Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 116: Đại kết cục

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

“Bang bang……” Bốn tiếng nổ mạnh, binh khí của bốn người Thiếu Lâm Vô Trần, Nga Mi Vô Bi, Võ Đang Thanh Tùng, Thanh Thành Minh Tâm đánh lên phần đất trống, làm bay lên một mảnh bụi đất.

Song chưởng của Không Động Vô Nhai Tử thất bại, trong lòng biết không tốt, vội vàng thu hồi song chưởng, bảo vệ toàn thân.

“A……” Một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Mọi người kinh hãi, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Nam Cung Thiên Mạc bạch y phiêu phiêu, phi thân đáp xuống hướng về trong viện. Mà Không Động Vô Vân Tử đứng ở một bên, máu tươi cuồng phun trong miệng mũi, lồng ngực nguyên bản coi như tinh tráng đã dập nát lõm xuống —— chính là đã bị một chưởng của Nam Cung Thiên Mạc, đem nội tạng kể cả xương ngực của hắn chấn vỡ……

“Sư đệ!” Hai mắt Không Động Vô Nhai Tử trừng lớn, tê tâm liệt phế mà thảm gào một tiếng, nhìn thân ảnh Nam Cung Thiên Mạc liền toàn lực bổ nhào qua.

Nhóm bốn người Thiếu Lâm Vô Trần hai mặt nhìn nhau, không khỏi nuốt nuốt nước miếng vì kinh hách mà ra, cẩn thận dè dặt mà đến gần nhau vài bước. Lúc này nhân số đệ tử của các môn phái trong trang đông đảo, có lẽ, có thể đợi đến lúc Nam Cung Thiên Mạc kiệt sức, lại bắt giữ hắn, chỉ cần ép hỏi ra bí kíp của Tuyệt Cốc, thiên hạ võ lâm, còn có nơi nào không thể đi được? Nhìn bóng dáng Nam Cung Thiên Mạc, trong mắt bốn người vừa là sợ hãi, vừa là kinh hỉ!

Nam Cung Thiên Mạc mắt thấy Liễu Như Phong mang vết thương vẫn tuôn trào máu trên vai, nhưng lại không thể không bảo hộ Đỗ Như Phượng đang kiệt lực, bốn phía hơn mười người luân phiên vây công, cánh tay trái vì miệng vết thương trên vai, dần dần không thể linh hoạt, trên người sau lưng, to to nhỏ nhỏ, đã thêm mấy đạo vết thương.

Vẻ quỷ dị chớp động trong mắt Minh Phong đạo nhân, lén lút đến gần sau lưng Liễu Như Phong, trường kiếm vung lên, thừa lúc Liễu Như Phong một kiếm chống đỡ vài thanh đao kiếm bổ về phía Đỗ Như Phượng, vô lực lo liệu trước tình huống xảy ra; lặng yên không một tiếng động mà đâm hướng ngực Liễu Như Phong!

“Đinh” Một tiếng giòn vang, Minh Phong đạo nhân mắt thấy trường kiếm của mình bị một thanh trường kiếm cắt ngang gạt ra, xúc cảm ấm áp bao phủ yết hầu, ngay sau đó cổ họng đau xót, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không còn biết.

Liễu Như Phong một kiếm bức lui vài người trước mặt, đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, quay đầu vừa nhìn, liền thấy Nam Cung Thiên Mạc không biết từ khi nào đã tới phía sau, một tay buông ra cổ họng của Minh Phong đạo nhân, nhìn Minh Phong đạo nhân mềm oặt mà ngã xuống đất. (Hớ hớ, lần đầu tiên Mạc ca làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ nha! XD~~~!)

Nam Cung Thiên Mạc tiến lên hai bước, duỗi ngón tay liên tục điểm, nháy mắt phong bế vài chỗ đại huyệt trên vai trái Liễu Như Phong, ngăn máu chảy. Quay người một chưởng, đối diện song chưởng bổ ra của Không Động Vô Nhai Tử đang điên cuồng tập kích đến sau lưng!

