Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Chương 19: Không được

Cô đâu phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Sếp Vu, cho tôi một cơ hội xin lỗi, chuyện lần này là do tôi không dạy dỗ tốt người của mình, nên mới gây ra chuyện như ngày hôm nay, khiến sếp Vu không được vui vẻ.”

Lưu Đông Lâm lại lần nữa khẩn cầu nói, ông ta đúng là nể mặt Lâm Phi Vũ nên không cần phần trăm lợi nhuận nào, điều này vô hình trung là đang nịnh nọt Lâm Phi Vũ.

Một cao nhân như vậy, chỉ cần có cơ hội nịnh nọt, Lưu Đông Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Không được, tôi có thể chấp nhận 5% lợi nhuận, nếu sếp Lưu không muốn thì sau này có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác sau.”

Vu Nhược Hy thẳng thắn từ chối lời thỉnh cầu của Lưu Đông Lâm.

Có những lúc không thể nhận tiền người ta cho không, vừa dứt lời, Vu Nhược Hy còn cố ý liếc nhìn Lâm Phi Vũ.

“Điều này..."

Lưu Đông Lâm khó xử, ông ta nhìn Lâm Phi Vũ với ánh mắt xin giúp đỡ, mang theo vẻ dò hỏi.

“Cứ nghe theo lời của sếp Vu đi, tôi nghe lời cô ấy.” Lâm Phi Vũ thản nhiên nói một câu.

Thấy Lâm Phi Vũ nói vậy, trong lòng Lưu Đông Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ anh nghe lời cô ấy, tôi nghe lời anh.

“Được, vậy sếp Vu đừng khách sáo nữa, lấy của cô 5% lợi nhuận.”

Sau khi trưng cầu ý kiến của Lâm Phi Vũ, Lưu Đông Lâm quay sang nhìn Vu Nhược Hy.

“Đó là điều cô đáng được nhận, chỉ lấy 5%, đối với công ty chúng tôi đã là lợi nhuận rất lớn rồi.”

Vu Nhược Hy gật đầu.

“Sếp Vu, vậy bây giờ chúng ta ký hợp đồng đi.” Lưu Đông Lâm nóng lòng nói.

Có thể hợp tác với Vu Nhược Hy, điều này có nghĩa là vô hình trung móc nối quan hệ với Lâm Phi Vũ.

“Được.” Vu Nhược Hy không từ chối nữa, hai bên đã đàm phán ổn thỏa, ký sớm một chút cho xong chuyện.

“Lấy hợp đồng đến đây.” Lưu Đông Lâm chỉ vào Lưu Chí Cường đang đứng ở góc tường và sai bảo.

Lưu Chí Cường nhanh chóng cầm lấy hợp đồng và cung kính đưa tới, lúc đứng dậy, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phi Vũ một lúc. đam mỹ hài

Vừa nãy anh ta đã thấy rõ rằng chú của mình đang trưng cầu ý kiến của anh.

Thì ra bản thân anh ta vẫn luôn đi sai hướng, chú của anh ta đá anh ta một cách vô cớ chắc chắn là vì nhìn vào mặt mũi của anh.

Rốt cuộc người đàn ông vẫn luôn im lặng từ khi bước vào này là ai?

Tại sao chú của anh ta lại sợ anh như vậy? “Nào, sếp Vu.”

Lưu Đông Lâm cầm lấy hợp đồng và nhanh chóng ký tên của mình, sau đó đưa cho Vu Nhược Hy.

Vu Nhược Hy xem qua hợp đồng một lượt, lúc này mới ký tên của mình lên.

“Nếu sếp Vu cảm thấy không yên tâm thì cứ chờ hai bên công ty bổ sung thêm một phần hợp đồng.” Lưu Đông Lâm nói.

Dù sao thì bản hợp đồng vẫn chưa đóng dấu, Lưu Đông Lâm sợ Vu Nhược Hy không yên tâm, bèn chủ động đề nghi.

“Được.” Vu Nhược Hy gật đầu.

“Có thể hợp tác với sếp Vu là vinh hạnh của tôi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Lưu Đông Lâm đứng dậy chắp tay.

“Không biết tối nay sếp Vu có sắp xếp gì không, đến nhà tôi ăn bữa cơm rau dưa được không?”

Vừa nói xong, Lưu Đông Lâm lập tức đưa mắt nhìn Lâm Phi Vũ.

“Sếp Lưu khách sáo quá, để hôm khác đi, buổi tối không làm phiền ông nữa.” Vu Nhược Hy khéo léo từ chối lời của Lưu Đông Lâm.

Hai người họ tùy tiện nói vài câu, sau đó Vu Nhược Hy đề nghị rời đi trước.

Lưu Đông Lâm đích thân tiễn họ xuống dưới tầng, còn bảo tài xế của mình đưa Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ trở về khách sạn.

Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, Lưu Đông Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi trở lại phòng làm việc, Lưu Đông Lâm nói với Đàm Lệ Duy: “Tiểu Đàm, cậu ra ngoài một lát, tôi muốn nói chuyện với Chí Cường.”