“Rõ ràng ba tháng trước ngươi chỉ mới là Võ Giả cấp bốn, sao chỉ mới ba tháng ngắn ngủi mà ngươi...”
Nói đến đây, rốt cuộc nữ tử không nói gì nổi nữa.
Nàng ta nhìn chăm chăm Dương Phàm như nhìn một con quái vật, đôi mắt sáng lên đầy tò mò.
Dương Phàm lắc đầu, cười một tiếng, nói:
“Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác!”
“Chẳng phải vừa rồi ngươi còn đang gấp gáp lắm sao?”
“Giờ không sao nữa rồi à?”
Nghe vậy, nữ tử mới nhớ ra các đồng đội của mình vẫn còn đang bị yêu thú chém giết.
Ngay sau đó, nàng ta vội vàng nói:
“Công tử có thể cứu đồng đội của ta được không?”
Dương Phàm cười nhìn nữ tử, nói:
“Chẳng phải ba tháng trước ngươi còn xem thường ta sao?”
“Giờ lại chạy tới cầu xin ta, vậy là sao?”
Nghe vậy, nữ tử lập tức lúng túng ra mặt.
Nàng ta nghĩ thầm:
“Hồi đầu làm sao ta biết được ngươi lại có thể trở thành Võ Giả cấp chín chỉ sau một thời gian ngăn như vậy chứ, nếu biết trước thì chắc. chẵn ta đã chẳng dám coi thường ngươi rồi.”
Nhưng lúc này nàng ta đang có chuyện cần nhờ Dương Phàm nên chỉ còn biết cúi đầu im lặng.
Thấy vậy, Dương Phàm cười nói:
"Nếu ngươi không có gì để nói thì ta xin phép. đi trước."