Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 25: Cám ơn cô, cà phê uống rất ngon

Sau khi tan việc Tần Hiểu Hiểu đi dạo một mình, bất tri bất giác đã đi tới trung tâm thương mại nơi Mân Mân mở cửa hàng, lâu rồi cô không mua chỉ len, Tần Hiểu Hiểu đi vào trong, đi thang máy lên tầng sáu, bên trong cửa hàng của Mân Mân đang có mấy vị khách chọn mua hàng dệt kim, Mân Mân bận rộn vòng tới vòng lui, Tần Hiểu Hiểu hơi buồn cười, cuối cùng những khách hàng kia cũng mua xong, Mân Mân thở dài một cái, Tần Hiểu Hiểu cười khẽ, lúc này Mân Mân mới phát hiện Tần Hiểu Hiểu đang đứng trước cửa tiệm.

“Hiểu Hiểu, em đến đây lúc nào!”

Mân Mân kinh ngạc, vui mừng nói, sãi bước đi đến chỗ Tần Hiểu Hiểu, trước giờ Tần Hiểu Hiểu không thích tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng cô không có chút xíu chán ghét nào với Mân Mân, bạn tốt chính là từ để hình dung bọn họ, cô còn biết Mân Mân có một Tiểu Đậu Đỏ đáng yêu, hai người đã từng cùng nhau đưa cô bé đi chơi, mặc dù Mân Mân luôn nghiêm túc với Tiểu Đậu Đỏ, nhưng trong mắt Mân Mân có tình yêu của mẹ mà người khác xem không hiểu.

“Thấy chị bề bộn nhiều việc, nên em đứng đợi ở cửa một lúc.”

Tần Hiểu Hiểu ngồi ở quầy nhìn khắp tiệm, câu được câu không trò chuyện với Mân Mân: “Sao rồi, dạo này Tiểu Đậu Đỏ có khỏe không?”

“Con bé, rất khỏe, mỗi ngày đều rất hoạt bát.”

“Mân Mân, chẳng lẽ chị vẫn chưa quên những chuyện kia? Biết đó là ngoài ý muốn, nhưng Tiểu Đậu Đỏ đích thực là con gái ruột của chị.” (D: có khi nào, bé đậu đỏ là con của Kim Thuẫn không? @@)

“Chị biết, Hiểu Hiểu, không nói những chuyện này nữa, xem thử tác phẩm mới của chị đi.”

Mân Mân lấy một chiếc váy dài màu lam bằng len ra, váy được thiết kế hết sức tinh xảo, nếu mặc lên người nhất định sẽ quyến rũ động lòng người.

“Đẹp quá! Chị may lúc nào vậy?”

“Tạm thời đừng hỏi, mau mặc vào cho chị xem.”

Tần Hiểu Hiểu bị Mân Mân đẩy vào phòng thay quần áo, cô có chút không biết làm sao cười cười cởi áo khoác ra, thay váy, chiếc váy dài này làm cho người phụ nữ trở nên lả lướt và quyến rũ vô hạn, cổ áo chữ V càng làm người khác si mê.

Đẹp, thật đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của người đàn ông đứng ngoài tiệm, không không chế được biết vào, đưa tay muốn đặt lên vai cô, Tần Hiểu Hiểu liếc mắt thấy người đàn ông đi tới sau lưng mình, cô nhanh chóng né người: “Anh là ai?”

Người đàn ông hơi lúng túng bỏ tay xuống, môi hơi cong lên: “A, xin lỗi——— nhưng mà, cô thật sự rất đẹp.”

“Anh không cảm thấy nói những lời này với một người xa lạ thì có chút dối trá sao?”

“Hiểu Hiểu———-.”

Mân Mân kéo tay Tần Hiểu Hiểu, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, Mân Mân biết người đàn ông trước mắt không giàu cũng sang, sợ là bọn họ không chọc nổi (@@): “Xin chào quý khách, xin hỏi anh muốn mua gì?”

Người đàn ông không nhìn Mân Mân đang chắn trước mặt Tần Hiểu Hiểu, đôi mắt hứng thú nhìn chằm chằm Tần Hiểu Hiểu: “Cô ơi, cô muốn mua gì tôi sẽ thanh toán, coi như là tôi bồi tội với cô.”

