Tuyệt Lộ Sinh Ma

Chương 11-2: Một buổi sáng bình thường (2)​

Trời đã gần sáng, sương mai đọng trên lá cây ẩn hiện linh khí trong trẻo. Ma tước ríu rít bay khỏi tổ săn mồi cho lũ chim non, tử hồng đại nhật đang chầm chậm ló dạng từ phía đông.

Lúc tiểu Lạc được đưa đến cổ tháp là chạng vạng tối. Một đêm chiến đấu, hắn vẫn thần thanh khí sảng tham quan kiếm tông.

- Tiểu Đậu sư tỷ, sao chúng ta không cưỡi phi kiếm như mọi người vậy.

Bây giờ tiểu Lạc cùng Hồng Đậu đang đi trên quảng trường của kiếm tông. Hắn thấy rất nhiều người cưỡi phi kiếm bay xoẹt xoẹt qua lại, chỉ những đệ tử dưới Ngưng Tâm cảnh, vẻ mặt còn nét trẻ con mới phải cuốc bộ.

- “Chuyện này… chúng ta đi dạo thế này mới cảm nhận được không khí kiếm tông nha.” – Hồng Đậu giải thích, nàng không thể nói là mình không kiểm soát tốt phi kiếm được, cưỡi lưu vân thì lại quá khác người.

- “Thế à, bây giờ chúng ta đi đâu?” – Tiểu Lạc cũng không quá để ý.

- “Đi nhận y phục cho đệ, mà sao đệ không mặc áo.” – Hồng Đậu len lén liếc nhìn thân trên của tiểu Lạc, hắn mới mười ba tuổi, gương mặt non nớt nhưng thân hình không khác gì thiếu niên 16-17, cao ráo khỏe mạnh.

Những năm qua rèn luyện không ngừng cùng với truyền thừa làm hắn thay da đổi thịt. Tóc dài xõa sau đầu, gương mặt tuấn tú mà hoang dã, làn da vốn màu lúa mạch nay trắng hơn một chút. Cơ bắp thì từng múi rõ ràng nhưng không to mập mà cân đối hài hòa, tràn đầy lực bạo tạc.

- “Từ nhỏ đã như vậy rồi.” – Tiểu Lạc đáp lại, hứng thú nhìn quanh. Từ nhỏ, hắn chưa bao giờ đến nơi sinh hoạt của nhân loại, cảm giác rất mới lạ, rất… hiện đại so với lâm hải.

- “A… nhà đệ ở đâu.” – Hồng Đậu cũng nghe suy đoán của tông chủ về xuất thân của tiểu Lạc, nàng muốn xác nhận nó.

- “Ở… tỷ tỷ không cho ta nói.” – Tiểu Lạc suýt thì nói ra, Ngọc Lưu Ly đã từng dặn dò hắn không nên để lộ thân phận. Nàng cũng chỉ không muốn mọi chuyện phức tạp lên thôi, chuyện này không thể nào dấu khỏi những lão hồ ly cao tầng được.

- “Vậy à, có thể nói về người thân của đệ không, phụ mẫu và vị tỷ tỷ ấy.” – Hồng Đậu tiếp tục thăm dò, nàng có vẻ rất hứng thú với hắn nên chủ động đưa hắn làm quen kiếm tông.

- “Ta không có phụ mẫu, là tỷ tỷ nhặt về. Tỷ ấy cũng không có phụ mẫu nhưng có rất nhiều bạn bè. Tỷ tỷ rất đẹp, đẹp nhất trên đời.” – Tiểu Lạc kể về Ngọc Lưu Ly một cách rất vui vẻ, không hề có cảm giác của một cô nhi.

- “Vậy à…” – ‘Cô nhi, có thể là đệ đệ của Ngọc xà vương giả, thiên phú khủng bố. Haiz, thiên địa dị biến, mọi thứ đều biến đổi rồi.’ – Hồng Đậu thở dài, Di La tinh biến thiên, cổ lão tông tộc dị động, bất thế thiên tài xuất hiện làm nàng không thể hiểu nổi nữa rồi.

- Đến nơi rồi, đệ qua gian phòng bên đó tắm rửa rồi quay lại đây nhận đồng phục.

- Hảo.



Tiểu Lạc tóc buộc gọn gàng, thay một bộ y phục thanh sắc dành cho đệ tử nội tông. Đây là mẫu cơ bản, mỗi phong đều có nhiều thiết kế xoay quanh, không hề gò bó phải bận màu gì hay phải nhận từ bổn tông mới được mặc. Kiếm tông trừ những ngày lễ hoặc đại hội ra cũng không bắt buộc đệ tử phải mặc đồng phục.

