Nơi nàng đang đứng là một ngọn núi không c ao, gần đó là một cái đình, đằng sau đình là một tiểu viện nhiều phòng. Tiểu viện được trang trí đơn giản, tranh nhã nhưng đồ trang trí đều là những vật quý hiếm và tinh xảo. Lại thoang thoảng hương hoa dễ chịu.
“Trưởng môn!”
Bốn giọng nói đồng thời vang lên phía đằng sau. Nàng quay lại, nhìn tứ lão, nhị nam, nhị nữ lạ mặt đang tiến đến.
“Hả, trưởng môn, nha đầu nào đây?”
“Thiếu chủ của các ngươi”
“Hả?!!! Thiếu chủ?!!”
Nhìn bốn khuôn mặt đầy ngạc nhiên thì Diệp Tử Ly cũng vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt đơ ra, đầu óc trống rỗng...
Phượng Vô định lên tiếng giải thích thì nàng lại tiếp tục tức giận hét lên:“ Thối lão đầu, ta sẽ bảo mẫu thân của ta độc chết nhà ngươi!!!”
“Xú nha đầu, lão phu là ân nhân của ngươi!” Phương Vô tức giận hét to
“Vậy thì tại sao ngươi lại muốn để ta là thiếu chủ của môn phái ngươi? Quan hệ của ta và ngươi có phải sư đồ đâu?”
“Vậy thì giờ nha đầu ngươi bái ta làm sư phụ cũng đâu có muộn”
“Nhưng...”
“Thôi!”
Một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc tranh cãi của hai người.
Nàng nhíu mày nhìn về phía phát ra giọng nói. Đó là một lão nhân ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc bạc, khuôn mặt nghiêm nghị.
Đồng thời nàng nhìn ba người còn lại. Một lão nhân ăn mặc tùy ý cộng thêm mặt mũi chứa nét phóng khoáng, có thể thấy là một người có tính cách tùy ý, nhưng chính trực.
Hai người còn lại thì một ngươi dịu dàng đoan trang, người còn lại thì yêu mị quyến rũ. Khi đoán tuổi hai người này trên 65! Nhưng nhìn thì khoảng 5 mấy tuổi.
“Chưởng môn việc lập thiếu chủ vô cùng quan trọng! Ngài phải suy nghĩ kĩ càng!”
“Thanh Lâm, chuyện này ta đương nhiên rõ, mà hơn nữa hậu duệ của Thiên Không phái không làm đệ tử của Thiên Không phái thì ở đâu?”
Nghe vậy mọi người đều ngạc nhiên.
“ Chưởng môn, nha đầu này là 'người đó' “
Hàng Vi dè dặn lên tiếng, giọng nó êm tai, dễ nghe như một tiểu thư nơi khuê phòng.
Phượng Vô gật đầu. Mấy hôm trước lão chiêm tinh thấy được hậu nhân mấy vạn năm sau của Thiên Không phái xuất hiện, nên lão xuống núi để tìm.
“ 'người đó' mà các ngươi đang ám chỉ thì liên quan gì tới ta?” Diệp Tử Ly cau mày nói.
“Tất nhiên là liên quan, ngươi chính là hậu nhân vạn năm sau của Thiên Không phái chúng ta. Nhưng mới đầu ta nghĩ rằng ngươi phải là oa nhi mới sinh chứ không phải một nữ nha đầu 9 tuổi”Nghe vậy nàng dật mình, không lẽ là bọn người này nhận ra là mình trọng sinh vào cơ thể này? Không thể nào!
“Ngươi đang nói cái gì vậy?! Gì mà hậu nhân vạn năm sau của các ngươi?! Đầu cóc các ngươi có vấn đề à!”
“Chưởng môn, vào trong rồi nói, ở ngoài này không thích hợp để nói chuyện” Thanh Lâm nghe tiếng thét của nàng thì cay mày, nhìn Phượng Vô nhắc nhở.
Phượng Vô gật đầu rồi cầm cổ tay nàng dắt đi. Trừng mắt nhìn Phượng Vô, nàng cố gắn rút tay mình ra nhưng không được. Hai chân liền không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhưng tiếc rằng vẫn bị kéo lê trên đất.
“Nói, đi các ngươi thì muốn cái gì từ một nha đầu chân tay yếu ớt, không tài không đức ta đây!”
“Ấy ấy, cẩn thận! Ngươi đập thế thì lỡ hỏng mất cái chén đó thì sao?”
Phượng Vô nhìn nàng cầm cái chén đập mạnh xuống bàn mà vội vàng ngăn cản, rồi cướp lại cái chén đó rồi nhìn đi nhìn lại, động tác nhẹ nhàng cẩn thận như là đó bảo bối vô giá.
“Hứ, nói đi các ngươi muốn thế nào mới để ta đi?”
“Không biết vị tiểu cô nương này xưng hô thế nào?” Hàng Vi thấy nàng khó chịu thì vội dịu dàng lên tiếng. Nhìn cái bộ dạng kia của trưởng môn chắc là không biết tên của người ta thì đã bắt người đi mất rồi.
“Tiểu bối Diệp Tử Ly”
“Diệp Tử Ly? Ngươi là nữ nhi của Nhan Tiêu Yên?” Quy Dương Phong ngạc nhiên nhìn nàng. Hậu nhân của Vô Âm phái lại là nữ nhi của Nhan độc tiên - Nhan Tiêu Yên?!
“Ngươi biết mẫu thân ta?”
Quy Dương Phong cười gật đầu:“ Lúc đó ta thấy phụ thân ngươi đi đánh ghen vì mẫu thân ngươi ở thanh lâu”
“ Đánh ghen?” Nàng trợn mắt kinh ngạc nhìn Quy Dương Phong. Phụ thân của nàng đi ghen?! Còn ở thanh lâu! Trời!
“Này, vào việc chính!” Phượng Vô
“Nha đầu, như ta đã nói, ngươi chính là hậu nhân của Thiên Không phái ta.”
“Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn! Vậy ngươi biết điều mà nói thật đi!”
Đôi môi nhỏ nhếch lên:“ Thiên Không môn phái? Ta chưa từng nghe qua”
Phượng Vô cau mày:“ Do ngươi hiểu biết ít!”
Khinh bỉ nhìn Phượng Vô, nàng nói:“ Môn phái của các ngươi gọi là Thiên Không đúng không? Ta sống ở đó khá lâu chưa từng nghe thấy tên môn phái này bao giờ
Bất quá, một lần vô tình ta tìm đọc một chút chuyện, mới đầu gia tộc đó là một môn phái nhưng mà cuối cùng lại không có người nối nghiệp nên đã trao lại cho đại đồ đệ họ Diệp, nên mốn phái đó cũng được đổi thành Diệp gia”
Nghe vậy ngũ người cau mày lại.
“ngươi nói thật” Thanh Lâm
Phượng Vô nhìn nàng, nhìn nụ cười như có như không đó:“ Ngươi đã nói vậy chứng tỏ ngươi là hậu nhân của môn phái ta”
“Ta không phải là người của gia tộc đó” Sự căm ghét hiện rõ trên khuôn mặt nàng:“ Vì quyền lợi họ không ngại làm bất cứ điều gì, lợi dụng bất kì ai” sâu trong ánh mắt nàng hiện lên sự hối hận, bi thương.
“Vậy ngươi phải trở nên mạnh mẽ, ngươi phải đi đến và đứng trên đỉnh cao để không bị bọn họ lợi dụng, mà còn lợi dụng lại bọn họ!”