Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 3 - Chương 1-3: Mộc Thất mang thai! 3

Editor:  Hoa Trong Tuyết

Mộc Thất viết đơn thuốc giao cho Thái Y viện, để cho Thái Y viện chuẩn bị mấy chục xe dược liệu cùng nàng đi đến vùng dịch bệnh.

Những việc trong vương cung nàng đã giao phó xong, Mộc Thất lên xe ngựa đi đến Nghiêu thành.

Xe ngựa mới vừa đi không lâu, màn xe bị người vén lên, một người mặc đồ thị vệ nghênh ngang bước vào.

Tay Mộc Thất đang cằm sách thuốc khẽ ngẩng đầu lên, thấy y phục của người bước vào, tóc đen bó cao trên đỉnh đầu, không khỏi thở dài nói: "A Sở, nhìn chàng mặc áo gấm quen rồi, không ngờ đổi qua y phục thị vệ cũng rất hợp với chàng."

Sở Vân Mộ yêu mỵ tuyệt sắc, khuôn mặt còn tinh tế hơn cả nữ tử mặc y phục màu bạc, lại có thêm vài phần anh dũng đẹp trai, thật sự là khí khái anh hùng hừng hực. . . . . .

Đôi chân thon dài của Sở Vân Mộ gác lên nệm, đưa tay ôm Mộc Thất vào lòng, khẽ hôn lên tóc của nàng nói: "Nàng thật không có lương tâm, nếu không phải vì nàng sao bổn vương phải mặc y phục quê mùa thế này!"

"Quê mùa chỗ nào? A Sở, chàng mặc y phục này, quả thực khốc cực kỳ!" Mộc Thất vuốt lông Sở mỹ nhân nói.

Nàng biết, A Sở vì nàng, với y phục hay là thân phận đều đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn, người đời sao có thể ngờ được Nhiếp Chính vương Đại Lịch vì phu nhân của mình, cam nguyện hóa thân thành quan viên tùy tùng hay thị vệ tầm thường, chỉ để có thể theo bên cạnh nàng.

Nếu tin tức này truyền ra ngoài, nhất định sẽ là tin tức đặt biệt gây oanh động cả bốn nước!

"Chỉ là A Sở, hương sen trên người chàng sao lại nồng như vậy?" Mộc Thất ngửi được mùi hương nồng đậm trên người hắn, ngẩng đầu hỏi.

"Bổn vương ghét bỏ mùi hôi thối của bộ y phục quê mùa này, trước đó đã sai người giặt đi giặt lại cả mười lần, sau đó dùng hương liệu xông suốt cả một ngày đêm." Sở Vân Mộ lơ đễnh nói.

Hắn không muốn nói cho tiểu Thất biết chuyện U Minh xuất hiện, hắn mang người đi diệt trừ U cốc, tiêu diệt tất cả vây cánh của U Minh.

Hắn nghi ngờ U Minh chọn nơi âm hàn để luyện ma công, cho nên thời gian cấp bách, hắn nhất đinh diệt trừ U Minh trước khi hắn luyện thành ma công.

U Minh vì muốn tăng cao tu vi mà tuyệt tự đường con cháu, cắt giảm hai mươi năm tuổi thọ, nhưng hắn vẫn  thua trên tay Sở Vân Mộ .

Nếu muốn so tu vi, ai có thể so sánh với Sở Vân Mộ đây?

Năm đó dưới địa của của ma cung Sở Vân Mộ trải qua mấy chục năm sống trong luyện ngục, trở thành người duy nhất bước ra khỏi huyệt người đó, tự tay đâm ma cung cung chủ. . . . . .

U Minh hao hết tuổi thọ cũng không thể bằng tu vi của Sở Vân Mộ.

"Hương hơi nồng, nhưng ta thích mùi hương này." Mộc Thất vùi đầu vào lòng ngực Sở Vân Mộ, ánh mắt lại xuyên qua màn xe nhìn về phương xa.

Trầm Hạ dịch dung thành Đạt Cửu Vi Tĩnh tiến vào tàng thư các vẫn chưa về, nàng có thể gặp nguy hiểm hay không? Sớm biết như vậy nàng phải phái thêm sát thủ đi theo bảo vệ.

"Quận chúa, bánh ngọt tới." Một đôi cánh tay thon dài đang cằm khay đựng thức ăn vươn vào bên trong màn xe, bên trong khay có đặt một chiếc hộp gỗ màu đen rất tinh xảo.

