Cô nằm trên chiếc giường lò xo không
mấy thoải mái của anh, ngắm nhìn gương mặt anh đắm chìm trong dục vọng. Anh
nhắm mắt, môi hơi hé, dường như đang ở một nơi rất đẹp.
Sau khi tan làm, mọi
người hẹn nhau ăn đêm ở quán
ngoài trời. CoCo mang theo bạn trai chơi đàn guitar, tên Mark, đẹp trai
lạnh lùng, Phong
mang theo người bạn gái Mai Mai từ quêra
làm việc, Như Phi cùng Trì Mạch đương nhiên là một đôi,duy có Vị Hi đi
một mình, nhưng cũng rất vui vẻ, tự tại.
Bảy người chiếm tám chiếc ghế.
Cả đám người bọn họ tụ họp với nhau luôn
rất ầm ĩ, đến chủ
quán quầy ăn nhỏ cũng sợ bọn họ, nhưng
hôm nay lại yên tĩnh lạ thường. Cho tới khi Phong nâng cốc rượu, nói với
chiếc ghế trống: “Mời Tiểu Văn”.
Mọi người lần lượt nâng cốc, sau đó đổ toàn bộ
bia trongcốc xuống đất.
Phụ nữ khu đèn đỏ, thân như
bèo tấm, mạng như giun dế. Cho dù sinh
mệnh trôi đi như nước, nhưng mỗi ngày bi kịch
đều đang được công diễn, cuộc sống vẫn phải tiếp
tục.
Mọi người dường
như nhẹ nhõm hơn, trò chuyện với nhau, mỗi
người một câu. Hôm nay Vị Hi hơi trầm mặc, Như Phi
vẫn sôi nổi như thường, khiêu chiến với Mark, quyết chí chuốc
say tên đẹp trai hoang dã này.
CoCo lại vui vẻ đứng bên xem
kịch, dứt khoát không giúp ai, thời
đại này, trọng sắc khinh bạn hay trọng bạn khinh sắc đều khiến người ta khinh
bỉ như nhau.
Cặp đôi của cậu Phong chỉ lo chụm
đầu nói chuyện, giống như hai con chuột nhỏ yêu
nhau thắm thiết. Trì Mạch vẫn luôn ít nói trong những
cuộc tụ họp kiểu này, khi có người kểtruyện cười nhạt nhẽo, anh
cùng phối hợp cười cười.
Ti vi đang phát chương trình tin giải trí linh
tinh, Vị Hi vừa
lơ đễnh xem vừa bóc vỏ tôm không còn tươi.
Đột nhiên, một gương mặt thu hút ánh nhìn của cô.
Tin tức đang chiếu cảnh bán đấu giá từ thiện gương
mặtNguyễn Thiệu Nam lướt
qua. Tiếp theo ống kính chiếu vào một sợi dây chuyền kim cương đặt trong tấm
chụp thủy tinh, còn quay đặc tả mặt dây chuyền có tạo hình độc đáo đó.
Vị Hi dụi
mắt, cuối cùng khẳng định, cô
không nhìn lầm,chính là sợi dây mình đeo trên cổ.
“Tâm điểm lớn nhất của hội đấu giá từ thiện
năm nay, không gì vượt qua sợi dây chuyền kim cương được mệnh danh “Chìa khóa
hi vọng”. Viên kim cương chủ đạo màu xanh nặng bảy phẩy tám cara, tương
truyền là vật đính ước của hoàng hậu Maria cuối triều Ý và người yêu bà. Không
chỉ kĩthuật tinh xảo, mà giá trị lịch sử
cũng vô cùng lớn...”.
Báo cáo của phóng viên giải trí đặc
biệt sinh động, thu hút sự chú ý của phần
lớn thực khách.
Sau đó, Vị Hi thấy
người chủ trì buổi đấu giá và Nguyễn Thiệu Nam bắt
tay, Uông Đông Dương bên cạnh nhận lấy món
hàng đấu giá quý báu đó, vô số ánh đèn
liên tiếp lóe lên.
Tiếp theo là cảnh Nguyễn Thiệu Nam bị vây
trong đám phóng viên cuồng nhiệt, rời đi
dưới sự bảo vệ của nhân viên. Những quý ông nổi
tiếng khác đều bị gạt sang một bên, cảnhtượng
như vậy thật sự hiểm thấy.