Bây giờ tiểu Lạc hai người đang đi vào trong phòng ăn của kiếm tông. Ở dưới là khu dành cho nội tông phổ thông đệ tử. Phía trên là một gian phòng khoảng trăm bàn dành cho đệ tử hạch tâm, đều là tự phục vụ.

Có rất nhiều nội tông đệ tử ở tầng dưới nhưng khu hạch tâm thì không. Đa số đệ tử cao tầng đều có người hầu chăm sóc tận giường, họ chỉ việc cắm đầu vào tu luyện mà thôi. Trừ khi muốn thay đổi không khí mới đến nhà ăn, tính luôn hai người tiểu Lạc cũng chỉ có năm người tại đây.

- Tiểu Đậu sư tỷ hảo, sao hôm nay tỷ có thời gian đến đây vậy.

Ba người đến trước khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi cùng bàn, nữ tử duy nhất vội đứng lên vẫy tay với Hồng Đậu có vẻ thân thiết.

- “Lan Phương, Cao Trùng, Thạch Tam Lang, mọi người làm nhiệm vụ về rồi đấy à.” – Hồng Đậu đáp lại, nàng là đại sư tỷ Bách Thú phong, lại vui vẻ hòa nhã nên được lòng rất nhiều đệ tử kiếm tông.

- “Tiểu huynh đệ này là ai, người thân của tỷ à.” – Một công tử nho nhã đứng lên kéo ghế cho Hồng Đậu, cũng kéo luôn cho tiểu Lạc, không hề thiên vị.

- “Mọi người hảo, ta là Ngọc Hi Tiếu, tân đệ tử. Hồng Đậu sư tỷ dẫn ta đi làm quen kiếm tông.” – Tiểu Lạc lễ phép chào lại, thật sự thì hắn rất đói bụng. Chắc cũng phải hơn một tuần rồi chưa ăn gì, lúc trong truyền thừa chi địa thì không sao. Tối qua đánh nhau cũng không thấy gì, sáng nay thì muốn xỉu rồi.

- “Ta là Thạch Tam Lang, tên bạch kiểm này là Cao Trùng còn muội ấy là Lan Phương. Tiểu huynh đệ không ngờ có thể được tiểu Đậu sư tỷ bận rộn bậc nhất kiếm tông đưa đi, không phải dạng vừa nha.” – Nam tử to con còn lại lên tiếng, giọng nói hào sảng, vang dội.

- “Hồng Đậu sư tỷ nổi tiếng vậy sao?” – Tiểu Lạc hỏi lại.

- “Đương nhiên, kiếm tông chúng ta có Bát tú, tỷ ấy nằm trong ba hạng đầu nha. Suốt ngày còn phải lo việc tông môn không có thời gian thảnh thơi như mấy đệ tử khác đâu. Tính ra tỷ ấy mới là người có thiên phú cao nhất.” – Lan Phương ngưỡng mộ nói, không ngớt khen ngợi dù chính chủ ngay tại đây.

- “Mọi người nói quá, bản thân ta tự biết thiên phú của mình mà.” – Hồng Đậu có vẻ ngại ngùng đáp lại.

Mọi người vui vẻ trò chuyện, Cao Trùng nói về nhiệm vụ mà họ mới thực hiện. Tổ ba người Trùng Thân cảnh bọn họ nhận nhiệm vụ tiêu diệt Độc Nhãn Bích Thiềm ở Ngạc Ngư Chiểu Trạch thành công trở về, cao hứng kể lại.

- “Trên đường chúng ta quay về, đi ngang qua Đà Khoa trấn nghe nói có một thông đạo thần bí nào đó mới mở. Trong đó có khí tức hung bạo cùng vết tích của rất nhiều dị thú nha. Sau đại chấn động mười hai năm trước, không ngừng có động phủ, tuyệt địa xuất hiện, lần này không biết là gì đây.” – Lan Phương hào hứng nói, ba người bọn họ về bổ sung đan dược, bảo dưỡng binh khí rồi sẽ tiếp tục đi làm nhiệm vụ. Cả ba đều tu luyện đến bình cảnh, phải tìm đột phá trong chiến đấu hoặc lấy điểm cống hiến về đổi đan dược phá chướng.

- “Đà Khoa trấn, Huyễn Diệt Mê Cung, quá sớm rồi…” – Hồng Đậu nghe thấy câu chuyện, ánh mắt hơi đổi, lầm bầm nhỏ đến mức mọi người đều không nghe rõ.

- Hồng Đậu sư tỷ.

- “Không có gì đâu, ta có chuyện phải về Bách Thú phong trước, chào mọi người. Đi thôi Hi Tiếu.” – Hồng Đậu đứng dậy chào mọi người rồi kéo theo tiểu Lạc bước đi.

- Chào sư tỷ.

- Tỷ ấy đúng là luôn bận rộn.