"Trầm Hạ!" Mộc Thất vui mừng vén rèm xe lên, khi thấy cả người Trầm Hạ mặc y phục Miêu Cương, lập tức tiến lên ôm lấy nàng.

"Tiểu thư, ta không sao, theo biện pháp của người, đã lấy được đồ." Trầm Hạ khẽ nâng lên khóe miệng nói.

Mộc Thất lục lọi kiểm tra từ trên xuống dưới một lúc, mới thả lỏng: "Trầm Hạ, nhờ có ngươi."

"Đây đều là việc ta phải làm." Trầm Hạ nói.

Một bên, Nguyên Lẫm ngồi trên lưng ngựa, vừa vặn nhìn thấy nụ cười hiếm gặp của Trầm Hạ.

Hắn vẫy tay với Trầm Hạ, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút sắc hồng, hắng giọng một cái nói: "Trầm Hạ, thật ra thì. . . . . . ngươi cười lên cũng rất đẹp mắt!"

Trầm Hạ nhìn hắn một cái, lạnh lùng bỏ qua. . . . . .

Thấy Trầm Hạ trước sau như một không nhìn mình, Nguyên Lẫm vội vã đuổi theo, trong miệng nói năng hùng hồn: "Nhưng mà, nữ tử khi động đạo đao thương cũng rất nguy hiểm, trên người mang theo ám khí độc dược cũng không an toàn, nghe nói nữ tử thường luyện võ vóc người sẽ trở nên cao lớn vạm vỡ, ngươi cứ như vậy không sợ sau này không ai thèm lấy ngươi sao? Chỉ là bản thống lĩnh dám vì ngươi hi sinh, cũng coi như vì bá tánh tứ quốc mà cống hiến, bal¬abala. . . . . ."

Vèo!

Một đôi đũa bạc lấy khi thế không kịp nháy mắt che tai bay sượt qua Nguyên Lẫm, chỉ nghe âm thanh trầm thấp của Trầm Hạ: "Tiếp tục nhiều chuyện, lần sau cắt  đầu lưỡi của ngươi!"

**

Bên trong xe, Mộc Thất mở hộp đen ra, bên trong có một khối lệnh bài ẩn ẩn khí lạnh với vân hình dây mây!

Đột nhiên, Vân Thất kiếm bên hông Sở Vân Mộ giống như bị nguyên khí tương thông kêu gọi, trên chuôi kiếm Phượng Hoàng phát ra ánh sáng màu lam nhạt.

Mộc Thất cũng cảm nhận được đỉnh Không Động trong không gian sinh ra cảm ứng, thì ra, đây mới là lệnh bài đầm Tiềm Long thật!

"A Sở, vậy ta có thể yên tâm!" Mộc Thất ôm lấy hông của Sở Vân Mộ, hài lòng cười.

Mắt phượng của Sở Vân Mộ hơi khép lại, trên mặt hiện lên nụ cười cưng chìu nhàn nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng.

Từ vương thành đến Nghêu thành phải mất ba canh giờ, cộng thêm bên trong mấy chục chiếc xe ngựa đều là dược liệu, cho nên còn đi chậm hơn so với bình thường.

Nhưng một lát sau, Mộc Thất không biết tại sao, trước giờ không có vấn đề hiện tại nàng đã nôn năm lần, quả thật là giống như muốn lôi cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài!

Sở Vân Mộ ôm người trong ngực, đau lòng vỗ nhẹ sau lưng của nàng, đột nhiên, giống như hắn phát hiện ra điều gì, nhân lúc nàng không chú ý ngón tay đặt lên cổ tay của nàng, ánh mắt đột nhiên căng thẳng!

Tiểu Thất nàng. . . . . .

"Thế nào?" Mộc Thất liếc mắt nhìn Sở Vân Mộ đang hóa đá, cũng đặt ngón tay lên mạch tượng của mình.

Cái này. . . . . . là hỉ mạch!

Sự việc này xảy ra quá đột nhiên, bạn tốt của nàng mới một tháng không tới, lại là mang thai!

Mộc Thất đặt tay lên vùng bụng vẫn đang bằng phẳng, nghĩ tới nơi này đang có tiểu bảo bảo của nàng và A Sở, đang hình thành một tiểu tử hoạt bát, nàng lại có chút luống cuống tay chân. . . . .