Điều này cùng khó trách, anh là
nhân vật thường xuyên được bàn tán của thành phố này,
nhưng hiếm khi lộ diện trước giới truyền
thông, đám paparazzi đương nhiên
túm chặt, chết cùng không tha.
Nữ phóng viên giải trí xinh
đẹp cầm micro, vô cùng cảm khái nói, “Mọi
người đều đã thấy, Nguyễn Thiệu Nam - chủ
tịch tập đoàn Dịch Thiên sau khi đấu giá vật báu với giá ưu thếtuyệt đối đã từ chối
nhận phỏng vấn của giới truyền thông, vội vã
rời đi, không thể không
nói rằng đây là một điều đáng tiếc. Nhưng hành động của anh Nguyễn, mọi người
đều rõ như ban ngày. Tập đoàn Dịch Thiên mấy năm gần đây luôn
tích cực tham gia các hoạt động từ thiện…”.
Những lời khen ngợi sau đó, Vị Hi đã
không còn tâm tư lắng nghe tiếp. Cô vô thức sờ lên cổ mình, trong
lòng hoảng loạn bất an.
“Thật đúng là người giàu có”. CoCo ngồi
cạnh ngưỡng mộ lắc đầu. “Tiêu nhiều tiền đến thế chỉ để mua sợi
dây chuyền, đủ để chúng ta ăn cả
đời”.
Sau đó, cô sờ sợi dây
đeo trên cổ Vị Hi, có
phần tò mò hỏi: “Vị Hi, cậu mua
sợi dây giả này ở đâu?
Rất giống”.
Vị Hi thuận tay chỉ góc
đường, “Ngô Kí, hai
mươi tệ là có thể mua được một sợi”.
Như Phi vừa uống ngụm rượu liền
phun ra, đập tay xuống bàn cười ngặt nghẽo, đây
thực là truyện cười nhạt nhẽo nhất trong năm.
Vị Hi tức giận trừng mắt với
cô, đáng tiếc cô không nhìnthấy.
“Ôi, tôi nghe nói Nguyễn Thiệu Nam bắt đầu
tấn công toàndiện tập đoàn Thái Hoàng, không
biết có tin tức nội tình gìkhông?”.
Giọng nói truyền đến từ bàn bên
cạnh. Vị Hi quay mặt sang, thấy
hai người đàn ông dáng vẻ lãnh
đạo đang nói chuyện.
Sao tất cả mọi người đều bàn luận về anh ta? Vị Hi mệt
mỏinghĩ.
“Tôi chẳng qua chỉ là nhân
viên quèn ở tập
đoàn Dịch Thiên, sao có thể biết việc của cấp trên
chứ? Nhưng mọi người đều nói, lần này Thái Hoàng sợ
rằng lành ít dữ nhiều”.
“Không phải chứ, Lục Tử Tục là con hồ li già,
rung chuyển trời đất bao năm như vậy, có thể dễ dàng bị
xơi mất như thế ư?”
“Đáng tiếc, lần này ông ta
gặp phải một con sư tử, còn là con sư tử ăn thịt
hồ li. Anh quên “vụ thu mua Hoa Thịnh” lần
trước sục sôi thế nào à? Thịnh Liên Thanh
đủ cáo già chứ, cuối cùng thế nào? Bị Nguyễn
Thiệu Nam ép tới
mức nhảy lầu. Còn “vụ thu mua Hưng Nghiệp”, tài sản của nhà họ Li hùng hậu là
thế, nhưng khuynh gia bại sản cũng không thể giữ được
công ty. Còn có...”.
Nội dung cuộc trò chuyện đột
nhiên trở nên có phần đẫm máu, Vị Hi cảm
thấy lòng bàn tay của mình toát mồ hôi,
toàn thân rùng mình, dường như lại trở lại
buổi hoàng hôn mưa lạnh ấy. Cô rất muốn khiến hai tên đáng ghét kia câm mồm, đáng
tiếc người ta đang cảm hứng dâng trào, vẫn cứ
lảm nhảm không thôi.
“Nói như vậy, giới tài chính lại tráo bài lần nữa
rồi”. Người ngồi bàn khác dường như cùng có hứng, đàn ông tụ
tập với nhau, chủ đề không ngoài tiền, xe và
đàn bà.
