Diệt cỏ tận gốc? Có phải cũng bao gồm cả
em? Lẽ nào anh quên rồi? Em cũng họ Lục.
Vị Hi đói bụng nên tỉnh dậy, khi mở mắt đã là buổi
chiều, cả một ngày không có hạt cơm nào vào bụng. Cô quay mặt qua, thấy Nguyễn
Thiệu Nam vẫn ngủ say sưa, chôn vùi trong bóng râm của cửa chớp, mái tóc đen
che hơn nửa gương mặt.
Một tay anh vắt qua eo cô, Vị Hi không muốn đánh thức
anh, cẩn thận nhấc tay anh ra. Nhưng cô vừa ngồi dậy, chân chưa chạm đất liền
bị một đôi tay kéo lại.
Anh quay mặt cô lại hôn lên môi cô, lơ mơ hỏi: “Em đi
đâu?”.
“Em đói rồi, muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn. Anh không
đói à?”.
Tay anh vòng lấy ôm chặt vai
cô, anh căng thẳng nói: “Em không thể đi, anh không cho em đi, Vị Hi, em không
thể bỏ anh lại một mình nữa”.
“Em không đi, không đi mà'’. Vị Hi quay lại vuốt lên
má anh giải thích, “Em chỉ ra ngoài tìm đồ ăn, Thiệu Nam, em
yêu anh, con người của em, trái tim của em đều ở chỗ anh, em có thể đi đâu
chứ?”.
Anh cọ cằm lên bờ vai cô, giọng nói khẽ khàng, thậm
chí có chút ấm ức, “Anh chỉ không dám tin, giây phút nghe thấy em nói yêu anh,
anh gần như tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nhưng đến ngay cả trong mơ, em cũng
chưa từng nói yêu anh.”
Vị Hi áy náy nói: “Xin lỗi, trước đây do em quá ích
kỉ, chỉ nghĩ đến mình mà lơ là cảm nhận của anh. Thiệu Nam, em
là Vị Hi của anh…” Cô ghé sát mặt anh, giọng nói run rẩy, “Vị Hi của anh sẽ mãi
mãi yêu anh, đến chết cũng yêu anh".
Nguyễn Thiệu Nam không
cho quản gia nhà mình đến đưa cơm, anh nói ghét bị người khác làm phiền. Vị Hi
muốn ra ngoài mua ít đồ ăn nhưng anh không cho cô đi xa. Có lẽ anh thực sự sợ,
hoặc biết thời gian của mình không còn nhiều nên anh cũng đang tranh thủ từng
phút từng giây.
Trong lòng Vị Hi đau đớn từng hồi, giống như có ai đấm
vào ngực cô. Cô cũng không dám đi xa, chỉ mua ít đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện. Đồ
ăn quả thật không thể khen được, nhưng
anh ăn một cách nhiệt tình, còn lên kế hoạch đưa Vị Hi đi du lịch sau khi ra
viện. Nói mình lâu lắm không nghỉ phép dài, nhất định phải đưa cô đi xả hơi một
chút.
Vị Hi quả tình không chịu nổi nữa, nhưng lại không nỡ
làm anh cụt hứng, đành đồng ý cho xong.
Khó khăn lắm mới tới lúc đi ngủ, Nguyễn Thiệu Nam vừa
chạm vào gối đã ngủ rồi. Hơi thở anh rất nặng nề. Nhất định là mệt quá mới như
vậy. Vị Hi nằm trên giường trông bệnh nhân bên cạnh, cô cũng rất mệt nhưng thế
nào cũng không thể ngủ nổi, lại sợ mình ở trong phòng sẽ kinh động đến anh liền
lặng lẽ đi ra.
Cửa sổ hành lang vẫn chưa đóng chặt, gió đêm lạnh giá
thổi vào, khiến người ta trong phút chốc tỉnh táo vài phần. Vị Hi nhìn đám mây
lặng lẽ trôi trên bầu trời đêm qua cửa sổ, một vầng trăng lưỡi liềm cong cong
thoắt ẩn thoắt hiện giữa các tầng mây.