Tàn khốc chợt lóe trong mắt Nam Cung Thiên Mạc, đề khí vận lực, hai cỗ nội lực từ giữa song chưởng của hai người va chạm, một thanh âm trầm đục vang lên, kình lực bốn phía, trừ bỏ Liễu Như Phong cùng Đỗ Như Phượng phía sau Nam Cung Thiên Mạc, môn nhân đệ tử của ngũ đại môn phái bốn phía đa số đều bị kình lực chạm nhau của hai người bay tới quét trúng, lập tức phun ra một ngụm máu, nhìn trời liền ngã!

Không Động Vô Nhai Tử kêu lên một tiếng đau đớn, thân bất do kỷ, bay ngược đi vài thước, được Thiếu Lâm Vô Trần tiếp lấy. Một chưởng mang công lực toàn thân, cư nhiên bị cốc chủ Tuyệt Cốc tuổi còn trẻ này tiếp được, còn bản thân lại bị phản chấn trở lại? Điên cuồng trong đầu Không Động Vô Nhai Tử ngưng đọng, bình tĩnh xuống.

“Cốc chủ, thực xin lỗi……” Liễu Như Phong cười khổ một tiếng, nhìn nhìn bộ dáng toàn thân đẫm máu của bản thân, nói: “Thuộc hạ vô năng, liên lụy cốc chủ……” Nam Cung Thiên Mạc lãnh nhãn đảo qua bốn phía, môn nhân đệ tử của ngũ đại môn phái đều là mắt lộ vẻ sợ hãi, chậm rãi lui về phía sau, đem bốn phía Nam Cung Thiên Mạc, tạo ra thành một vòng tròn trống trải.

Nam Cung Thiên Mạc từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, đưa cho Liễu Như Phong, nói: “Không trách ngươi! Là bổn tọa không dự đoán được, nghĩ rằng môn chủ Tín Môn là người thường, thế nhưng lại là cao thủ phái Không Động, còn cùng ngũ đại môn phái thiết lập mai phục!”

Liễu Như Phong tiếp nhận viên thuốc, một ngụm ăn vào, hơi có chút áy náy mà nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói đến cùng, bất luận vì sao gặp phải mai phục như vậy, bản thân là thị vệ lại chẳng những không vì Nam Cung Thiên Mạc chia sẻ nửa điểm áp lực, ngược lại còn khiến cho Nam Cung Thiên Mạc ra tay cứu trợ mình, là như thế nào cũng không thể ăn nói!

“A di đà phật! Nam Cung cốc chủ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tuy rằng võ học Tuyệt Cốc cao thâm, nhưng hôm nay trong viện này, ngũ đại môn phái ta đều sở hữu hơn năm trăm môn nhân đệ tử. Sao Nam Cung cốc chủ không giao ra Vấn Thiên bảo đao, đao pháp, theo bần tăng đi Thiếu Lâm làm khách?” Thiếu Lâm Vô Trần mắt thấy nhóm ba người Nam Cung Thiên Mạc đã bị bao vây, hai thị tòng, một người bị thương, một người kiệt lực; liền đứng ở ngoài đoàn người, cao giọng nói. (Ai nói 2 thị tòng, ‘vợ’ với ‘em vợ’ của ng` ta nha!)

Nam Cung Thiên Mạc để ý cũng không để ý đám người Vô Trần đứng ở ngoài đoàn người, nhìn nhìn Đỗ Như Phượng gian nan mà vẫn muốn đứng dậy, rồi lại ngã ngồi xuống liếc mắt một cái, bên tai nghe thấy tiếng hô hấp của Liễu Như Phong đang thừa cơ hội này, lặng lẽ điều tức. Đánh nhau sau một lúc lâu, nhóm người Dạ Bát ẩn núp ngoài trang cũng có lẽ đã phát giác không đúng? Nếu lúc này đi, chỉ đơn giản nhìn lúc trước Liễu Như Phong bị những người này dùng ám khí đẩy vào đoàn người liền biết, huống chi còn có một Đỗ Như Phượng tồn tại! Tuy rằng nếu muốn bỏ không để ý đến nàng, dưới tình hình như vậy, Liễu Như Phong cũng sẽ không nói gì, nhưng thương tâm khổ sở, cũng không thể tránh được. Liễu Như Phong thoạt nhìn là người ôn hòa, nhưng chân chính để ở trong lòng, cũng chỉ có ba người, mình cùng mẫu thân, muội muội của y mà thôi……

Nam Cung Thiên Mạc nghĩ, không khỏi lại trông Đỗ Như Phượng liếc mắt một cái, không thể, cũng chỉ có thể kiên trì một trận, chờ đợi nhóm người Dạ Bát từ bên ngoài động thủ, trong ngoài giáp công, đem tất cả đám người trong viện này lưu lại nơi đây, cũng đỡ phải phiền toái cho sau này phải mang theo người, chung quanh đi tìm ngũ đại môn phái!

