Đây là bậc đầu tiên để trở thành kiếm tu, hiện giờ Dương Phàm cũng coi như đã chính thức trở thành một kiếm tu hợp cách.
Sau khi trải qua một trận đổ máu kinh hồn bạt vía, cuối cùng Dương Phàm cũng đánh chết một đôi yêu thú cấp một.
Mà sau khi bản thân cũng lĩnh ngộ được. kiếm đạo chi tâm, hẳn cũng đã ngủ một giấc ngon lành.
Khi Dương Phàm thức dậy, đã là buổi chiều.
Nữ tử thần bí mặt không cảm xúc nói: “Chỉ có hai con yêu thú cấp một mà đã khiến ngươi trầy trật đến vậy, điều này không phù hợp với thân phận kiếm tu lắm.”
“Nếu bị truyền ra ngoài, ngươi sẽ chỉ khiến cho những kiếm tu mất mặt mà thôi.”
Nghe vậy, säc mặt của Dương Phàm lập tức: trở nên hơi khó coi.
Nhưng khi nghĩ đến việc bản thân kém cỏi như vậy, Dương Phàm lại cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ cố gắng, sau đó Dương Phàm lại hít vào một hơi sâu và nói.
“Vậy thì tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp. theo!”
Sau đó, Dương Phàm lại thu thi thể của hai con yêu thú đó vào nạp giới, sau khi rời khỏi dấy núi Thanh Vân có thể đổi những thứ này thành linh thạch.
Dương Phàm vẫn còn nhớ một con đường tắt tu luyện khác của mình, đó chính là thôn phệ kiếm.
Vì vậy, muốn thôn phệ kiếm thì hắn phải góp. đủ linh thạch mới được.
Linh thạch!
Ðó là tiền tệ thông dụng của giới Thương Lan, vừa có thể dùng để tu luyện và mua đồ.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Dương Phàm lại tiếp tục xuất phát.
Trên đường đi, Dương Phàm không ngại vất vả, hắn càng đánh càng hăng.
Sau khi thực lực chậm rãi tăng lên, Dương Phàm cũng dần dần thích sự chém giết dữ dội này.
Một khoảng thời gian sau đó, dường như lúc nào Dương Phàm cũng liều mạng chém giết yêu thú, cho đến khi hắn mệt mỏi đến mức không thể làm gì được nữa mới dừng lại.
Thời gian dần dần trôi qua... Tu vi của Dương Phàm cũng đang tăng lên, vì vậy hắn cũng bắt đầu có chút phấn khởi với cuộc sống ở dãy núi Thanh Vân.
Làm phế vật mười năm, Dương Phàm từng nghĩ rằng nếu một ngày nào đó hẳn có thể tu luyện, hản nhất định sẽ không lãng phí một phút tu luyện nào.
Chỉ từng làm đồ phế vật, một người mới nhận ra răng có thể tu luyện là một chuyện hạnh phúc đến mức nào!
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua...
Trong một rừng cây, Dương Phàm lại giế t chết một con yêu thú và cười nói với nữ tử thân bí: “Tiền bối, ta cảm thấy yêu thú cấp một đã không đủ để ta luyện tay”
Nghe vậy, nữ tử thần bí nói: “Không tệ, khi thực lực của ngươi tăng lên, ngươi đúng thật có thể khiêu chiến với yêu thú cấp hai.”
Dương Phàm hỏi: “Tiền bối, với thực lực Võ Giả cấp sáu của ta bây giờ, có thể tiếp đòn công kích của yêu thú cấp hai sao?”
Sau khi trải qua hai tháng đại chiến vất vả, Dương Phàm đột phá từ Võ Giả cấp năm lên Võ Giả cấp sáu.
Nhưng hiện giờ yêu thú cấp một đã không còn có thể gây khó khăn gì đối với hẳn, thậm thí Dương Phàm có thể giết một con yêu thú cấp một một cách nhẹ nhàng
Đối mặt với tình cảnh như vậy, Dương Phàm biết rằng nếu mình muốn nâng cao năng lực của mình, buộc phải trải qua cuộc chiến đấu gian khổ.
Đúng lúc này, tiếng đánh nhau kịch liệt đột nhiên vang lên từ chỗ xa.
Nghe vậy, Dương Phàm liền nhìn sang nhưng lại không thấy gì hết.
Thấy vậy, nữ tử thần bí bèn cười nói: “Chỗ đánh nhau cách chỗ này khá xa, với chút thực lực của ngươi thì làm sao có thể nhìn thấy được.”
Sau khi tu luyện ở dấy núi Thanh Vân hơn hai tháng, tuy Dương Phàm càng đánh càng hăng nhưng cũng có thể cảm nhận sự sâu sắc sự. nhàm chán của tu luyện.
Trong hơn hai tháng nay, ngoài ngủ ra, hắn chỉ chém giết yêu thú, điều này khiến tiết tấu cuộc sống của hắn trở nên hơi khô khan và nhàm chán.
Lúc này, Dương Phàm cười nói với nữ tử thần bí: “Tiền bối, hay là... Chúng ta đến đó xem thế nào?”
“Ta thật sự cảm thấy hơi cô đơn, dù nhìn những cường giả đánh nhau cũng thú vị mà”
Nghe vậy, nữ tử thần bí bèn cười nói: “Nếu đã vậy thì đi xem thế nào.”
“Đúng lúc có thể để ngươi biết một chút thế nào mới gọi là yêu nghiệt!”
Nghe vậy, Dương Phàm chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hẳn lập tức hỏi: “Tiền bối, ý của tiền bối là gì?”
Tuy nhiên, nữ tử thần bí chỉ mỉm cười chứ không nói gì hết.
Nàng ta đột nhiên khép ngón tay lại ra chiêu, thanh kiếm gỉ trong cơ thể Dương Phàm liền nắm trên tay hẳn.