“Anh sẽ...” Anh ghé sát tai cô, hơi
thở lạnh lẽo, ngữ khí làm ra vẻ thần bí lại có vẻ kì dị khó nói,
“Khiến em muốn sống không được, muốn chết không xong”
.
Sau khi Nguyễn Thiệu Nam đi, đột
nhiên Vị Hi cảm thấy có chút hoảng sợ, một nửa là lo lắng cho anh, một nửa là
những suy nghĩ đến bản thân cô cũng không nói rõ được là gì.
Vị Hi nhất thời không biết nên đi đâu, tùy hứng tản bộ
trên đường. Bầu trời thành phố xanh nhạt, thi thoảng có vài đám mây trắng bồng
bềnh như xơ bông.
Trời cao mây trắng, mùa đông phương nam luôn có nắng
nhạt, ấm áp, thời tiết rất đẹp để đi du lịch.
Vị Hi đang đi không mục đích tới gần đường lớn, đột
nhiên nghe thấy tiếng máy nổ dữ tợn. Tiếp theo, một chiếc xe mô tô vô cùng dũng
mãnh sượt qua cô. Két! Một tiếng phanh xe gấp gáp, cách mũi chân cô vài mét,
bất cẩn vòng ngang.
Lái xe bỏ chiếc mũ bảo hiểm màu đen xuống, lộ ra một
gương mặt đẹp trai dưới ánh mặt trời.
Vị Hi nghi ngờ hỏi: “Sao mỗi lần em đi loăng quăng
trên đường đều bị anh nhặt được vậy?”.
“Em không biết à? Con người anh có một ý thích, đó là
chuyên thích nhặt những con mèo, con cún nhỏ về nhà”. Trì Mạch bật cười, hàm
răng trắng bóc, các nét trên gương mặt góc cạnh sắc nét, làn da màu lúa mạch
khỏe mạnh, hơi giống với một người mẫu quảng cáo nào đó, khôi ngô rực rỡ dưới
ánh mặt trời mùa đông mỏng manh, ấm áp.
“Nhặt về làm gì? Anh lại chẳng thích động vật”.
“Nhặt về nấu canh, làm một bữa ngon nè ”.
Vị Hi cười khanh khách, thi thoảng anh xấu xa như vậy
đấy, to gan xấc xược, ăn nói tùy tiện không kiêng nể, nhưng lại không thấy
ghét.
“Em đang làm gì đấy?” Trì Mạch hỏi.
Vị Hi nhún nhún vai, “Chẳng có chỗ nào để đi, em đi
loăng quăng”.
Trì Mạch lấy mũ bảo hiểm ném cho cô, “Vậy đúng lúc
rồi, đi, anh đưa em đi hóng gió”.
Trì Mạch dùng xe bên bờ biển Dương Quang, nơi đẹp nhất
của thành phố ven biển này.
Bãi cát mịn trắng xóa như tuyết, khúc cong của bờ biển
nước xanh biếc, trải đầy ánh mặt trời. Tất cả giống nhu bước ra từ tạp chí du
lịch.
Hai người ngồi trên bãi cát vàng đầy nắng, vai kề vai,
lắng nghe sóng biển nơi xa.
Không khí như vậy, cảnh sắc như vậy, trong ánh mặt
trời sáng rực như vậy, dường như không cần nói gì cả. Chỉ đơn giản ngồi như vậy
đã chan chứa vẻ đẹp tràn ngập ý thơ rồi.
Trong tiếng sóng vỗ bờ dào dạt, đột nhiên Trì Mạch có
phần hoảng hốt hỏi người bên cạnh, “Vị Hi, em hạnh phúc không?”.
Vị Hi mỉm cười, “Em rất hạnh phúc, nhưng...em sợ”.
Trì Mạch khó hiểu nhìn cô, “Em sợ gì?”.
