"Lưu manh." Phương Tử Khâm tức giận mắng, tay không thể động, liền gấp khúc đầu gối, đánh thẳng vào hạ bộ của hắn.
Túc Tích buông lỏng tay ra, vội vã lùi về sau, nếu một cước kia trúng mục tiêu, nơi nào đó của hắn sẽ bị phế bỏ, thực sự là nữ nhân nhẫn tâm, thật thú vị.
Phương Tử Khâm không dám manh động, chỉ trợn to con mắt trừng mắt hắn, buổi tối người này thật có hơi sức chơi đùa nàng.
"Nửa đêm lẻn vào phủ Thừa tướng, không phải thích khách chính là trộm, ngươi nói hiện tại nếu ta hô một tiếng, ngươi cảm thấy sẽ có bao nhiêu người đến?"
Hiện tại hắn có thể xác định thân phận của nữ tử trước mắt, tiểu viện tàn tạ không thể tả này, chính là nơi ở của tam tiểu thư phế vật, hơn nữa hắn cũng không phải lần đầu tiên đến phủ Thừa tướng, hỏi thăm một chút liền biết.
Chỉ là tam tiểu thư phế vật này, thật sự rác rưởi sao?
Không có đấu khí không nói, cơ thể còn rất mảnh mai, trên người vết thương che kín, vừa nhìn là biết dáng vẻ bị hành hạ lâu ngày.
Cho dù là như vậy, tốc độ nàng ta ra tay, nàng nhạy cảm, không có chút nào chậm chạp, đã có thân thủ, vì sao bị đánh thành thế này?
Thật khó hiểu, tam tiểu thư phế vật trước mắt, không chỉ thú vị, còn là một điều bí ẩn, khiến hắn muốn đẩy màn sương mù ra, thăm dò khám phá sâu hơn.
Phương Tử Khâm trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn, hiển nhiên hắn nói không sai, nơi này là cái sân cũ nát, người khác sẽ không đặt chân tới.
Hơn nữa nàng cũng không nghĩ gọi thật, nếu là thích khách thì tốt nhất, nếu là kẻ trộm, cũng không sai, trộm sạch bảo bối đáng giá trong phủ Thừa tướng, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Nhìn dáng vẻ bị ăn chút quả đắng của nàng, tâm tình của Túc Tích cũng tốt theo, tuy rằng mặt của hắn không có nụ cười, nhưng hắn thật sự hài lòng.
"Còn chưa cút." Phương Tử Khâm gầm nhẹ, người này khẳng định là đến chơi nàng, chờ ngày nào đó nàng mạnh mẽ, nhất định chơi người nam nhân này, chết tiệt.
"Chúng ta còn gặp mặt." Túc Tích lạnh lẽo tà mị nói, sau đó một cái tung người, liền biến mất trước mắt.
Phương Tử Khâm đối với một màn này, không khỏi kinh ngạc trong lòng, tốc độ của hắn, lại có thể thần tốc như vậy, bất quá chỉ lắc người một cái, thật giống dịch chuyển tức thời, đấu khí này phải mạnh mẽ tới mức nào mới có thể làm được như vậy.
Phương Tử Khâm không khỏi nghi hoặc, một người mạnh mẽ như vậy, ra vào Phương gia, đến cùng là vì cái gì?
Phương gia tuy là phủ Thừa tướng, thế lực cũng coi như lớn, một người cường đại như vậy, nhưng giống như rất quên thuộc nơi này, lẽ nào Phương gia có vật hắn muốn.
Bước vào gian phòng, nhìn cái bàn tàn tạ không thể tả nổi kia, trên mặt có một bát vỡ, mà cái ghế đã gãy chân, nhìn cái giường nhỏ một người kia, cái chăn đã nổi mốc, trong căn phòng ngoài trừ mấy món này, không có đồ trang trí khác, lược cũng không có.
Ánh mắt Phương Tử Khâm thâm trầm như biển rộng, tay nắm thành quyền, sát khí phân tán tứ phía, nàng nhất định phải giúp cơ thể này đoạt lại những thứ nàng xứng có.
À, mấy ngày nữa, không phải là ngày cập kê của Phương Duyệt sao, Phương Trình sẽ đặt bàn tiệc rượu lớn mời mọi người, vị hôn phu đồ bỏ kia cũng sẽ đến.
Nghĩ đến này, môi Phương Tử Khâm nổi lên độ cong quỷ dị, mời tiệc mọi người, là thời cơ tốt, không phải bọn d[d[ldq họ cho rằng nàng đã chết rồi sao, nàng liền tặng cho Nhị tỷ tốt một món quà sinh nhật không tưởng nổi.
Liếc mắt nhìn hoàn cảnh tàn tạ, không quan tâm, hoàn cảnh thảm hại nào mà nàng chưa từng trải qua, nhưng nàng sẽ rời khỏi nơi này, đoạt lại tất cả thuộc về nàng.
Ở trên giường ngồi xếp bằng xuống, tiến vào trầm tư, nàng muốn đi thăm dò tình trạng cơ thể mình, nhưng kinh ngạc phát hiện, tất cả kinh mạch của nàng đều bị những vật chất tối đen như mực ngăn cản, nhìn kỹ nơi đan điền kia, như là chỗ đổ rác, từng khối từng khối màu đen phong bế lại.