Chính lúc này cô vô tình gặp bác sĩ Tiểu Hồ đi kiểm
tra phòng bệnh.
Anh ta rất khách sáo chào hỏi cô, “Anh Nguyễn nghỉ rồi
ạ?”.
“Anh ấy ngủ rồi, cảm ơn sự quan tâm của anh.”
“Anh ấy phải chú ý, bệnh
này không dễ khỏi, bình thường phải chú ý nhiều hơn mới được”.
Vị Hi không nén được bèn hỏi: “Bác sĩ Hồ, anh ấy...
còn có hi vọng chữa khỏi không?”.
Bác sĩ Tiều Hồ cười, “Anh Nguyễn trẻ như vậy, sức khỏe
lại tốt, đương nhiên có thể khỏi rồi. Chỉ cần bình thường chú ý nhiều hơn đến
việc ăn uống, sinh hoạt điều độ, ít uống rượu là nhanh chóng khỏe lại ngay”.
Vị Hi ngẩn người ra, nghi hoặc hỏi lại: “Không phải
chứ bác sĩ Hồ, không phải anh ấy mắc bệnh ung thư xương, chỉ còn hai tháng ư?”.
Bác sĩ Tiều Hồ Nhìn cô với vẻ không hiểu gì, “Anh
Nguyễn chỉ bị xuất huyết dạ dày nhẹ, sao có thể chỉ còn hai tháng chứ? Cô nghe
ai nói vậy?”.
Đầu Vị Hi rối bời. Cô nghe ai nói ư? Đương nhiên là
nghe người anh em tốt của Nguyễn Thiệu Nam là Lăng
Lạc Xuyên nói rồi.
Vị Hi lúng túng cười: “Không sao thì tốt rồi, xem ra
tôi bị người ta lừa”.
Bác sĩ Tiểu Hồ cũng cười, “Cô là bạn gái của anh
Nguyễn à? Cô yên tâm đi, ngoài dạ dày có chút vấn đề, những bộ phận khác của
anh Nguyễn đều rất khỏe mạnh, vài ngày nữa có thể xuất viện rồi”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh”.
“Ha ha, không có gì… Bác sĩ Tiểu Hồ nhìn phía sau Vị
Hi, có chút kinh ngạc: “A, anh Nguyễn vẫn chưa nghỉ ngơi à?”.
Nguyễn Thiệu Nam mặc áo
bệnh nhân, buớc tới choàng chiếc áo khoác lên vai Vị Hi, ôm vai cô nói:
“Sao anh vừa ngủ một lát, em liền biến mất?”.
“Em thấy anh ngủ rồi nên ra ngoài hít thở không khí
một chút”.
Bác sĩ Tiều Hồ cười híp mắt nói: “Anh Nguyễn, tôi vừa
nói chuyện với bạn gái anh xong. Không biết ai đùa với cô ấy, nói anh bị ung
thư xương. Ha ha, điều này căn bản là việc không thể nào, còn khiến cô ấy vô
cùng lo lắng”.
Nguyễn Thiệu Nam rõ ràng
ngớ ra, cúi đầu nhìn người bên cạnh mới cười cười, “Chắc
do anh kết bạn bất cẩn nên liên lụy em lo lắng. Sau này anh nhất định chú ý…” Anh nắm
chặt bờ vai cô, tựa như sợ cô chạy mất vậy.
Vị Hi không nói câu nào, bác sĩ Tiểu Hồ tưởng cô đang
cáu, thế là có lòng tốt hòa giải cho bọn họ, “Ha ha, bây giờ giải thích rõ ràng
là được rồi, cô cũng không cần giận nữa. Muộn rồi, hai người nghỉ ngơi sớm đi”.