“Không biết nữa, có lẽ do quá hạnh phúc khiến em không
dám tin tất cả điều này đều là thật, luôn nghi ngờ cảnh tượng vui vẻ tưng bừng
trước mắt chẳng qua chỉ là một cảnh tượng phù hoa không có thật”.
Trì Mạch khẽ cười một tiếng, “Em sợ hãi do em để ý. Em
để ý đến anh ta nên anh ta mới lấp lánh như thế trong mắt em. Em không để ý đến
anh ta thì anh ta chẳng là cái gì cả”.
Vị Hi khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ lời này rất có lí
nhưng nếu bị Nguyễn Thiệu Nam biết chắc lại mắng cô không có lương tâm.
Bất giác hoàng hôn đã lặng lẽ đến. Hai người tựa lưng
vào nhau, nhìn bãi cát dưới cảnh chiều hôm, trò chuyện linh tinh.
“Trì Mạch, anh có nhớ chúng ta đã quen nhau bao lâu
không?”.
“Hai, ba năm rồi nhỉ”.
“Còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau
không?”.
“Nhớ chứ, khi đó em và Như Phi đang bán rượu ở quầy
bar, có vài tên khốn gây sự với bọn em, lấy rượu không
trảtiền còn động tay động chân với bọn em. Vừa đúng lúc bị anh nhìn thấy liền
giáo huấn chúng thay bọn em. Nhưng con nhóc là em lúc ấy đến câu cảm ơn cũng
không nói”. Trì Mạch không cam lòng quở trách.
Vị Hi ngáp một cái rồi cười, “Khi ấy em bị dọa đến đờ
người ra, nói đi thì phải nói lại, dáng vẻ đánh người của anh thật sự rất đẹp.
Khi đó em cảm thấy mình như đang xem phim vậy”.
Trì Mạch cười rất đắc ý, “Bây giờ em mới biết à? Vậy
mà em vẫn không thích anh như thế?”.
“Người thích anh quá nhiều rồi, chỉ sợ xếp từ “Tuyệt
sắc” đến cuối đường mất, anh còn chê ít? Cẩn
thận không ông trời sẽ trừng phạt anh đấy”.
Trì Mạch quay người làm động tác muốn kéo miệng cô ra,
Vị Hi cười tránh đi.
“Bây giờ ngẫm ra, em thực sự phải cảm ơn anh”. Vị Hi
che đi ánh mặt trời đỏ rực, “Khi ấy bọn em vừa rời cô nhi viện, cái gì cũng
không biết, hàng ngày bị người ta ức hiếp. Anh là người đầu tiên giúp bọn em,
cũng là người đầu tiên khiến Như Phi bỏ em lại mà đi theo. Tuy bản thân cô ấy
vẫn luôn nói chỉ chơi bời với anh nhưng em cảm thấy cô ấy thực sự rất thích
anh.”
Trì Mạch nghiêng mặt nhìn người đang tựa vào lưng
mình. Cơ thể nhỏ bé của cô dựa vào anh, chiếc miệng nhỏ nói không ngừng.
Có lúc chỉ nhìn cô như vậy, Trì Mạch sẽ nghĩ tình yêu
rốt cuộc là gì? Là tình yêu sét đánh bốn mắt nhìn nhau? Hay hàng ngày gặp mặt
rồi nảy sinh tình cảm?
Con người vì sao có thể yêu một người khác? Vì nụ cười
khi quay đầu lại trong biển người mênh mông?
Hay vẻ mảnh mai, yếu đuối trong lúc thảm hại khốn
cùng?
Lòng anh đau đớn, nhìn hàng lông mi dài chấp chới như
cánh bướm của cô, đột nhiên anh ngắt lời cô, “Vị Hi, anh sắp đi rồi”.
Vị Hi lập tức ngồi thẳng người, quay mặt lại nhìn anh,
“Anh đi đâu?”.
“Không biết, chỉ không muốn tiếp tục ở đây, có lẽ trở
về Đông Bắc xem thế nào, cha mẹ anh đều đến từ nơi ấy”.