“Cám ơn, không cần.”

Tần Hiểu Hiểu lạnh lùng nói, sau đó xoay người đẩy cửa phòng thay đồ: “Cụp—-.”

Cửa bị cô dùng sức đóng lại.

Mân Mân có chút lúng túng kéo môi: “Anh này, thật sự——–.”

Người đàn ông làm hành động đừng nói chuyện: “Đồ cô ấy thử, gói lại hết giúp tôi.”

Hắn lấy thẻ đen số lượng có hạng từ trong túi ra giao cho Mân Mân.

Mân Mân vừa muốn nhận lại bị người khác lấy trước: “Xuyên tổng, tôi nghĩ Nhậm phu nhân mua quần áo không cần anh trả giúp.”

Kim Thuẫn giơ thẻ đen trước mặt người đàn ông, giữa hai hàng lông mày của Xuyên tổng này đã kết một tầng băng, trong nháy mắt, kinh ngạc biến thành tức giận, Nhậm Thiên Dã, đối thủ một mất một còn của hắn, tại sao lại là Nhậm Thiên Dã! Xuyên tổng tức giận lấy thẻ đen lại, đôi mắt có chút không cam lòng nhìn cửa quần thay quần áo, sãi bước rời đi.

“Anh Kim, thì ra là anh.”

Mân Mân phục hồi tinh thần lại, tìm ghế mời Kim Thuẫn ngồi xuống.

“Cám ơn—– vừa rồi người đàn ông kia có làm gì quá đáng với Nhậm phu nhân không?”

“Nhậm phu nhân?”

Mân Mân có chút nghi ngờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của Kim Thuẫn, vừa muốn nói chuyện thì cửa phòng thay đồ mở ra: “Anh ta đi rồi?”

Tần Hiểu Hiểu có chút chán ghét nhìn cánh cửa, lại thấy một bóng người quen thuộc: “Kim Thuẫn, tại sao anh lại ở đây?”

Cô đi tới trước mặt Mân Mân đưa chiếc váy đã xếp xong cho cô ấy, vẻ mặt quen thuộc nói chuyện với Kim Thuẫn.

Mân Mân nhìn hai người trước mặt, tình ngộ chỉ tay vào Tần Hiểu Hiểu nói: “Hiểu Hiểu, em, em lập gia đình rồi!”

Hai người xoay đầu lại, Tần Hiểu Hiểu ngẩn người một chút rồi gật đầu, mà khi Kim Thuẫn thấy chiếc váy trong tay Mân Mân thì mắt tối xuống.

…….

Thời tiết dần trở nên ấm áp, tiệm đồ ngọt buôn bán ngày càng tốt, Tiểu Ưu vẫn tươi cười như ánh mặt trời và bận rộn như cũ.

Một người đàn ông cô đơn ngồi ở một xó trong tiệm uống cà phê, người đàn ông này đã tới uống cà phê mấy ngày liên tiếp, uống xong thì đi ngay, không nói nữa câu, Tiểu Ưu bất giác quan sát người đàn ông trước mắt, người này ước chừng ba mốt ba hai tuổi, mặc quần áo màu nâu nhạt, rất thoải mái, ngặt nỗi trước mặt có tóc rũ xuống làm cho người ta không nhìn ra gì, nhưng lại tỏ ra thần bí, khí thế của người này rất mạnh, không giống người bình thường một chút xíu nào.

“Cô gái, nhìn đủ chưa?”

Tiểu Ưu kinh ngạc vì người đàn ông này nói chuyện với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức bạo nổ: “Xin lỗi anh, tôi, tôi không cố ý.”

Người đó chậm rãi ngước mắt, con người đen như hắc diệu thạch lóe lên làm tim Tiểu Ưu run lên, người đó từ từ đứng dậy, ưu nhã đi tới trước mặt Tiểu Ưu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi đầu nói: “Cám ơn cô, cà phê uống rất ngon.”

Nói xong thì đi qua người cô, đi khỏi tiệm, Tiểu Ưu kinh ngạc không nhúc nhích, há miệng một cái nhưng không biết nên nói gì, đợi khi cô tỉnh hồn lại, người đó đã sớm biến mất không còn bóng dáng, giống như chưa từng xuất hiện.

———-