Tạm biệt bác sĩ Tiểu Hồ xong, Nguyễn Thiệu Nam mới
hỏi: “Có phải Lăng Lạc Xuyên nói cho em biết không?”
Vị Hi không nói gì.
Anh có phần căng thẳng, “Anh không thông đồng với cậu
ta, em tin chứ?”.
Vị Hi vẫn im lặng, chỉ đẩy tay anh ra, quay người bỏ
đi.
Nguyễn Thiệu Nam bước
lên trước vài bước kéo tay cô, gấp gáp nói đằng sau cô, “Vị Hi, em đừng đi! Em
nghe anh nói đã, anh thực sự không biết tí nào. Em tin anh... khụ khụ...”.
Anh bật ho dữ dội, đau đến mức khom lưng lại nhưng
không buông tay cô.
Cô vốn chỉ nhất thời tức giận nhưng không ngờ anh lại
như vậy, vội vàng đỡ anh, hốt hoảng hỏi: “Anh sao vậy? Đừng dọa em”.
“Đau dạ dày...” Anh ghé mặt lên vai cô, đột nhiên căng
thẳng ôm lấy cô.
Vị Hi lúc này mới ý thức được bản thân lại bị lừa. Một
Lăng Lạc Xuyên còn chưa đủ, anh lại lừa cô lần nữa ư?
Cô dùng hết sức đẩy anh, nhưng thế nào cũng không đẩy
nổi. Trong chớp mắt anh bế cô lên, chẳng nói gì liền mang về phòng bệnh.
Căn phòng vẫn bao phủ trong không khí thâm trầm, giống
như một lời mời gọi mờ ám. Anh ép cô lên chiếc giường hai người đã điên đảo
trước đó, dường như muốn lặp lại sự ngọt ngào đẹp đẽ ấy.
“Nguyễn Thiệu Nam, anh buông em ra!”. Vị Hi tức giận
kêu to, tay chân đồng thời vùng vẫy.
Nhưng anh không buông! Anh dùng cơ thể mình kìm kẹp
cô, không làm gì chỉ không cho cô rời đi.
Cô dùng cánh tay mảnh khảnh đánh vào lưng anh, đánh
đến mức tay mình cũng đau. Trong cơn hỗn loạn, đầu gối cô đụng vào dạ dày anh.
Chắc là rất đau, anh rít lên một tiếng, hít hơi lạnh nhưng cũng không buông
tay, chỉ im lặng mặc kệ cô đánh, mặc kệ cô ầm ĩ.
Cho tới khi Vị Hi đánh mệt, cũng ầm ĩ mệt, không còn
nghĩ ra cách gì khác nữa, cuối cùng bị anh ép cho bật khóc.
“Nguyễn Thiệu Nam,
anh là đồ khốn! Các anh đều là lũ khốn!”. Cô nằm trong vòng tay anh, khóc thút
tha thút thít không ngừng, “Hai người... hai người sao có thể lừa em như vậy?
Sao có thể dọa em như vậy? Anh có biết khi em nghe thấy anh sẽ chết, em buồn
như nào không? Cả con người em mông lung, thậm chí em từng nghĩ nếu anh chết
rồi, em cũng không muốn sống nữa. Kết quả là bị anh lừa, cả hai người đều lừa
em. Nguyễn Thiệu Nam, anh thực sự dọa em
sợ chết khiếp rồi”.
Người đàn ông lau nước mắt cho cô từng chút từng chút
một, nhẫn nại như vậy, cẩn thận dè dặt như vậy. Nhưng người trong vòng tay ấy
dường như làm bằng nước, thế nào cũng không lau khô.
Một lúc lâu sau, đột nhiên anh cười một cách bất đắc
đĩ, “Thực ra anh nên cảm ơn tên tiểu tử đó. Nếu không nhờ cậu ta, anh còn phải
đợi bao lâu mới có thể nghe lời nói thực lòng của em đây?”.
