Tin tức Nhậm Thiên Dã không trở về thành phố nhanh chóng bị ông Nhậm biết được, ông rất tức giận, cầm gậy dùng sức đập “rầm rầm rầm” lên mặt đất, hận không thể gõ lên lưng Nhậm Thiên Dã: “Cái thằng vô tích sự, vì người phụ nữ kia mà ngay cả công ty cũng không quản, trong lòng nó còn có ông già này, có còn gia nghiệp nhà họ Nhậm hay không!”
“Được rồi, ông nội, ông đừng tức giận kẻo hại thân thể, bác vừa mới qua đời, ông vốn đã phiền muộn rồi, hiện tại ông lại phải bận tâm chuyện của anh họ, ông phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình chứ, từ lớn đến bé của nhà họ Nhậm chúng ta đều phải dựa vào ông mà.”
“Ôi, Mông Mông ngoan của ông, thằng Dã nếu hiểu chuyện được một nửa con thì tốt rồi, ông cũng không cần phải bận tâm vì nó.”
“Ông nội, nói không chừng anh họ là có nguyên nhân gì mới không trở lại, có lẽ cũng không phải giống như ông nghĩ đâu.”
“Nguyên nhân? Vậy nhất định là do người đàn bà họ Tần kia không biết xấu hổ quấn lấy nó không cho nó về!”
“Chị dâu không phải là chủ mẫu của nhà họ Nhậm chúng ta sao, sao chị ấy lại – -?”
“Chủ mẫu cái gì! Cô ta mà cũng xứng!? Nhất định là do cô ta chột dạ mới không dám trở về nhà họ Nhậm!”
“Chột dạ?”
“Đúng vậy, ông điều tra ra nhà họ Tần chỉ là một gia đình nhỏ, cô ta lại mồ côi từ nhỏ, được dì nhận nuôi, vậy mà mấy năm trước nghe nói cô ta đuổi một nhà ba người của dì mình ra khỏi nhà, quả nhiên là người đàn bà tâm địa độc ác! Người đàn bà ác độc như vậy, không biết thằng Dã thích cô ta ở điểm nào? Hiện giờ công ty nhà cô ta cũng do bác của cô ta quản lý, Tần Hiểu Hiểu chỉ là một cái thiên kim giả mà thôi, tất nhiên càng thêm chột dạ không dám trở về nhà họ Nhậm đối mặt với mọi người.”
“Thì ra chị dâu có thân thế như vậy à – -!” Mông Mông cố ý cảm thán: “Nhưng mà chị dâu rất xinh đẹp, khó trách anh họ lại quan tâm chị ấy như vậy, đổi lại là người khác, chắc chắn cũng sẽ che chở trong lòng bàn tay, ông nội, ông nói có phải không?”
“Mông Mông, con không biết, có vài người lợi dụng vẻ bề ngoài để đạt được mục đích của mình, Tần Hiểu Hiểu chính là như vậy! Cho nên vị trí chủ mẫu này ông nhất định không thể giao cho cô ta! Nếu không trăm năm cơ nghiệp của nhà họ Nhậm ta chẳng phải bị hủy trong tay cô ta rồi sao?! Vậy ông còn mặt mũi nào mà đi gặp tổ tiên!”
“Được rồi, được rồi, ông nội, ông đừng kích động, cái loại phụ nữ đó không đáng để ông tức giận.”
“Vẫn là Mông Mông của ông ngoan, ôi chao, nếu con là con trai thì ông cũng không phải vì thằng bất hiếu kia mà phí công.”
“Ông nội, vậy ông cứ coi con như con trai, con sẽ không lấy chồng, Mông Mông muốn ở với ông ngoại cả đời!”
“Con bé ngốc, có cô gái nào lớn rồi mà không lấy chồng? Đến lúc đó ông sẽ chọn cho Mông Mông một người đàn ông thật ưu tú, để cho Mông Mông của chúng ta gả đi thật hạnh phúc, được sống vui vẻ cả đời.”
“Ông nội, ông đối với Mông Mông thật tốt!”
“Con bé ngốc, con là cháu gái của ông, ông không tốt với con chẳng lẽ lại tốt với người ngoài sao?”
