Chương 50
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh của thiếu niên, Thanh Tuyết càng nhíu mày chặt hơn, trong lòng thầm nghĩ.
“Chẳng lẽ Dương Thanh có thù oán gì đó với Thanh Vân tông?”
“Vì sao nhắc đến Thanh Vân tông hắn lại có phản ứng lớn như vậy?”
Thấy Dương Phàm không muốn nhắc đến chuyện Thanh Vân tông, Thanh Tuyết cũng không nói tiếp nữa.
Nàng ta vừa lật lòng bàn tay một cái, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm và một bộ áo giáp.
“Hai thứ này đều là linh khí cấp Huyền, hơn nữa Thanh Long giáp này sẽ giúp ích được cho người rất nhiều vào lúc này.”
“Có nó phòng thân, sau này việc rèn luyện của ngươi ở núi Thanh Vân sẽ an toàn hơn nhiều.”
Nhìn hai món linh khí cấp Huyền được Thanh Tuyết đưa đến, trong lòng Dương Phàm vô cùng vui mừng.
Hắn không từ chối, cũng không có lý do gì để từ chối.
Dương Phàm cũng không nói lời cảm tạ, bởi vì giữa hắn và Thanh Tuyết không cần phải như thế này nữa.
Nhìn thấy Dương Phàm dứt khoát cất hai món vật phẩm đó, trên mặt Thanh Tuyết cũng lộ ra nụ cười khó có thể che giấu được.
Lúc này, Dương Phàm chậm rãi lấy một viên ngọc bội ở trong người ra.
Viên ngọc bội này có màu xanh biếc, phía trước còn khắc một chữ Dương thật lớn.
Dương Phàm nói.
“Đây là thứ ta đã đeo trên người từ khi mới sinh ra, là vật duy nhất mẫu thân để lại cho ta.”
“Hôm nay ta tặng nó cho ngươi!”
Nhìn miếng ngọc bội Dương Phàm đưa tới, Thanh Tuyết cũng chậm rãi vươn tay nhận lấy.
Thời gian dường như dừng lại vào lúc này, hai người dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn đối phương, không muốn rời mắt.
Một lúc lâu sau!
Giây phút này.
Ngọc truyền âm trên người Dương Phàm đột nhiên vang lên.
“Thiếu tộc trưởng, nhanh chóng trở về.”
“Gia tộc đã xảy ra chuyện!”
Một giọng nói khẩn cấp đột nhiên cắt ngang khoảnh khắc ấm áp giữa hai người, bọn họ không hề xấu hổ, càng không có ngượng ngùng.
Bởi vì sau lần ly biệt này, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại đối phương!
Dương Phàm lên tiếng trước.
“Ta phải đi đây!”
Nói xong, Dương Phàm lưu luyến quay người rời đi.
Tuy rằng Thanh Tuyết không mở miệng, nhưng nàng ta vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng Dương Phàm rời đi.
Dương Phàm đi được vài bước rồi đột nhiên quay lại ôm lấy Thanh Tuyết vào lòng.
Khoảnh khắc này!
Đầu óc Thanh Tuyết trống rỗng, nàng ta không ngăn cản động tác của Dương Phàm, mà còn để mặc hắn ôm chặt chính mình.
Lúc này, Dương Phàm lại nói.
“Ta thật sự phải đi đây!”
Thanh Tuyết nhẹ giọng đáp.
“Ừm.”
Thanh Tuyết vừa dứt lời, một đôi môi ướt át trực tiếp áp lên khuôn miệng anh đào của nàng ta một cách thô bạo.
Chỉ trong giây lát rồi lại tách ra.
Chờ đến khi Thanh Tuyết lấy lại phản ứng, thiếu niên non nớt kia đã biến mất không còn dấu vết.