Vị Hi chưa từng đi đến nơi xa như thế, ấn tượng về
phương bắc trong cô đều là tuyết trắng ngập trời, sa mạc mênh mông. Trì Mạch đã
quen với đèn màu rực rỡ về đêm của thành phố, nơi hoang vu như thế sao anh có
thể chịu nổi?
“Ở đó có cái gì? Anh sống thế nào?”.
“Vùng Đông Bắc Trung Quốc có đậu tương, cao lương, chỉ
cần có chân có tay thì sẽ không chết đói”.
“Nhất định phải đi ư?”.
Trì Mạch ôm lấy vai Vị Hi, cười lưu manh, “Sao? Em
luyến tiếc anh à?”.
Vị Hi ngước mặt lên, thẳng thắn nói: “Em thực sự luyến
tiếc anh. Bên đó anh không có một người bạn nào, bên này cho dù tệ hơn nữa, mọi
người chúng ta tốt xấu gì cũng có người chăm sóc. Anh đừng đi, ở lại nhé, được
không?”.
Trái tim Trì Mạch lại xao động, đôi mắt trong veo như
nước trước mặt anh giống hệt như ba năm trước, giống như giọt sương trên lá cỏ,
mát lạnh trong veo.
Anh không kiềm chế nổi, thấp giọng hỏi cô: “Vị Hi, anh
có thể ôm em một chút không?”.
Vị Hi sững lại trong giây lát, vẫn chưa chờ cô đồng ý,
Trì Mạch liền giơ tay ra ôm chặt cô vào lòng.
Anh thở dốc, cô đã ở trong vòng tay anh, anh có thể
ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô tựa như vô số đêm anh ngửi thấy nó từ người Như
Phi. Anh nhớ đôi môi cô, màu hồng nhạt giống nhu hoa đào anh nhìn thấy ở Ueno
hồi nhỏ, gió thổi qua, cánh hoa tầng tầng lớp lớp rực rỡ khẽ rụng đầy xuống đất,
lại tung bay ngập trời dưới ánh trăng trắng bạc như lụa.
Máu anh cuộn trào mãnh liệt, trong giây phút cuối cùng
hãy mặc anh buông thả một lần đi, chỉ cần một lần cũng được. Lần từ biệt này
không biết bao giờ gặp lại.
“Trì Mạch, anh làm gì vậy?”. Cảm nhận được ý đồ của
anh, Vị Hi giống như con bướm vỗ cánh bay, “Trì Mạch, buông...".
Sóng vỗ vào bờ phía xa, con sóng dâng lên tận trời
cao. Ngón tay anh siết chặt cằm cô, quá nôn nóng thậm chí còn cắn xước cả môi
cô. Cô bị anh phong kín cả đầu lưỡi nhưng vẫn ư ứ vùng vẫy, tay bị anh kẹp phía
sau, một đôi mắt sửng sốt sợ hãi nhìn anh.
Không biết đã qua bao lâu cuối cùng anh buông tay, Vị
Hi lui lại một bước, nước mắt gần như sắp rơi. Cô tin tưởng anh nhu vậy nhưng
sao anh có thể đối xử với cô thế này?
Trì Mạch không nói một lời nào, bao lâu nay, anh chỉ
dám đứng xa nhìn cô, không dám tới gần, không dám chạm vào, nhưng thời điểm
cuối cùng nên buông tay lại vượt quá giới hạn, làm việc không nên làm nhất.
Vị Hi muốn tự đi về thành phố, nhưng Trì Mạch không
cho. Nơi này cách nội thành rất xa, trời lại tối, sao anh có thể yên tâm để một
mình cô trên đường?
Anh đưa cô về nội thành mới thả cô xuống. Vị Hi vẫy
tay gọi một chiếc taxi. Trì Mạch lặng lẽ nhìn đèn đuôi chiếc xe taxi tựa như
hai giọt nước mắt màu đỏ, hòa vào dòng xe như thủy triều.