Mông Mông vòng hai tay lên cổ ông Nhậm, nhẹ nhàng lắc lắc, trong mắt tràn đầy sự nũng nịu: “Ông nội, vậy sau này ông cũng đối tốt với cháu rể của ông nhé, được không?”
“Đương nhiên, nó là chồng của Mông Mông, tất nhiên ông sẽ đối xử tốt với nó, hơn nữa – -” Nói đến đây, ông Nhậm ngừng lại, đôi mắt rất nghiêm túc.
“Hơn nữa cái gì?” Mông Mông cố làm ra vẻ ngây thơ chớp mắt, thật ra thì cô ta đã không thể chờ đợi được muốn biết đáp án.
“Hơn nữa nếu như nó là một nhân tài, tương lai tập đoàn RT sẽ giao cho nó và thằng Dã cùng quản lý cũng được.”
“Thật, thật vậy chăng?! Ông nội.” Mông Mông kinh ngạc không khép miệng được, diệp gia quán, nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường. “Bẹp” cái miệng nhỏ nhắn của Mông Mông thơm lên má ông cụ Nhậm một cái, làm cho ông vui vẻ cười không ngậm miệng được, Mông Mông dựa vào đầu gối của ông nở một nụ cười đạt được mục đích, chờ xem, nhà họ Nhậm tất cả đều là của tôi.
Bên này, nhà họ Tần ở Châu Âu, bụng Tần Hiểu Hiểu đã lớn giống như một trái bóng cao su, cũng may là cô có luyện võ, cho nên thể chất tốt hơn những thai phụ bình thường rất nhiều, nhưng dù như vậy, Nhậm Thiên Dã vẫn theo sát cô một tấc cũng không rời, lo lắng mình sơ ý một chút thì quả bóng cao su sẽ nổ tung trước thời hạn. Về phần dư đảng của nhà họ Hàn, anh đã sớm phái Ngân diện đi xử lý sạch sẽ, trong một đêm giới buôn bán súng ống đạn dược đã có sự thay đổi lớn, tuy nhiên nhà họ Nhậm vẫn đứng ở vị trí thứ nhất thế giới như cũ, không người nào có thể rung chuyển được. Xử lý xong chuyện này, Nhậm Thiên Dã cũng để cho Tu Mục, Lãnh Diệc Thần và Kim Thuẫn đi về trước, dù sao gia nghiệp của bọn họ đều ở trong thành phố, không thể để cho bọn họ cứ ở mãi bên cạnh mình. Tập đoàn quốc tế RT giao cho Kim Thuẫn xử lý, chỉ có chuyện gì khó giải quyết thì Nhậm Thiên Dã mới đích thân ra trận, nhưng cũng chỉ là sáng đi chiều về, sẽ không ở lại thành phố nhiều thêm một ngày.
Tần Thiên Minh đều nhìn những việc này ở trong mắt, ông rất hài lòng với người con rể này, có mấy lần ông thử dò xét hỏi anh tương lai có kế hoạch gì, Nhậm Thiên Dã đều nói thật lòng, anh sẽ đặt Tần Hiểu Hiểu ở vị trí thứ nhất, cô thích ở đâu, anh liền xây nhà ở đó, về phần sự nghiệp, anh có ý mở rộng thị trường Châu Âu bên này, như vậy cũng có thể thường xuyên qua lại thăm Tần Thiên Minh, không để cho Hiểu Hiểu nhớ nhà.
Không hổ là người thừa kế của tập đoàn RT, quả nhiên suy tính chu toàn, Tần Thiên Minh không khỏi tán thưởng nhìn anh, ngay sau đó ông giả vờ lơ đãng hỏi: “Thiên Dã, không biết cậu có hứng thú với công việc của tôi hay không?”
Trên mặt Nhậm Thiên Dã nhìn không thấy biến hóa gì, nhưng trong lòng đã hiểu hàm ý trong lời nói của Tần Thiên Minh, anh suy nghĩ một chút, nếu như mình từ chối thì mình và Hiểu bảo bối sẽ khó tránh khỏi khó khăn trong việc phát triển cuộc sống, Hiểu bảo bối là anh rất vất vả đoạt về, cho nên anh không thể nói như vậy, nghĩ kỹ rồi anh liền trả lời ông: “Có thể phân ưu giúp ba, là vinh hạnh của con!”