Nam Cung Thiên Mạc nửa híp mắt, như nhìn người chết, chậm rãi đảo qua đám người bốn phía, nhóm người này, có thể được phái tới nơi đây, nói vậy hẳn cũng là đệ tử tinh nhuệ trong ngũ đại môn phái a?! Nếu toàn bộ chết ở nơi này, chỉ sợ ngũ đại môn phái trong ba, năm mươi năm, là không cần nghĩ đến khôi phục nguyên khí…… Cấp cho ngũ đại môn phái một cái giáo huấn đau thương là tất yếu! Về phần hủy diệt ngũ đại môn phái, Nam Cung Thiên Mạc lại không nghĩ tới! Trước không nói ngũ đại môn phái bắt nguồn từ xa xưa, chỉ nói đến Tuyệt Cốc sáng lập mới được hơn hai trăm năm, liền đã có thiết lập cấm địa, trưởng lão, tuy nói cấm địa là nơi thanh tu của lịch đại cốc chủ, chung thân không được ra ngoài, nhưng nếu Tuyệt Cốc gặp phải lúc khó khăn diệt cốc, có thể châm ngòi tín hiệu ở ngoài cấm địa, chiêu gọi lịch nhậm cốc chủ còn sống trong cấm địa, theo ra ngoài diệt địch! Có thể nghĩ, ngũ đại môn phái sừng sững ngàn năm có thể tồn lưu đến nay, lại như thế nào không có vài biện pháp sau cùng?!

“Ma đầu! Ngươi suy nghĩ như thế nào? Nếu không đáp ứng, nhóm lão phu sẽ lập tức hạ lệnh, võ công ngươi dù có cường thịnh thế nào, cũng sẽ đến lúc kiệt lực! Đến lúc đó…… Hừ hừ!” Không Động Vô Nhai Tử đau lòng vì cái chết của Vô Vân Tử, lớn tiếng quát.

Ma đầu?! Nam Cung Thiên Mạc đảo mắt, nhìn nhìn Không Động Vô Nhai Tử ngoài đoàn người đang hận không thể ăn tươi mình, lạnh giọng cười nói: “Lời này của Không Động chưởng môn thật đúng là buồn cười! Đã như thế, Không Động chưởng môn hà tất phải đứng xa như vậy? Lại đem một đám môn nhân đệ tử này đưa tới tiêu hao nội lực của bổn tọa?!”

Lời vừa nói ra, tuy rằng mọi người ngũ đại môn phái bốn phía không có hành động rõ ràng, nhưng cũng nhịn không được mà trộm liếc về phía nhóm năm người Vô Trần.

“A di đà phật! Trừ ma vệ đạo, là mục đích của nhân sĩ chính phái tập võ chúng ta. Nam Cung cốc chủ tuổi còn trẻ, liền đã đầy tay huyết tinh, chúng ta ra hạ sách này, cũng là không có gì đáng tiếc……” Song chưởng Thiếu Lâm Vô Trần hợp thành chữ thập, chậm rãi nói.

“Vô Trần đại sư, cùng ma đầu này nói những điều này làm gì? Tà ma ngoại đạo, người người đều muốn tiêu diệt! Môn hạ đệ tử các môn phái nghe lệnh……” Minh Tâm đ*o nhân cũng là tức giận trong lòng, mắt thấy Minh Phong sư đệ ngã dưới chân Nam Cung Thiên Mạc, tức giận sau một lúc lâu, mới bình khí một chút, làm sao còn nghe được Vô Trần dài dòng không ngừng, một lòng thầm nghĩ muốn lập tức bắt giữ Nam Cung Thiên Mạc, sau đó đem các loại thủ đoạn hình phạt, nhất nhất sử dụng trên người hắn, cùng lúc báo thù cho hai sư đệ!