Anh trở về xe mình, đội mũ bảo hiểm, ngẩng đầu nhìn
bức poster to treo trên rạp chiếu phim đối diện, trên đó viết một câu: Không có
chất gây nghiện nào không cai được, chỉ có tình yêu là không cai nổi.
Không có chất gây nghiện nào không cai được, chỉ có
tình yêu là không cai nổi...
Anh đứng đó, ngơ ngẩn đến thất thần hồi lâu, trong đầu
có vô vàn suy nghĩ, trái tim đau đến nát tan, không biết thế nào mới đỡ.
Nhưng cuối cùng anh cười, hoa rơi nước chảy, có duyên
vô phận, từ trước đến nay đều không có cách nào.
Khi Vị Hi trở về biệt thự bên bờ biển, cô phát hiện
đèn trong thư phòng bật sáng, Nguyễn Thiệu Nam đã trở về.
Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng, người quản gia nhìn
thấy cô liền cung kính nói: “Cô Lục, cô đã về”.
Vị Hi thấy ông ấy đang bưng khay cơm trong tay liền
hỏi: “AnhNguyễn chưa ăn cơm à?”.
“Vâng, vừa về liền vào thư phòng, chúng tôi không dám
vào”.
Tâm trạng Vị Hi chùng xuống, đoán sẽ chẳng phải tin
tốt nhưng cho dù trời có sụp xuống, cơm vẫn phải ăn.
“Như vậy đi, ông vào bếp bưng một bát cháo ra đây, tôi
thử mang vào xem sao”.
Cửa thư phòng không đóng, Vị Hi đứng ngoài gõ cửa.
“Anh Nguyễn, cháo nấu xong rồi, anh có muốn ăn một bát
không?”.
Anh đang xem giấy tờ, mày nhíu chặt, đầu cũng không
ngẩng lên, “Đặt ở đó rồi đi ra đi”.
Vị Hi cười, đi thẳng vào phòng. Anh ngẩng đầu, nhìn
thấy cô, khẽ cười, “Hóa ra là em”.
“Đến giọng nói của em cũng không nhận ra, anh thật sự
bận quá rồi”. Cô đặt bát cháo trên bàn, “Nhưng dù có bận nữa, người là sắt, cơm
là thép, thép mạnh hơn sắt, cơm mạnh hơn người, ít nhiều cũng phải ăn một
chút”.
Nguyễn Thiệu Nam ngả ra phía sau, day day Thái Dương,
“Anh ta chạy rồi”.
“Ai ạ?”.
“Lục Nhâm Hi”.
Vị Hi sững lại trong giây lát, dù thời gian đã qua lâu
đến vậy, dù cô đã không còn là đứa con gái bé nhỏ bất lực năm đó, nhưng đột
nhiên nghe thấy cái tên này, đầu lưỡi cô
vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi cắm rễ trong tim năm đó.
“Anh hai em? Anh ta
làm sao?”.
“Anh ta làm giả sổ sách, hối lộ quan chức chính phủ,
công ty kiến trúc dưới tên anh ta ăn bớt nguyên
liệu, công trình chất lượng kém đã làm chết người, vốn đã có chứng cớ rõ ràng.
Không ngờ anh ta lại nhận được tin chạy trước”.
Nét mặt Vị Hi không biểu cảm, cô chỉ gật đầu, bưng bát
lên đưa vào tay anh, “Anh ta trước nay luôn rất thông minh, có thể coi là được
chân truyền của Lục Tử Tục, lần này có thể chạy được cũng phải. Tối thiểu bây
giờ anh ta đã thành chó chết chủ, không còn bất cứ đe dọa nào đối với anh và
Dịch Thiên, anh còn phiền gì nữa?”.
“Nhưng anh muốn anh ta ngồi tù!”. Nguyễn Thiệu Nam chỉ
uống một ngụm liền đặt sang một bên.
Vị Hi thở dài, “Em không hi vọng anh vì em mà dây dưa
không dứt như vậy. Thực ra em đã quên
chuyện đó từ lâu rồi. Hôm đó em cố tình chọc giận anh mới nhắc lại chuyện cũ.