“Tốt!”
Tần Thiên Minh vui sướng vỗ xuống tay vịn của cái ghế, mấy tháng gần đây thân thể của ông khôi phục khá tốt, lần trước phát bệnh nghiêm trọng là vì kích động đột ngột, nếu không phải Hiểu Hiểu tha thứ cho ông, ông cũng sẽ không kích động vui vẻ như vậy, nhưng mà Tang liên tục nói ông không thể kích động, nếu không sẽ còn tái phát, cho nên ông phải kìm nén tâm trạng, đã lâu cũng không có loại cảm giác cuộn trào này.
Rốt cục vào thời điểm chín muồi ở tháng tám, Tần Hiểu Hiểu sinh ra một đôi trai gái đáng yêu, bé trai có nhũ danh là Tiềm Tiềm, bé gái gọi là Bảo Bảo, ý là tìm kiếm bảo vật, kỷ niệm thời gian tìm được Tần Hiểu Hiểu.
Tần Thiên Minh nhìn thấy hai đứa cháu ngoại thì cực kỳ cao hứng, ngày ngày nâng niu hai bé trong lòng bàn tay, dù cho Tang dặn dò ông không thể mệt nhọc, ông cũng hoàn toàn không thèm để ý. Hai viên thịt nhỏ được ông ngoại yêu thương cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ, ngẫu nhiên còn có thể cười khanh khách, chọc cho cả nhà vui mừng.
Hai tiểu gia hỏa nhanh chóng tròn một tuổi, đột nhiên Tần Thiên Minh lại muốn gặp ông thông gia, diệp gia quán, người đầu tiên phản đối là Tang, hắn rất lo lắng bệnh tình của lão gia bị tái phát, nhưng mà cũng may Tần Hiểu Hiểu không phản đối, tất nhiên Nhậm Thiên Dã cũng đồng ý, cứ như vậy người một nhà ngồi máy bay tư nhân, đến chạng vạng thì về tới thành phố, quản gia và Tang cũng đi theo, hai tiểu gia hỏa còn ngoan ngoãn hơn so với tưởng tượng, hai bé ngủ một giấc đến khi vào thành phố.
Vừa xuống máy bay, Kim Thuẫn đã đợi sẵn ở sân bay, mấy chục chiếc xe chống đạn màu đen đứng chờ chỉnh tề ở ven đường thật, những chiếc xe này là Tần Thiên Minh kêu đi theo tới, để thuận lợi và an toàn đi lại trong thành phố, quan trọng hơn là trên xe mang theo quà cho ông thông gia cùng với nhu yếu phẩm, dược phẩm của bọn họ, dù sao thì lạ nước lạ cái chuyện gì cũng có thể xảy ra, đối với sự sắp xếp tỉ mỉ của ông Tần Hiểu Hiểu rất hài lòng.
Nhậm Thiên Dã một tay ôm con, tay kia ôm eo Tần Hiểu Hiểu, không thể không nói bụng của phụ nữ thật thần kỳ, khi mang thai thì phồng ra giống quả bóng cao su, sinh xong thì lại mảnh mai mềm mại giống như trước.
Tần Thiên Minh không muốn có người đỡ đi, nói như vậy sẽ ra vẻ mình già rồi, cũng sẽ làm cho ông thông gia chê cười. Tần Hiểu Hiểu núp ở trong lòng Nhậm Thiên Dã cười trộm, ông đúng là chết vì sĩ diện, nhưng cũng cố chấp đáng yêu.
Tầng tầng lớp lớp lên xe hơi nhanh chóng được lái ra khỏi sân bay, Kim Thuẫn báo cho Nhậm Thiên Dã gần một năm nay ông cụ Nhậm có sắp xếp công việc ở tập đoàn RT cho chồng của Mông Mông, hơn nữa còn không để cho người của anh nhúng tay vào.
