Tuyệt Lộ Sinh Ma

Chương 9-2: Chiến đấu huyễn cảnh (2)​

Nói về tiểu Lạc, khi hắn bước vào cánh cửa, thì cảnh tượng thay đổi. Không phải một căn phòng cũ kỹ như bên ngoài mà là một cánh rừng bạt ngàn, mới nhìn rất giống Tử Lôi Lâm Hải nhưng không có lôi nguyên tố tràn đầy.

- “Đây là huyễn cảnh chiến đấu, thân thể mình không có gì lạ, chỉ là không biết… A Thạch… A Thạch…” – Tiểu Lạc lần thứ hai gặp một huyễn cảnh, lần trước là tiên ma đại chiến kinh khủng, bây giờ thì bình thường rất nhiều.

“Đây!! đây!! Huyễn cảnh thì vẫn ở trong đầu ngươi thôi, nếu chỉ liên lạc với ta thì không vấn đề gì.” – Trí linh lên tiếng đáp lại, huyễn cảnh cùi bắp này còn chưa làm khó được hắn.

“Vậy còn tiểu kiếm… không thấy.” – Kiếm ấn trên tay hắn vẫn còn nhưng không hề có cảm giác của tiểu kiếm.

“Đương nhiên rồi, nó là thực thể, không gọi ra ở đây được đâu.” – Trí linh cắt ngang chuỗi động tác múa may triệu hồi của hắn.

“Sao trong huyễn cảnh tiên ma thì gọi được.” – Tiểu Lạc không hiểu, cả hai đều là huyễn cảnh, sao lại không gọi được.

“Làm ơn đi, đừng có so sánh chúng tiên truyền thừa với cái linh khí chưa đạt tiên cấp có được không.” – Trí linh khinh bỉ nói, thật là thiếu kiến thức mà.

- Xì, xì…

Một con đại xà đu mình từ các cây đại thụ xuất hiện trước mặt tiểu Lạc, đây có vẻ là đối thủ đầu tiên của nó.

Đây là một con Lan Hoa Xà, thân to như bắp đùi nhân loại trưởng thành, xà phiến trắng toát, trên thân có vài hình ảnh lan hoa màu hồng phấn. Kiểm tra sức chiến đấu từ thấp lên cao nên nó chỉ là hung thú nhất cấp sơ kỳ.

- “Oa, bạch xà kia, ngươi làm ta nhớ tỷ tỷ quá.” - Sống với Ngọc Lưu Ly từ nhỏ, tiểu Lạc rất thân thiết với tất cả xà hình thú. Đối thủ đầu tiên này làm khó hắn rồi, dù là huyễn ảnh, hắn cũng không muốn tấn công nó tý nào.

Lan Hoa Xà thì không như vậy, nó làm đúng chức trách của mình, lao thẳng lại cuốn lấy nhân loại trước mặt. Nếu có suy nghĩ thì đó đang thắc mắc sao nhân loại này lại không biết tránh né chứ, thật ngu ngốc.

Tiểu Lạc không thèm né tránh công kích của Lan Hoa Xà, nó thuộc loại đại xà hung thú, tấn công bằng cơ thể mạnh mẽ nên không hề có răng nanh cùng độc.

Thể chất cùng sức mạnh của tiểu Lạc hiện giờ vượt xa hung thú cấp ba, Ngọc Lan Xà này không thể gây cho hắn chút thương tích.

- “A… tỷ tỷ…” – Cảm giác thân thuộc làm tiểu Lạc mơ hồ. Cảm giác bây giờ thật giống như lúc nhỏ nằm ngủ trong lòng Ngọc Lưu Ly. Hắn vô thức ôm lấy xà thân, nhắm mắt lại mơ màng.

Cử động kỳ lạ của tiểu Lạc làm Ngọc Lan Xà hoảng sợ. Tên biến thái này không ngờ lại nghĩ nó là gối ôm, thật không thể tin được. Đại xà quẩy thân mãnh liệt, đuôi nó quấn lấy tiểu Lạc muốn siết chết hắn. Hàm răng không lớn của nó cũng cắn liên tục lên khắp người hắn nhưng lại chẳng hề để lại dấu vết gì.

- “A Hồng, đừng quậy…” – Tiểu Lạc nói mơ, hai tay hắn nắm lấy đầu và đuôi của “A Hồng” rồi chìm dần vào giấc ngủ thật ngon.

Lan Hoa Xà bị sức mạnh vượt trội của hắn làm cho đầu đuôi không thể cựa quậy, thân thể nó không ngừng uốn éo nhưng không mang lại kết quả gì nên đành nằm đó chịu trận.

Trong giấc mơ, tiểu Lạc thấy mình được tỷ tỷ quấn trên đuôi kéo đi chơi đùa khắp lâm hải. Cảm giác bay bổng nhẹ nhàng cùng nhẹ cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc hắn rối bù. Giấc mơ vui vẻ tươi đẹp làm hắn bậc cười sằng sặc.