Được người khác quan tâm là chuyện khiến người ta hứng
Như Phi bật cười ha ha, ngón tay thon trắng vuốt ve
gương mặt người đàn ông, học giọng điệu của anh, cố ý kéo
dài giọng nói nghiêm túc trả lời: “Em biết chứ…”. Rồi đặt
ngón tay lên đôi môi đẹp đẽ của anh, thần bi
nói: “Suỵt, chị hát cho cậu nghe”.
Giây phút ấy, Trì
Mạch thực sự muốn quăng cô đi.
Trời gần sáng, Trì
Mạch trở mình, ngủ rất say. Như
Phi khoác áo sơ mi của anh ngồi bên cửa sổ hút thuốc, thành phố trước mắt đúng
vào lúc tối tăm nhất trước bình minh.
Tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ, chỉ có một
mình bạn tỉnh táo, nên hình dung
cảm giác này thế nào nhỉ? Có dư vị khi mọi
người say, mình ta tỉnh.
Nhưng trên thực tế, tửu
lượng của Như Phi đích thực không chỉ tốt
bình thường, thậm chí vượt
qua cả tưởng tượng của Trì Mạch.
Cô trước nay không phải là người phụ nữ dễ dàng
say.
Truyền thuyết nói rằng có hai loại người mơ màng như
say như mộng trên thế giới này. Một loại sống
trong xa hoa trụy lạc, hồng trần rực rỡ, tinh thần thực sự
vô cùng tỉnh táo. Loại kia vừa đúng ngược lại, lúc nào
cùng bình tĩnh thản nhiên, có khả năng hô phong
hoán vũ, thứ khiến họ mơ màng như say như mộng là tinh thần.
Rõ ràng, cô là loại
người đầu tiên.
Như Phi cười một cái, trên
môi vẫn còn sót lại hơi thở của người đàn ông này,
nhưng trong lòng có một lỗ hổng màu đen, giống
như một vực sâu không đáy, đen kịt âm u, dường
như tất cả bóng tối trên thế giới đều bị đun trong đó, sâu tới
nỗi không nhìn thấy đáy.
Cô nhìn hình bóng phía sau của người đàn ông
đang ngủ say trên giường, cô thích nhìn bóng lưng
anh. Anh chính diện quá cương quyết lạnh lùng, khiến
người ta không thể đến gần. Nhưng hình bóng
phía sau lại có đường nét dịu dàng như một đứa trẻ tĩnh lặng.
Như Phi thở dài, mỗi lần
không muốn làm tình với anh, khi tâm trạng tồi tệ, khi đau
lòng, khi buồn bã, cô sẽ vờ say. Đáng tiếc, Trì
Mạch lại không hiểu. Hoặc anh không muốn hiểu.
Giây phút anh đi vào, cô lại muốn rơi nước mắt.
Cô biết, anh yêu thích cô quay người một cách đẹp
đẽ,buông tay một cách đứt khoát.
Cô biết, anh yêu
cơ thể cô, lưu luyến
mùi vị của cô.
Cô biết, từ ngày
đầu tiên quen nhau, bản thân đã không có bất
cứ kì vọng nào đối với anh.
Cô biết nỗi đau khổ trong
lòng anh. Vô số đêm, anh
giải thoát nỗi cô đơn không thể dùng lời diễn
đạt ấy một cách đau đớn và rõ nét vào trong cơ thể cô, cô
cảm nhận sâu sắc hơn bất cứ người nào.
Nhưng cô nằm trên chiếc giường lò xo không hề thoải
mái của anh, ngắm nhìn gương mặt anh
đắm chìm trong dục vọng. Anh nhắm mắt, môi hơi
hé, dường như đang ở một nơi
rất đẹp.
Trong nháy mắt, cô thực
sự muốn nói cho anh biết. Thực ra không phải cô không
quan tâm điều gì.
Nhưng cô không thể nói.
Biết rõ kết quả thế nào, vì vậy
không nói cũng được.
Như Phi quay mặt đi, mở cửa sổ,
giơ cánh tay ra cảm nhận sự mát lạnh của sương sớm, tâm
trạng cô đơn tựa như gió nhẹ lướt qua những tòa nhà cao tầng.