“Nó kết hôn rồi? Nhanh thật.” Nhậm Thiên Dã mặt không chút thay đổi nói, anh đã sớm biết tất cả những việc xảy ra trong thành phố, chỉ là không ngờ cô em họ kia lại tham lam như vậy, diệp gia quán, dám tìm người giả kết hôn để tranh đoạt gia sản, lúc trước đúng là đã xem thường cô ta.
“Tổng giám đốc, anh xem chúng ta làm gì bây giờ?”
“Trước không cần phải để ý đến nó.”
“Vâng!”
Hai tiểu gia hỏa trong lòng Nhậm Thiên Dã bắt đầu không an phận, có lẽ là ngồi xe hơi quá lâu, bọn nó bắt đầu sôi nổi lên, quơ quả đấm nhỏ y y nha nha nói tiếng sao hỏa. Tần Hiểu Hiểu bên cạnh anh muốn giúp anh ôm một bé, nhưng lại bị anh từ chối: “Hiểu bảo bối, đừng bế, anh sợ em mệt, một mình anh đối phó với hai đứa nhỏ tinh nghịch này là được rồi.”
“Nhưng mà hai con- – “
“Không sao, anh ứng phó được.”
“Được rồi.” Tần Hiểu Hiểu không tiếp tục tranh luận với anh, nhưng đến khi xuống xe anh lập tức hối hận, không biết là Tiềm Tiềm hay Bảo Bảo vẽ một tấm bản đồ trên quần của anh, anh ngồi dậy rất chật vật, đặc biệt là trên quần tây còn bị ướt một mảng, càng làm cho anh khóc không ra nước mắt, hai tiểu bảo bối của anh quả nhiên không ngoan ngoãn mà còn rất nghịch ngợm.
“Bọn chúng phải thay tã.”
“Đúng là trước khi lên máy bay không nên cho chúng uống quá nhiều sữa.”
“Bây giờ tất cả đều được thải ra ngoài.” Tần Hiểu Hiểu trêu ghẹo nói.
“Không sao, ba bảo bối thích tác phẩm của bọn nó.”
Trên trán Tần Hiểu Hiểu xuất hiện ba vạch đen, được rồi, cô còn có thể nói gì đây.
Nhà cũ nhà họ Nhậm đèn đuốc sáng trưng, trong hành lang ông cụ Nhậm càng thêm đoan trang, thằng quỷ này còn dám trở lại, nhìn ông xử mày như thế nào! Những họ hàng khác của nhà họ Nhậm cũng đều chạy đến trước cửa nghênh đón, Mông Mông và chồng của cô ta cũng ở trong đó, khi cô ta nhìn thấy mười mấy chiếc xe hào nhoáng từ từ chạy vào cổng nhà họ Nhậm thì giật mình, miệng mở to đến mức có thể nhét được mấy quả trứng gà. Nhà họ Tần không phải chỉ là một gia đình nhỏ sao? Nhà họ Tần không phải là không muốn gặp Tần Hiểu Hiểu sao? Vậy bây giờ những chiếc xe hào nhoáng này là thế nào? Tất cả đều là xe cao cấp…
Đoàn người lục tục xuống xe, bắt mắt nhất phải kể tới Nhậm Thiên Dã đang ôm hai tiểu gia hỏa trong lòng, hai bé được ôm cùng nhau đang y y nha nha trao đổi, làm cho một đám người tới đón bọn họ nhìn ngây ngốc, cái này, đây là tình huống gì?!
“Nhanh đi thông báo cho ông cụ Nhậm!” Cũng không biết là ai kêu lên, người đằng sau lập tức chạy như bay vào đại sảnh, vừa chạy vừa hô to, “Lão, lão gia! Xảy, xảy ra chuyện lớn!”
May mà Nhậm Thiên Dã đã thay quần ở trong xe, hiện anh bế hai bảo bối, tay kia ôm Tần Hiểu Hiểu, ở trong mắt người khác đây thật sự là một gia đình bốn người hạnh phúc. Mà phía trước anh là một ông lão diện mạo phi phàm, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, ông ấy là ba vợ của Nhậm thiếu?