Anh như thế, trong lòng em ngược lại cảm thấy bất an”.
Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, “Nhưng anh không thể coi
như không xảy ra chuyện gì, anh không thể để những người từng hại em nhởn nhơ
ngoài vòng pháp luật. Trước đây em sống như thế nào, anh không biết cũng coi
như thôi. Bây giờ anh đều hiểu rõ mọi thứ lại không làm gì cho em, điều này sao
có thể chứ?”.
Vị Hi nén tiếng thờ dài, vòng tay ôm cổ anh, “Em chỉ
sợ anh làm tổn hại chính mình. Em không muốn anh vì báo thù cho em mà tự mình
phạm pháp, cuối cùng khiến bản thân sơ suất. Tuy rằng trong giới các anh, không
thiếu mưu kế, thủ đoạn để hạ gục đối thủ, anh lại đối mặt với những người như
vậy. Anh cũng nhìn thấy vết xe đổ của nhà họ Lục, dựa vào thế lực và sức mạnh
để chiếm đoạt tuy là con đường tắt, song không thể lâu dài, kinh doanh trung
thực mới là căn bản”.
Thấy vẻ mặt người đàn ông hơi dịu lại, Vị Hi bung bát
cháo lên, đưa một thìa tới miệng anh, “Trong giới đường phố có câu nói rất
thích hợp dùng trong hoàn cảnh này”.
Nguyễn Thiệu Nam há miệng, rất nghe lời uống một ngụm,
lập tức hỏi: “Câu gì?”.
Vị Hi cười, ngón tay ấn vào mũi anh, “Có vay có trả”.
Người đàn ông bật cười ha ha, dấu vết u ám giữa hai
hàng lông mày hoàn toàn biến mất. Cánh tay ôm cô càng siết chặt, anh khen ngợi
cô: “Khéo ăn khéo nói, cái miệng này của em giống một cao thủ đàm phán. Sau này
thương lượng hợp đồng sẽ mang em theo, chẳng phải anh sẽ không có đối thủ nào
địch nổi ư?”.
Vị Hi cười rạng rỡ, “Có ngliĩa là anh cho rằng em nói
đúng. Vậy trước tiên anh có thể đặt công việc xuống, ăn nhiều thêm chút
không?”.
Nguyễn Thiệu Nam thở dài: “Anh không chỉ đơn giản tức
giận vì chuyện này. Ngân hàng thuộc Dịch Thiên tiếp nhận một kế hoạch sát nhập,
ai ngờ Uông Đông Dương lại làm mất tài liệu, để lộ kế hoạch đó ra ngoài. Bây giờ
đối phương muốn kiện Dịch Thiên, anh đang nghĩ cách giải quyết”.
Vị Hi cũng cảm thấy nặng nề theo, “Hóa ra nghiêm trọng
như vậy, anh định giải quyết thế nào?”.
“Nếu kiện thì giới truyền thông sẽ nhảy vào, tới lúc
đó nhất đinh sẽ tổn hại đến hình ảnh của tập đoàn vì thế anh
định giải quyết riêng với bọn họ, đền tiền cho xong chuyện”.
“Phải đền rất nhiều à?”.
“Chẳng nhiều, khoảng ba bốn triệu”.
Vị Hi vâng một tiếng, hóa ra đền tiền là chuyện nhỏ,
Dịch Thiên bị mất thể diện mới là việc lớn. Cô liền hỏi: “Vậy còn Uông Đông
Dương? Anh xử lí thế nào?”.
“Anh phái người đi điều tra anh ta rồi, không phải anh
ta cố ý phản bội Dịch Thiên. Có điều người sơ ý như vậy, sao anh có thể yên tâm
tiếp tục giữ bên cạnh chứ? Đương nhiên là để anh ta đi”.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn gương mặt suy tư của Vị Hi, nâng
cằm cô lên, “Sao vậy? Em không đồng ý anh làm như vậy à?”.