Anh khe khẽ vỗ lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa
trẻ cáu giận, “Vị Hi, em không thể rời bỏ anh nữa, anh sẽ chết, câu này là thật
đấy”.
Lăng Lạc Xuyên ngồi trên ghế trong phòng bệnh, tay cầm
cốc trà, đang suy nghĩ có cần đổ nó đi không. Nguyên nhân có một không hai, trà
do Vị Hi pha, anh ít nhiều có chút hoài nghi độ an toàn của cốc trà này.
Nguyễn Thiệu Nam cười
nhìn anh: “Yên tâm đi, không có độc”.
Lăng Lạc Xuyên bĩu môi, “Điều này khó nói, anh chưa
từng nghe không sợ đao hiệp khách, chỉ sợ mĩ nhân cười ư?”.
Nguyễn Thiệu Nam nhận
lấy quả táo Vị Hi vừa gọt, vừa thưởng thức ân huệ của người đẹp vừa châm chọc
anh ta, “Cho dù có độc cậu cũng không cần sợ. Ở đây là bệnh viện, sẽ cấp cứu
kịp thời. Bác sĩ cũng rất có trách nhiệm, còn mấy cô y tá chảy nước miếng với
cậu tuyệt đối sẽ không để cậu đi đời nhà ma đâu'’.
Lăng Lạc Xuyên hừ mũi, “Coi như anh lợi hại! Đồ không
có nhân tính”.
Vị Hi thấy buồn cười nhìn hai người đàn ông đấu võ
mồm, đây quả thật là cảnh tượng người ngoài khó tưởng tượng nổi, nếu bị giới
truyền thông và thuộc hạ của bọn họ nhìn thấy, tên tuổi lẫy lừng cả đời của hai
người này bị hủy hoại hoàn toàn chứ chẳng đùa, không chừng còn khiến bao nhiêu
người ngạc nhiên, bất ngờ ấy chứ?
Trái ngược với sự phẫn nộ của Lăng Lạc Xuyên, tâm
trạng Nguyễn Thiệu Nam lại rất phấn khởi, đắc ý. Mấy ngày nay Vị Hi luôn ở bên
cạnh chăm sóc anh, dịu dàng quan tâm, kĩ càng chu đáo, khiến tâm trạng anh
thoải mái, động tác ăn uống cũng trở nên khí phách vô cùng.
Vị Hi rót một cốc trà ấm cho anh, không nén được dịu
giọng nhắc nhở, “Uống từ từ thôi, bác sĩ nói bây giờ anh phải nhai kĩ nuốt chậm
mới có thể dễ dàng hấp thu đồ ăn”.
Anh cười xoa xoa mặt cô, rất nghe lời giảm tốc độ
xuống.
“Ông trời ai, trái tim của tôi sắp tan nát rồi. Hai
người đại khái thế là được rồi đấy, không thấy ghê à?”. Lăng Lạc Xuyên lấy tay
ôm ngực nói như thật.
Nguyễn Thiệu Nam hếc anh
ta một cái, “Không chịu được thì cậu có thể đi”.
Nhưng Lăng Lạc Xuyên hoàn toàn không có ý định đi, mắt
nhìn Vị Hi nhưng lại nói cho Nguyễn Thiệu Nam nghe,
“Chúc mừng anh, cuối cùng đã hoàn toàn mãn nguyện. Có điều anh phải nhớ rằng
người con gái tốt như vậy do tôi giúp anh lừa về, anh phải đối xử tốt với người
ta đấy”.
Nguyễn Thiệu Nam kéo tay
Vị Hi, trả lời một cách hài lòng: “Điều này còn cần cậu phải nhắc?”.
Lăng Lạc Xuyên lại không nghiêm túc chút nào, “Song Vị
Hi à, con người anh ta kì thật rất buồn chán, đặc biệt trong việc công, quả là
công tư phân minh, không nể tình thân. Nếu có một ngày em chịu không nổi anh
ta, nhớ tới tìm tôi nhé, vòng tay của tôi vĩnh viễn rộng mở đối với em”.