Mọi người suy đoán, chỉ có Mông Mông mắt toát lửa giận, vất vả lắm cô ta mới dụ dỗ được ông cụ Nhậm giao một chút việc của tập đoàn RT cho ông chồng hờ của mình, diệp gia quán, vậy mà bây giờ bọn họ lại trở lại, chẳng lẽ mình phải thất bại trong gang tấc? Cô ta không cam lòng, không cam lòng! Nhìn Tần Hiểu Hiểu cười đắc ý, cô ta thật hận không thể nhào tới tát vài cái!
“Bọn họ nhìn thật có tiền!”
Chồng hờ của Mông Mông nói, trong mắt hiện lên sự tham lam, nhìn thấy sắc đẹp của Tần Hiểu Hiểu, thì lại hiện ra dục vọng dơ bẩn.
Tần Hiểu Hiểu bị Nhậm Thiên Dã ôm, đột nhiên cô cảm giác được có một ánh mắt chiếu sang đây, quay đầu đối mặt với ánh mắt tham lam kia, cô lại nở nụ cười ngọt ngào động lòng người, người quen với cô sẽ biết đây là nụ cười khi nhìn thấy con mồi, chỉ là nụ cười này ở trong mắt chồng hờ của Mông Mông lại tràn đầy tình ý.
Cô ta, cô ta cười với mình, cười với mình! Hắn mừng thầm ở trong lòng, ảo tưởng có thể ép Tần Hiểu Hiểu làm chuyện xấu xa, xem ra cô ta có ý với mình, cũng khó trách, nếu mình không đẹp trai sao Mông Mông có thể chọn mình làm chồng giả của cô ta, phụ nữ đều giống nhau, nhìn thấy trai đẹp liền động lòng, ha ha ha ha…
Chứng kiến trận thế lớn như thế, ông Nhậm chống gậy đi ra, khi ông nhìn thấy Nhậm Thiên Dã ôm hai cục thịt nhỏ, đôi mắt đục ngầu dần hiện ra sự ngạc nhiên mừng rỡ, chẳng qua chỉ một lát ông lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
“Vị này là ông thông gia đúng không.” Tần Thiên Minh mở miệng trước, cười chân thành: “Tôi là ba của Tần Hiểu Hiểu, Tần Thiên Minh.”
Cái gì? Cha của Tần Hiểu Hiểu? Ông cụ Nhậm mơ hồ, cô không phải là trẻ mồ côi sao? Tại sao – – kìm lại nghi ngờ trong lòng, ông cụ Nhâm hừ lạnh một tiếng: “Ông thông gia à? Tôi không dám nhận! Tôi là ông nội của Nhậm Thiên Dã.”
“À – -” Tần Thiên Minh kéo dài, xem ra ông Nhậm này khó đối phó, nhưng mà không sao, không có chuyện gì mà Tần Thiên Minh ông không làm được: “Thất lễ thất lễ.” Tần Thiên Minh khách sáo nói.
“Nhìn ông có vẻ tuổi tác cũng bằng tôi, mời ngồi.”
Cái gì?! Tần Thiên Minh nén giận trong lòng, tôi, tôi, nhìn rất lớn tuổi sao! Cha già này, nhất định là cố ý, nhất định là ghen tị mình trẻ hơn ổng, có khí chất hơn ổng… Tần Thiên Minh nghĩ như thế, trong lòng dần thoải mái.
Lúc này, Nhậm Thiên Dã ôm hai cục thịt nhỏ nói: “Ông nội, để con giới thiệu cho ông, vị này là ba của Hiểu Hiểu, ba vợ của con, vị này là ông cụ nhà con, ông nội của con.”
“Được rồi, nếu đã về thì ngồi xuống trước đã.” Ông cụ Nhậm lên tiếng lần nữa, người một nhà ngồi xuống xung quanh bàn ăn.
Không khí của bữa cơm coi như tốt, bởi vì có hai tiểu gia hỏa, cho nên có vẻ đặc biệt náo nhiệt, ánh mắt Nhậm lão gia tử càng thêm trông mong nhìn Tần Thiên Minh đang cho hai tiểu gia hỏa ăn, trong mắt tràn đầy hâm mộ, thậm chí muốn tự tay bế một bé.