“Anh ta không giống người sơ ý đến thế, có lẽ gần đây
đã xảy ra chuyện gì. Anh sa thải anh ta như vậy, tin tức truyền ra trong nội bộ
giới kinh doanh, công ty khác cũng sẽ không tuyển. Không bằng cho anh ta một cơ
hội nữa, anh ta sẽ biết ơn anh”.
Nguyễn Thiệu Nam cười, “Trái tim em quá yếu mềm, anh
chính là muốn anh ta biết có những sai lầm không thể phạm phải”.
“Anh có thể quở trách, người thông minh như anh ta
nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Anh ta là cấp dưới của anh, không phải
kẻ địch. Anh có thể tuyệt tình với kẻ địch nhưng thuộc hạ là người giúp anh đấu
tranh giành thiên hạ, anh khoan dung một chút với bọn họ, họ mới có thể nhớ đến
điều tốt của anh. Lòng người là một thứ rất thần kì, có lúc đến tiền bạc cũng
không thể đối chọi được. Đối với anh mà nói, đây chẳng qua là việc dễ như trở
bàn tay nhưng đối với họ mà nói, có lẽ là vận may cả đời. Dù sao công ty cũng
phải đền tiền, bây giờ anh mở ra một con đường sống cho người ta, sau này nói
không chừng còn gặt hái được nhiều hơn”.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn đánh giá cô một lượt từ trên
xuống dưới, nhìn đến mức Vị Hi cảm thấy toàn thân không thoải mái.
“Vị Hi, anh có chút không dám tin. Nếu em không rời bỏ
nhà họ Lục, nói không chừng hôm nay em chính là đối thủ đáng sợ nhất của anh”.
Vị Hi chỉ coi như anh nói đùa, “Làm kẻ địch của anh?
Vậy chẳng phải em sẽ chết không có chỗ chôn ư? Em chẳng muốn”. Nói xong cô liền
đứng lên, Nguyễn Thiệu Nam kéo cô lại, “Nếu em là kẻ địch của anh, anh không nỡ
khiến em chết”.
“Vậy anh sẽ thế nào?”. Vị Hi thoải mái dựa vào lòng
anh, nghiêng đầu nhìn anh.
“Anh sẽ... Anh ghé sát tai cô, hơi thở lạnh lẽo, ngữ
khí làm ra vẻ thần bí lại có vẻ kì dị khó nói, “Khiến em muốn sống không được,
muốn chết không xong...”
Đột nhiên anh xấu xa cù vào chỗ dưới xương sườn cô,
vừa cù vừa hỏi: “Em sợ hay không, sợ hay không?”.
“Ối, sợ, sợ...” Vị Hi
thế nào cũng không ngờ anh sẽ dùng chiêu này, cô sợ nhất bị cù, lập tức cười
lớn không ngừng, nước mắt sắp chảy cả ra.
Hai người cười vui vè, suýt chút ngã lăn xuống đất. Vị
Hi ôm cổ anh, hai má ửng hồng, đôi mắt cong lên vì cười, mơ màng, giống như hồ
nước dưới đêm trăng, phản chiếu ánh trăng sắc mây, có gió thổi qua, ánh trăng
tan ra, vẻ đẹp đó khiến lòng người rung động.
Nguyễn Thiệu Nam không kìm nổi bèn hôn cô, nhưng không
quá một giây anh liền cứng người lại.
“Sao vậy?”. Vị Hi nghiêng mặt, nhìn anh có phần kì lạ.
Anh dùng ngón cái vẽ theo viền môi cô, phía trên có
một vết cắn rất nhỏ, nhỏ đến mức bản thân người trong cuộc cũng không phát hiện
ra. Anh nhìn kĩ cô trong giây lát, giọng nói trầm xuống, “Chiều nay em đã đi
đâu?”.