Vị Hi chỉ coi như anh ta quen trêu hoa ghẹo liễu, đối
với ai cũng giọng điệu này nên cô coi như nghe lời nói đùa.
Ai dè Nguyễn Thiệu Nam lại khẽ
cười một tiếng, lạnh lùng nhìn anh ta, vô cùng nghiêm túc đáp lễ: “Nếu thực sự
có ngày đó, cậu nên cẩn thận một chút. Cậu biết tôi trước nay hạ thủ sẽ không
lưu tình đối với kẻ địch”.
Vị Hi ngồi ở đình nghỉ mát, nhìn đôi vợ chồng tóc hoa
râm đang dìu nhau, tản bộ dưới ánh mặt trời phía xa xa. Ánh chiều tà kéo dài
bóng họ, giống như chữ “Nhân” lớn.
Đàn ông nói chuyện công việc, cô liền dứt khoát ra
ngoài hít thở không khí trong lành. Họ không tránh cô nhưng bản thân cô muốn
tránh nghi ngờ. Nói cho cùng, người họ muốn đối phó đồng thời hận đến mức khiến
người ta chết mới vui vẻ không phải ai khác, mà chính là cha ruột cô.
Hơn nữa, hai người họ đều là hạng người cười nói mà có
thể dụng binh, thật thật giả giả khiến người ta không phân biệt nổi.
Chính dáng vẻ nghiêm túc của Nguyễn Thiệu Nam vừa rồi
thực sự khiến cô căng thẳng muốn chết, ai ngờ hai người đàn ông chẳng qua chỉ
đùa. Sau khi cười lại giống như không có việc gì, trở lại thân mật như bình
thường. Tiết tấu như vậy, diễn xuất như vậy, sáng nắng chiều mưa như vậy thực
khiến cô không tiếp nhận nổi.
Cô không theo kịp bước chân họ, điều này là sự thực
không thể chối cãi. Mỗi lần nghĩ tới điều đó, cô sẽ cảm thấy một cảm giác bất
lực mênh mang. Trước đây là như vậy, giữa họ vẫn luôn ngăn cách bởi một con
sông rộng, đứng bên bờ đối diện mãi mãi là Nguyễn Thiệu Nam.
Cô có thể yêu thích, có thể ngưỡng vọng, nhưng cô làm
thế nào mới có thể sánh vai cùng anh?
Một mình Vị Hi ngồi bên ngoài rất lâu, ngẩng đầu nhìn
trời đã rất muộn rồi. Khi đứng lên lại thấy Nguyễn Thiệu Nambước
về phía cô. Cô nhanh chóng thu lại tâm tư, mỉm cười chào đón anh, “Sao anh ra
ngoài vậy?”.
Vị Hi có chút kinh ngạc nhìn anh, “Em không giận, sao
anh hỏi vậy?”.
“Anh cảm thấy em đang tức giận, nếu em không thích sau
này bọn anh sẽ không nói chuyện công việc trước mặt em nữa. Anh không có ý
khác, nhưng không muốn em cho rằng anh có ý né tránh em”.
Vài câu nói khiến Vị Hi ấm lòng, việc nhỏ như vậy anh
cũng để ý đến.
“Bọn anh không cố ý tránh em chính là không coi em như
người ngoài. Em hiểu, chỉ là... Cô dừng lại một chút, đột nhiên cúi đầu, “Em...
có thể xin anh một việc không?”
Nguyễn Thiệu Nam nâng cằm cô lên, “Ngốc ạ, làm gì mà
khách sáo với anh như vậy? Chỉ cần là yêu cầu của em, một vạn việc anh cũng
đồng ý”.
