Nhìn thấy là yêu thú cấp một, trong lòng Dương Phàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt hắn lại nhanh chóng lộ ra biểu cảm hưng phấn.
Con Tuyết Lang này chẳng lẽ đặc biệt xuất hiện để hắn luyện tập sao?
Ngay sau đó!
Dương Phàm cầm trên tay một thanh kiếm gỉ chạy thẳng về phía Tuyết Lang, lúc này Tuyết Lang cũng lao về phía Dương Phàm ở đối diện.
Lệ khí trên người Tuyết Lang cực kỳ đáng sợ, răng nanh trong miệng nhắm thẳng vào đầu Dương Phàm.
Dương Phàm thấy vậy vội vàng nghiêng người né tránh.
Giây tiếp theo, Dương Phàm siết chặt nắm đấm, một luồng tinh thần chỉ lực đáng sợ đột nhiên bộc phát từ nắm đấm của hẳn.
Trong tích tắc, Dương Phàm tung ra một cú đấm trúng vào mạnh vào mặt Tuyết Lang.
Ẩm...
Tuyết Lang tru lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất, nhưng nó ngay lập tức đứng lên một lần nữa, lại tấn công về phía Dương Phàm.
Dương Phàm thi triển thân pháp, nhảy lên không trung, nghênh đón đòn tấn công của Tuyết Lang.
Giữa không trung, Dương Phàm tấn công liên tục, không ngừng vung thanh kiếm gỉ trong tay.
Trong lúc nhất thời, kiếm khí cường đại cắt xuyên qua khoảng không, trực tiếp chém trúng cơ thể Tuyết Lang.
Gàoo...
Máu tươi trên người Tuyết Lang lập tức bắn ra, sau đó nó gầm lên đau đớn.
Thấy thế, Dương Phàm hét lên một tiếng.
“Trong lúc ngươi bị thương, giao mạng ra đây!”
Cùng lúc đó, Dương Phàm lại cầm thanh kiếm gỉ chém mạnh về phía Tuyết Lang, kiếm khí cường đại đánh thẳng vào đầu Tuyết Lang.
Gàoo....
Lúc này, Tuyết Lang lại gầm lên một tiếng, đâm thẳng vào thanh kiếm gỉ trong tay Dương Phàm.
Ẩm...
Âm thanh phản chấn vang lên, Tuyết Lang bị đánh bay hơn mười thước, Dương Phàm không dám chần chừ, vội vàng vung kiếm, một lần nữa đâm về phía Tuyết Lang.
Tuyết Lang vừa bị chấn động đến mức đầu đau như búa bổ, nó khẽ lắc đầu, muốn khiến bản thân tỉnh táo lại.