- Grào.

Tiểu Lạc đang ngủ ngon lành thì bị một tiếng thú rống làm thức dậy. Theo bản năng hắn bật dậy lùi về phía sau.

Khung cảnh vẫn là rừng cây như cũ nhưng Lan Hoa Xà đã biến mất. Trước mặt hắn bây giờ là một con đại hùng màu đen cao hơn ba thướt, hai cái hùng trảo vĩ đại to lớn, từng chiếc vuốt to lớn và đen nhánh như kim thiết. Là Khủng Trảo Hùng ma thú nhất cấp trung kỳ.

- “Tên khốn kiếp nào phá giấc ngủ của ta.” – Tiểu Lạc tức giận hô lên, hắn vừa mơ đến lúc tắm cùng tỷ tỷ thì bị đánh thức, có thể đợi thêm một tí nữa cũng được mà.

Các đại gia bên ngoài nghe tiếng gào của hắn mặt cũng đen lại. Ngươi rõ ràng vào đó kiểm tra lực chiến không ngờ lại ngủ ngon lành như vậy, giờ lại dám chửi vào mặt bọn ta.

Tiểu Lạc tức giận, hắn nhặt một hòn đá bên đường ném thẳng vào đại hùng phía trước.

- Chíu.

- Bụp.

- Ầm.

Ba âm thanh liên tiếp xuất hiện, đại hùng đáng thương bị hòn đá bắn thẳng vào đầu. Cái đầu to lớn của nó lại như đậu hủ, bị tảng đá tạc ra một cái lỗ to tướng. Chết không thể chết hơn, thân thể khổng lò của đại hùng đổ ầm xuống đất rồi biến mất.

- Hảo.

- Lực tay mạnh như vậy.

- Nhất cấp ma thú không là gì với hắn, để ta cho nhị cấp vào.

Những đại gia bên ngoài thấy cử động của tiểu Lạc thì miệng khen không dứt. Đối với bọn hắn thì việc này không là gì nhưng làm được nhẹ nhàng như tiểu Lạc thì ít nhất cũng phải luyện cốt đỉnh phong tu sĩ, còn hắn mới uẩn mạch sơ kỳ a.

Hung thú liên tục xuất hiện nhưng cũng không thể làm khó tiểu Lạc. Qua một ít thời gian hắn cũng phát hiện ra vài chuyện.

Thứ nhất chỉ cần hắn muốn có thể nhận được bất kỳ vũ khí gì với mọi hình dáng, nhưng nó chỉ là tinh thiết bình khí bình thường mà thôi.

Thứ hai, sau mỗi trận chiến thể lực và linh lực của hắn lại trở về đỉnh phong. Có thể thoải mái xài chiêu giết địch một ngàn tự tổn tám trăm để kết thúc nhanh trận đấu.

- Xoẹt.

Thanh kiếm trên tay tiểu Lạc xoẹt qua mang theo đầu lâu của một đại tinh tinh đen tuyền to lớn. Một phần vai của hắn cũng bị cánh tay lực lưỡng kia đánh trúng để lại một vết thương kha khá.

- “Phù, tam cấp trung phẩm Đại Lực Hắc Viên, tiếp theo là tam cấp cao phẩm. Nếu vẫn loại đầu to óc nho như vầy thì không thành vấn đề.” – Tiểu Lạc thở ra một hơi, cảm nhận bả vai mình trở về bình thường như đảo ngược thời gian, chờ đợi trận đấu tiếp theo.

Không lâu sau đó, trên mõm đá xa xa cũng xuất hiện yêu thú tiếp theo.

Một yêu thú giống như sói, toàn thân hai màu hắc bạch đan xen. Mũi dài, tai nhỏ, bờm phùng lên cứng và nhọn như kim châm. Tứ chi ngắn hơn sói thông thường nhưng mạnh mẽ, hữu lực. Răng và trảo bén nhọn, loang loáng.

- “Tệ rồi đây, Âm Ảnh Ma Lang, sao tự dưng lại có hung thú huyết mạch cao cấp đây.” – Tiểu Lạc than thở nhưng vẻ mặt thì khác hẳn, mắt hắn sáng lên, miệng cười tươi, lưỡi liếm môi. Hắn giống như một con mãnh thú khao khát những đối thủ mạnh mẽ.

Âm Ảnh Ma Lang là một hung thú mang huyết mạch cao cấp của Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Do đó, nó là một hung thú sinh linh trí từ rất sớm.

Điều này cũng không phải là trùng hợp, Tháp lão thấy thân thể hắn mạnh mẽ, vật lộn với yêu thú không khác gì sở trường nên quyết định để hung thú có linh trí xuất hiện.

- “A Cẩu, ta tới đây.” – Tiểu Lạc cầm lấy thanh thiết kiếm, chủ động tiến công.