Nghe vậy, Dương Phàm kinh ngạc nói: “Xích Diễm Hổ Vương muốn giở trò với nữ tử váy xanh...”
Tuy nhiên, Dương Phàm vẫn chưa kịp nói xong, Xích Diễm Hổ Vương đột nhiên gầm lên một tiếng về phía hän đang đứng.
“Grừ..”
“Ai đang quấy rầy chuyện tốt của bản vương, mau cút ra đây cho ta.”
Sóng âm mạnh mẽ xông thẳng vào chỗ Dương Phàm đang đứng, những cây cổ thụ nhân sâm gãy lìa.
Nữ tử thần bí cong ngón tay búng một cái, một luồng kiếm quang bay ra, nhanh chóng hóa giải đòn công kích của sóng âm đó.
Lúc này, Dương Phàm không hề có trở ngại xuất hiện trong tâm mắt của Xích Diễm Hổ Vương.
Dương Phàm đang định lên tiếng thì nghe thấy nữ tử váy xanh truyền âm nói mình: “Ngươi đưa ta đi nhanh lên!”
“Nhanh lên, ta không chịu đựng được nữa!”
Giọng nói của nữ tử váy xanh đầy vội vã và bất lực, nàng ta có thực lực mạnh mẽ nhưng lúc này đôi chân lại mềm nhữn, tứ chỉ không còn sức lực.
Dương Phàm ngước mắt nhìn sang, lúc này cả người nữ tử váy xanh đang run lên, khuôn mặt hoảng hốt lo sợ.
Thấy vậy, Dương Phàm quay đầu lại nói với nữ tử thần bí: “Tiền bối, chúng ta cứu nàng ta đi.”
Nữ tử thần bí ngẩng đầu liếc nhìn nữ tử váy xanh, sau đó khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị nói.
“Ngươi đi cứu nữ tử váy xanh đi, để ta ngăn Xích Diễm Hổ Vương lại.”
Nghe vậy, tuy Dương Phàm cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lúc này hắn không thể nghĩ nhiều.
Dương Phàm lao về phía nữ tử váy xanh, thấy vậy, Xích Diễm Hổ Vương giận giữ hét lên: “Oät con, ngươi muốn chết à.”
Ngay sau đó, Xích Diễm Hổ Vương liền chạy. về phía Dương Phàm, nhưng đúng lúc này, một lưồng sức mạnh vây nó tại chỗ, khiến nó không thể động đậy được.
Xích Diễm Hổ Vương vội vàng ngẩng đầu lên nhìn sang với vẻ mặt kinh hãi, chỉ thấy nữ tử thần bí cười hờ hững nói: “Đừng làm phiền họ.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Xích Diễm Hổ Vương chợt ngẩn ngơ.
Đúng lúc này, Dương Phàm trực tiếp ôm eo. nữ tử.
“Chuyện khẩn cấp, mạo phạm rồi.”
Khi Dương Phàm ôm nữ tử váy xanh đi đến bên cạnh nữ tử thần bí, hăn nói: “Tiền bối, chúng †a đi thôi!”
Tuy nhiên, nữ tử thần bí lại nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi đưa nàng ta rời đi trước, lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi.”
“Nhanh lên!”
Thấy nữ tử thần bí như vậy, Dương Phàm gật đầu rồi vội vàng bế nữ nữ tử váy xanh chạy vào trong rừng sâu.
"Thấy Dương Phàm rời đi, nữ tử thần bí nở nụ cười quỷ dị, sau đó nàng ta đi thẳng vào động phủ của Xích Diễm Hổ Vương.
Thấy vậy, Xích Diễm Hổ Vương lập tức hét lên: “A..”
“Loài người, ngươi đi ra cho bản vương!”
Tuy nhiên, cho dù Xích Diễm Hổ Vương gào thét thế nào thì nữ tử thần bí cũng không thèm để ý đến nó.
Sau khi vào động phủ, nữ tử thần bí lập tức phát hiện ra Cửu Tinh Ngọc Liên mọc giữa ao trong động phủ.
Nữ tử thần bí mỉm cười nói: “Thứ này giúp ích rất lớn cho Dương Phàm, chuyến này đúng là không uổng công chút nào.”
Nói đoạn, nữ tử thần bí phất tay áo, Cửu Tinh Ngọc Liên liền biến mất.
Khi nữ tử thần bí xuất hiện lần nữa đã đến bên cạnh Xích Diễm Hổ Vương, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Nể tình ngươi hôm nay có công lao nên ta không giết ngươi.”
Nghe vậy, Xích Diễm Hổ Vương lại lộ vẻ mặt ngơ ngác, nó nổi giận mắng chửi: “Loài người, rốt cuộc ngươi lại muốn làm gì?”
Tuy nhiên, nữ tử thần bí lại quay người đi, không thèm để ý đến Xích Diễm Hổ Vương.
Ở bên khác!
Dương Phàm bế nữ tử váy xanh chạy như điên trên đường, hắn còn chưa kịp thưởng thức thân thể mềm mại thơm tho trong vòng tay mình.
Đúng lúc này, nữ tử váy xanh nằm trong lòng Dương Phàm đột nhiên nói: “Thả ta xuống.”
Nghe thấy nàng ta nói vậy, Dương Phàm chậm rãi dừng bước đặt nàng ta xuống.
Dương Phàm lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Cô nương, ngươi..."
Tuy nhiên, Dương Phàm vừa lên tiếng, không biết nữ tử váy xanh đột nhiên lấy sức lực ở đâu ra đè thẳng lên người hắn.
Thấy vậy, Dương Phàm nhất thời kinh ngạc kêu lên: “Cô nương, ngươi muốn làm gì?”