Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Thanh Nhu, Nam Cung Chấn cũng không thể khuyên nhủ thêm nữa, dù sao thân phận và địa vị của ông ta đều kém xa Thanh Nhu tông chủ.
Đông Vực!
Phủ đệ của Lâm gia.
Một nữ tử mặc váy xanh đang nói chuyện cùng một nam nhân trung niên trong cung điện khổng lồ.
“Cha, con muốn ra ngoài rèn luyện một thời gian.”
“Nếu có đủ cơ duyên, có lẽ con còn có thể đột phá tới cảnh giới Võ Quân.”
Nam nhân trung niên cau mày.
“Rèn luyện?”
“Ta sẽ phái hai vị trưởng lão đi cùng con.”
Nghe vậy, nữ tử váy xanh lập tức tỏ ra không vui. “Cha, con đã sắp mười bảy tuổi rồi.”
“Hơn nữa thực lực của con cũng đã đạt tới Võ Linh cấp chín, con tin người bình thường khó có thể làm con bị thương.”
“Nếu con kích hoạt huyết mạch Võ Thần, còn có thể chiến đấu với Võ Quân cấp chín một trận.”
Huyết mạch Võ Thần!
Có được loại huyết mạch này chứng tỏ tổ tiên của người này đã từng xuất hiện một vị Võ Thần.
Một khi huyết mạch Võ Thần được thức tỉnh, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn người bình thường vô số lần.
Nghe vậy, nam nhân trung niên vẫn còn hơi lo lắng.
“Con là người duy nhất thức tỉnh huyết mạch Võ Thần của Lâm gia ta trong trăm năm qua, cha tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra với con.”
“Sự an nguy của con có quan hệ trực tiếp đến hậu duệ trăm năm, thậm chí còn có cơ nghiệp ngàn năm của Lâm gia
Nữ tử váy xanh nói.
“Cha, nếu con cứ mãi ở dưới cánh chim của mọi người, huyết mạch Võ Thần của con khó có thể thức tỉnh đến trạng thái tối ưu nhất.”
“Chỉ có trải qua trăm trận chiến, trải qua khảo nghiệm sinh tử, huyết mạch Võ Thần của con mới có thể đạt đến trạng thái đỉnh cao.”
“Nếu để trưởng lão trong gia tộc đi theo bên cạnh con, ý chí Võ Thần của con cũng sẽ dần trở nên sa sút, chuyện này hoàn toàn không có lợi cho việc tu luyện của con.”
Nghe vậy, nam nhân trung niên im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên lấy ra một miếng ngọc bội.
“Vậy con hãy mang theo vật này.”
“Ta có để lại một số linh hôn phân thân bên trong miếng ngọc bội này, nếu như gặp phải trường hợp khẩn cấp, hãy trực tiếp nghiền nát nó.”
Nhìn thấy nam nhân trung niên nhất quyết như vậy, nữ tử váy xanh cũng không thể từ chối được nữa, nàng ta chậm rãi nhận lấy ngọc bội.
Nhìn theo bóng dáng nữ tử váy xanh rời đi, nam nhân trung niên cười khổ.
“Thanh Trúc trưởng thành rồi, nó đã có suy nghĩ của riêng mình”
“Chỉ là Thương Lan giới rộng lớn như vậy, ai có thể xứng với nữ nhi của Lâm Ngạo ta đây?”
Mặt khác.
Nữ tử váy xanh đứng trong không trung, dưới chân là một đóa hoa sen nở rộ, nàng ta nhìn ngắm Đông Vực vô biên vô hạn, thầm nghĩ.
“Tốt nhất vẫn nên tránh xa Đông Vực một chút, kẻo cha lại phái người bí mật theo dõi ta.”
Ngay lúc nữ tử váy xanh chuẩn bị rời đi, nàng ta đột nhiên lấy miếng ngọc bội kia ra, khóe miệng nữ tử váy xanh nhếch lên.
“Có lẽ đang muốn dùng miếng ngọc bội này để theo dõi ta, vậy thì ta sẽ khiến mọi người không thể tìm được.”
Nữ tử váy xanh ném thẳng ngọc bội xuống vực sâu, dường như nàng ta vẫn còn chút lo lắng, sau đó nữ tử váy xanh lại tìm kiếm trên người mình một lần nữa.
Đợi đến khi không tìm thấy vật nào do cha để lại nữa, nữ tử váy xanh mới giãm lên đóa hoa sen, biến mất không thấy dấu vết.
Ngay sau khi nữ tử váy xanh biến mất, Lâm Ngạo đột nhiên xuất hiện trên đoạn đường này.