Nhưng bởi vì lúc trước ông cụ Nhậm đã nói Tần Thiên Minh “già”, cho nên khi nhìn thấy ánh mắt mong mỏi của ông cụ Nhậm, Tần Thiên Minh cũng làm bộ như không nhìn thấy, còn tiếp tục trêu chọc khiến hai tiểu gia hỏa cười to, làm cho ông cụ Nhậm trông mà thèm đến chảy nước miếng.
Ăn tối xong, ông cụ Nhậm sai người chuẩn bị phòng khách, lại gọi một mình Nhậm Thiên Dã lên lầu, khi nhìn Tần Hiểu Hiểu, ánh mắt cũng không sắc bén như xưa, chỉ là nhàn nhạt quét qua.
Trong thư phòng, Nhậm Thiên Dã vừa đóng cửa phòng lại, lập tức bị ăn một gậy, hít – -, tiếng hít không khí của anh vang lên.
“Mày còn biết về à!”
“Xin lỗi, ông nội!”
“Biết có lỗi sao không về sớm hơn! Đứa cháu bất hiếu!”
“Ông nội, lúc ấy Hiểu Hiểu đang mang thai, hơn nữa cô ấy còn muốn chăm sóc ba mình, cho nên chuyện trở về liền bị trì hoãn, con là chồng của Hiểu Hiểu, càng phải ở lại chăm sóc hai người bọn họ.”
“Con đi làm đứa con có hiếu của người ta, còn ông lão này phải cô đơn một mình sao!”
“Ông nội, con có lỗi với ông, xin ông trách phạt!”
Ông cụ Nhậm nâng gây lên cao, ngay khi gần nện vào bả vai Nhậm Thiên Dã, ông đột nhiên ném gậy đi: “Thôi thôi, được rồi, về là tốt rồi.”
“Ông nội – -” Nhậm Thiên Dã cúi thấp đầu siết chặt quả đấm, trong lòng ảo não.
“Ừ – – không có thằng quỷ nhỏ con chọc giận ông, ông còn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.”
“Ông nội, còn đã về, còn mang về cho người hai đứa chắt, Tiềm Tiềm và Bảo Bảo..”
“Chúng thật sự là chắt của ông?!” Ông cụ Nhâm cắt đứt lời nói của Nhậm Thiên Dã, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn, cánh tay cũng bởi vì kích động mà phát run.
“Thật.”
“Vậy – – ông hỏi con một vấn đề, ba mẹ Tần Hiểu Hiểu không phải đều đã mất sớm sao, sao bây giờ lại nhảy ra một ông ba Tần Thiên Minh, đây là có chuyện gì?”
“Là vì…” Nhậm Thiên Dã kể hết thân thế của Tần Hiểu Hiểu cho ông cụ Nhậm, sau khi nghe hết ông cảm thán thở dài: “Ôi chao- -, là ông sai rồi, thì ra là nhà họ Nhậm chúng ta trèo cao, ông còn dùng nhiều lời khó nghe như vậy nói Hiểu Hiểu, đứa nhỏ này nhất định hận chết ông đi.”
“Ông nội, Hiểu Hiểu sẽ không, chờ đến khi ông chân chính tiếp xúc với cô ấy ông sẽ biết.”
“Ừ – – được rồi, ông muốn yên lặng một chút, con đi xuống trước với bọn họ đi.”
Nhậm Thiên Dã đi xuống lầu, ông Nhậm vịn bàn ngồi xuống ghế dựa, ông đúng là hồ đồ mà…
Sáng hôm sau, ông bị tiếng cười đùa của bọn nhỏ dưới lầu đánh thức, thay quần áo xong bước xuống lầu, mọi người đang chơi đùa với hai bé, thấy vậy, ông cụ Nhậm lập tức bước nhanh xuống lầu đi đến gần bọn họ, nhưng vẫn ngại ngùng không đến gần. Tần Hiểu Hiểu kéo Tiềm Tiềm qua nói vài câu, Tiềm Tiềm lập tức ngồi dậy bước từng bước chân ngắn ngủn về phía ông cụ Nhâm, khi đi bước cuối cùng đột nhiên vấp một cái, mắt thấy cậu bé sẽ ngã xuống đất, diệp gia quán, ông cụ Nhậm không để ý hình tượng nhào tới.