Vị Hi hóa đá trong phút chốc, tim gần như rụng rời,
ngớ người hồi lâu mới trả lời: “Buổi chiều ... em đi thăm Như Phi, sao vậy?”.
“Thế à?”. Nụ cười của anh rất nhạt, chỉ hơi nhếch mép.
Hai từ này kéo dài, giống như cố tình dài giọng.
“Vậy gần đây cô ấy thế nào?”.
“Vẫn như vậy...” Giọng
nói của cô nhỏ dần.
Sắc mặt anh thay đổi, Vị Hi vô cùng hoảng sợ. Cô trời
sinh vốn không biết nói dối, còn nói dối trước mặt anh, điều này đối với cô mà
nói là một việc quá khó. Dưới ánh mắt dồn ép của anh, tim cô càng
đập nhanh, lại không dám tránh né, chỉ cảm thấy mặt vô cùng nóng, toàn thân như
có lửa đốt.
“Vậy thì không có việc gì”. Anh dường như hồi phục lại
trạng thái bình thường, trở lại dáng vẻ tình cảm nồng nàn trước đó.
“Cháo nguội rồi, em mang cho anh bát nữa”. Cô quay
người đứng lên, khi bưng bát cháo mới cảm thấy toàn thân không có sức lực, ngón
tay hơi lạnh.
“Không cần, anh không muốn ăn. Hôm nay anh sẽ bận đến
khuya, em cứ ngủ trước đi”. Anh nói xong rồi quay trở lại với công việc, dáng
vẻ kiêu ngạo, cự tuyệt người khác.
Khi Vị Hi bước ra đến cửa, quay đầu nhìn một lần nữa.
Gương mặt anh chìm trong bóng của chiếc đèn bàn, đường nét vẫn rõ ràng. Có lẽ
do bối cảnh càng tôn thêm gương mặt sáng sủa, khôi ngô nhưng quá lạnh lùng.
Cô lặng lẽ lùi ra ngoài, trở về phòng ngủ rồi đóng
cửa. Nằm trên chiếc giường lớn của Nguyễn Thiệu Nam, cô ngửa mặt lên nhìn trần
nhà, có một cảm giác phức tạp rối loạn khó nói trong lòng.
Nhớ tới tình cảnh vừa nãy, Vị Hi vô thức sờ môi mình.
Cô biết anh đã nhận ra điều gì đó, thỉnh thoảng anh là như vậy, sắc bén đến mức
khiến người ta sợ hãi. Anh từng nói anh hận nhất người nào lừa dối anh. Cô lại
làm việc anh ghét nhất, cũng khó trách anh tức giận.
Nhưng kêu cô mở miệng thế nào đây? Cô chẳng phải không
hiểu rõ tính khí có thù tất báo của anh, cho nên cô khổng dám nói. Nhưng dáng
vẻ ngập ngừng ấp úng, che che giấu giấu của cổ lại giống như kẻ phản bội.
Vị Hi thở dài, quấn chăn không muốn nghĩ tiếp nữa,
nhưng ngẫu nhiên lại nhớ đến gương mặt trầm mặc như đêm dưới ánh tà dương màu
vàng ấy.
Nhớ đến chuyện ban chiều, Vị Hi có phần hoảng hốt. Cái
ôm của Trì Mạch mang hơi thở trong trẻo, giống như Nguyễn Thiệu Nam thời thiếu
niên, cũng ấm áp như vậy, cùng nhịp đập của trái tim vững vàng mà mạnh mẽ như
vậy, được anh ôm trong vòng tay khiến cô có ảo giác thời gian quay ngược lại.
Nhưng nụ hôn chấn động lòng người ấy lại khiến cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Bao nhiêu năm như vậy đã qua đi, anh chưa từng đối xử
với cô như thế. Thỉnh thoảng anh cũng trêu cô, song trước nay đều kiềm chế. Anh
vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, cô luôn cho rằng anh chẳng qua nể tình
Như Phi, hay có thể, chỉ là kẻ mạnh thương xót và thông cảm với kẻ yếu.