhiều khách đều vì cô mà tới.”
Cô gật đầu một cái coi như đáp lại, không ngừng động tác chuẩn bị trên tay, nhưng chuyện này cô đã sớm quen, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người hâm mộ, còn có vô số đàn ông hẹn cô đi ăn cơm nói chuyện, đều bị cô từ chối, số lượng hoa được tặng có thể mở tiệm hoa, những người khác đều nói đùa cô có thể đổi nghề mở tiệm hoa, cô chỉ cười nhạt mà không trả lời.
Cô không thích nói chuyện mọi người đều đã quen, cho nên người lúc nãy tiếp tục nói: “Lạc Nhi, nghe nói hôm nay có một nhân vật lớn thần bí bao toàn bộ lầu hai, cô nói có phải người đó cũng vì cô mà tới hay không?”
“Không biết.” Lạc Nhi dửng dưng trả lại cho cô ta ba chữ, sau đó cầm mặt nạ đi ra.
Đèn thủy tinh sáng chói mắt, cô gái vừa lên sàn nhảy làm bên dưới vang lên tiếng hoan hô và huýt gió không ngừng, tất cả mọi người cùng nhau hét to: Hồng Mân Côi, Hồng Mân Côi, Hồng Mân Côi! Trong nháy mắt cả quán rượu sôi trào.
Không sai, Hồng Mân Côi chính là Lạc Nhi, mỗi ngày tan học cô đều tới đây làm thêm, tính cách của cô lạnh lùng, không thích giao thiệp với người khác, ở trong trường mọi người gọi cô là băng sơn mỹ nhân, nhiều chàng trai theo đuổi cô đều bị tính tình của cô đánh chạy, nhưng sẽ lại có người theo đuổi khác.
Bây giờ Lạc Nhi ở trên sàn nhảy quyến rũ lắc eo, phần eo của cô vô cùng mềm mại, những động tác độ khó cao đều được cô làm nhuần nhuyễn, cô nhảy lên ống thép thật dài, làm động tác dựng ngược giạng thẳng chân, sau đó dùng chân dài móc vào ống thép quấn lên, những động tác này làm đám khách phía dưới sôi trào, bọn họ hận không thể biến mình thành ống thép kia, để cho Hồng Mân Côi quấn lên.
Trong phòng bao trên lầu hai có một đôi mắt đen như mực đang nhìn chăm chú vào người dưới sàn nhảy, anh lạnh lùng nheo mắt lại, như đang tìm kiếm gì đó, ông chủ quán rượu đi tới: “Sao hả, vừa ý?” Anh không nói gì, hớp một ngụm rượu, rơi vào ký ức, anh còn nhớ trên báo và ti vi đăng tin một vụ tai nạn nghiêm trọng đã xảy ra ở ngoại ô, tin đó náo động toàn thành phố, cảnh sát xác nhận có một người phụ nữ đã chết, vì bị cháy nghiêm trọng, nên không nhận ra người chết là ai, sau đó trải qua giám định ADN, phát hiện người phụ nữ đó chính là người Nhậm Thiên Dã đang tìm———– Tần Hiểu Hiểu! (Mấy cô có tin hôn ahihih)
Anh còn nhớ khi nghe tin này mình đã khiếp sợ cỡ nào, sau đó là vô vàn đau đớn, khoảng thời gian đó không ngày nào anh không uống rượu, ngay cả công ty cũng là do Kim Thuẫn xử lý, anh không tin người phụ nữ anh yêu lại chết đi như vậy, mấy năm nay chỉ cần thấy người nào tương tự cô anh sẽ mang về nhà nhìn thử, chỉ nhìn, không làm chuyện gì khác, nhìn một chút, nhìn, anh lại cảm thấy không giống cô, thì lập tức cho bọn họ một khoản tiền rồi đuổi đi, anh lại tiếp tục tìm cô, cứ như vậy, anh tìm một năm rồi lại một năm, sống trong quá khứ sống trong đau khổ, không thể kìm chế được nỗi nhớ nhung. (D: tội anh….)
Hôm nay đi Anh quốc công tác, tình cờ đi ngang qua đây, anh và ông chủ quán rượu này là bạn, nên thuận tiện vào ngồi một chút, ông chủ này biết tính khí của anh, nên đã chuẩn bị xong lầu hai, để anh không bị người khác quấy rầy. Hồi lâu sau anh mới đáp một câu: “Nhảy xong, mang người lên cho tôi nhìn.”