Vị Hi cười, Nguyễn Thiệu Nam ghé sát tai cô, “Trừ một
việc - nhà họ Lục”.
Nụ cười của Vị Hi còn chưa kịp thu về liền cứng đờ
trên mặt.
Người đàn ông thở dài, “Vị Hi, anh muốn em ở bên anh,
làm một người phụ nữ bé nhỏ đơn giản vui vẻ. Cái gì anh cũng không muốn em
nghĩ, cái gì cũng không muốn em nhọc lòng. Anh muốn em để toàn bộ thể xác và
tinh thần của mình trống không, nhớ anh cũng được, nghĩ đến tranh của em cũng
được, chỉ cần em vui vẻ, em làm gì cũng đều được hết. Nhưng anh không muốn
những người và những việc vô nghĩa đó làm phiền em, đặc biệt là người nhà họ
Lục. Diệt cỏ không diệt tận gốc, hậu họa khôn lường. Đạo lí này chắc em hiểu,
đúng không?”
Vị Hi ngẩng mặt lên nhìn anh, “Diệt cỏ tận gốc? Có phải
cũng bao gồm cả em? Lẽ nào anh đã quên ư? Em cũng họ Lục".
Người đàn ông ôm cô cười, “Ngốc ạ, sao giống nhau chứ.
Được rồi, chúng ta đừng vì mấy chuyện bé xíu vô vị này mà tranh luận nữa. Anh
đói rồi, đi ăn với anh, được không?”.
Vị Hi thở dài, anh chính là như vậy, luôn thích đối xử
với cô như một đứa trẻ, cho rằng chỉ cần dỗ dành cô là được.
Thực ra trong lòng cô biết rõ, Nguyễn Thiệu Nam dù có
thích cô thế nào cũng sẽ không khiến cô trở thành “hồng nhan họa thủy”[1], “vong
quốc yêu cờ”[2] của
anh. Anh đã ở vị trí cao như vậy, tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân có bất
cứ điểm yếu nào, càng đừng nói cho kẻ thù lấy đó làm cơ hội trở tay.
[1] Hồng
nhan họa thủy: Mĩ nhân làm hỏng nước nhà.
[2] Vong
quốc yêu cờ: Mĩ nhân mất nước.
Nói cho cùng, đối với những người đàn ông có sức mạnh
rung trời chuyển đất này, người phụ nữ có tốt đến mấy cũng chẳng qua chỉ là mây
trên trời. Đàn ông sau khi rảnh rỗi có thể thưởng thức vẻ đẹp của mây trắng.
Nhưng mây chỉ là mây, rốt cuộc không thể mang mưa rào đến được, càng đừng vọng
tưởng có thể thay trời đổi đất.
Giọng nói của cô nhỏ đi, “Thực ra em chỉ muốn nói với
anh, nhà họ Lục không phải ai cũng đều mang tội ác tày trời. Giống như em gái
Ấu Hi của em, khi còn nhỏ đã xảy ra việc ngoài ý muốn, ngã từ trên lầu xuống,
bác sĩ nói con bé liệt nửa người, cả đời này phải nằm trên giường. Hơn nữa...
trước nay nó chưa từng hại người khác, càng chưa từng hại anh”.
Thấy cô hơi cau mày, Nguyện Thiệu Nam lại dịu giọng dỗ
dành cô, “Nhìn em kìa, nói một hồi liền nhíu mày. Được rồi, anh đồng ý với em,
sẽ suy nghĩ kĩ chuyện này, được không?”.
Lời đã nói đến đây rồi, Vị Hi còn có thể nói gì nữa.
Nguyễn Thiệu Nam chưa từng mặc cả với người ta, không ai dám, cũng không ai có
thể làm được điều đó. Bây giờ cho dù là lấy lệ cũng được, dỗ dành cô cũng xong,
nhưng anh bằng lòng nhượng bộ vì cô, cô thực sự không còn cách nào yêu cầu thêm
nữa.