Ha ha ha… Tiềm Tiềm được ông cụ Nhậm ôm trong lòng vui vẻ cười to, ông cụ Nhậm cũng bị tiếng cười của cậu bé lây nhiễm, ông run rẩy sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của bé, lại không ngờ Tiềm Tiềm đột nhiên ngẩng đầu “bẹp” hôn ông một cái, nụ hôn này khiến tim của ông cũng mềm nhũn ra.
“Ông nội, Tiềm Tiềm rất thích ông, ông cũng tới đây cùng chơi với bọn chúng đi.” Tần Hiểu Hiểu tranh thủ mở miệng nói một câu.
“Được.” Ông cụ Nhậm ôm Tiềm Tiềm, vẻ mặt phấn khởi, chỉ không có cười ha ha ra tiếng, ôm Tiềm Tiềm đến cạnh Tần Hiểu Hiểu dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Cô bé, là ông nội có lỗi với con.”
Tần Hiểu Hiểu hoàn hồn cười khẽ nói: “Ông nội, bọn con Tiềm Tiềm và Bảo Bảo đều thương ông!”
“Được, được…”
Hai tiểu gia hỏa không sợ người lạ, nhanh chóng thân quen với ông cụ Nhậm, làm cho Tần Thiên Minh ngồi đọc báo ở một bên dựng râu trừng mắt, “bụp” để tờ báo xuống gia nhập cùng bọn họ.
Một tuần sau, quyền lực của đương gia chủ mẫu nhà họ Nhậm chính thức giao cho Tần Hiểu Hiểu, đồng thời tập đoàn RT cũng bị Nhậm Thiên Dã thu hồi, về phần hai người tham lam kia bị Nhậm Thiên Dã đuổi ra khỏi RT, tin tức bọn họ giả kết hôn bị phanh khui, tên chồng hờ bị nhà họ Nhậm đá ra ngoài cửa như chó nhà có tang, một chút lợi ích cũng không có, hơn nữa về sau nghe nói hắn chết thối trong ống cống, nửa tháng sau mới có người phát hiện. Về phần Mông Mông, cô ta là người nhà họ Nhậm, cho nên không bị đuổi ra ngoài, diệp gia quán, nhưng cô ta không thể bước vào cửa chính nhà họ Nhậm nửa bước!
Mông Mông làm những chuyện như vậy làm cho ông cụ Nhậm tức giận hồi lâu, than thở mình không biết nhìn người, còn hiểu lầm cháu dâu, khiến cho bản mặt già của ông cũng xấu hổ muốn chết. Nhưng Tần Hiểu Hiểu cũng không thèm để ý, còn an ủi ông, nói ông là một ông cụ hiền lành, khiến cho Tần Thiên Minh ăn thật nhiều dấm chua.
“Ôi, con gái lớn không giữ được, không giữ được.”
“Bảo Bảo, con làm đổ vại giấm chua sao?”
“Không có, không có.” Bảo Bảo mơ hồ không rõ nói.
“Vậy sao mẹ lại ngửi thấy mùi giấm chua đây.” Nói xong Tần Hiểu Hiểu còn cố ý nhìn sang Tần Thiên Minh ở bên cạnh.
“Bà xã, là anh làm đổ vại giấm chua.” Nhậm Thiên Dã từ phòng bếp thò đầu ra, vẻ mặt vô tội nói: “Tay còn bị đứt.”
“Cái gì?! Có nặng lắm không?” Tần Hiểu Hiểu chưa nói xong đã khẩn trương chạy vào phòng bếp.
Trong phòng bếp: “Hiểu bảo bối, ông xã em đói bụng rồi.”
“Còn không mau đi làm cơm.”
“Nhưng mà anh muốn ăn em.” Đôi mắt người đàn ông nào đó dần phát ra ánh sáng xanh, cúi đầu cắn một cái lên đôi môi mềm mại của cô, ừm he- – – – -.