Lời Minh Tâm đ*o nhân còn chưa dứt, lại nghe một tiếng cười khẽ, thanh âm ôn hòa tùy ý, nhưng vẫn có thể khiến vài trăm người trong viện đều nghe được rành mạch. Bốn người áo gai, nâng một chiếc kiệu nhỏ màu xanh, chân không chạm đất, lăng không mà đến……

Sắc mặt nhóm năm người Vô Trần đều biến sắc, phẫn hận mà nhìn chằm chằm chiếc kiệu nhỏ màu xanh từ đỉnh đầu mọi người bay vút mà đến, càng ngày càng gần kia, mành kiệu buộc cao, người trong kiệu một thân tử y, thần sắc biếng nhác, hơi rũ mắt, thưởng thức một khối ngọc bội trong tay, một người bên kiệu, trường bào màu xanh —— người tới không phải cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cùng tả hộ pháp Bích Tâm Cung Ly Thương thì còn có thể là ai?

“Cung chủ Bích Tâm Cung?!” Minh Tâm đ*o nhân nghiến răng nghiến lợi, căm hận quát: “Ngươi tới làm gì? Khi nào thì Bích Tâm Cung cùng Tuyệt Cốc cũng liền thành một mạch?”

Nam Cung Thiên Mạc nhếch mi, không chỉ Thanh Thành Minh Tâm đ*o nhân, ngay cả đám người Thiếu Lâm Vô Trần, Võ Đang Thanh Tùng, Nga Mi Vô Bi, Không Động Vô Nhai Tử, đều là trong vẻ mặt phẫn hận mang theo sợ hãi, vừa có chút kinh hoảng mà nhìn nhìn chiếc kiệu nhỏ màu xanh phiêu nhiên hạ xuống, vừa nhìn nhìn nhóm ba người Nam Cung Thiên Mạc. Là sợ Tuyệt Cốc cùng Bích Tâm Cung liên tâm, phá huỷ ngũ đại môn phái? Hay là thời gian trước đây, lúc tranh đoạt chuôi Vấn Thiên bảo đao giả, đám người Vô Trần đã từng ăn khá nhiều thua lỗ từ cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch? Nam Cung Thiên Mạc như có chút đăm chiêu.

“Ha hả a……” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch ôn hòa cười khẽ, còn mang theo một chút ngượng ngùng, vẻ mặt chân thành, nhìn nhìn đám người Vô Trần, nói: “Bản cung nguyên bản muốn hảo hảo xem diễn, đang thấy náo nhiệt, ai ngờ các ngươi cư nhiên dừng tay không đánh! Bản cung nghe được có người nói cái gì ‘Tà ma ngoại đạo, người người đều muốn tiêu diệt!’, bản cung tự nhận mình là tà ma ngoại đạo, cho nên…… cũng không cần làm phiền các vị tìm kiếm, liền tự mình đi ra!” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nói một cách thoải mái, vẻ mặt nghiêm túc, lại đem mọi người trong viện, đều tức giận đến muốn sặc…… (Mộ Bạch a, ta ko ngờ anh lại có khiếu nói đùa như vậy a, chẹp!)

Cái gì kêu xem diễn a? Mọi người ở chỗ này đều liều chết liều sống, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cư nhiên lại toàn cho là xem diễn sao?

Nam Cung Thiên Mạc lãnh nhãn đảo qua, đục khoét cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch đang ngồi trong kiệu, thoải mái mà dựa vào nhuyễn y một cái. (Chẹp, cái ‘khiếu’ của Mộ Bạch ngay cả Mạc ca cũng chịu ko nổi! =.=!)

Đám người Vô Trần trao đổi ánh mắt lẫn nhau, suy nghĩ có thể đem cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch này cùng một đường ăn luôn hay không…… (Chu choa, ăn uống thật lớn a~~~!!)

Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch vẫn là một bộ dáng lười nhác, nhìn nhìn mọi người, lười biếng mà mở miệng, nói: “Là ai muốn trừ ma vệ đạo a? Đi ra để cho bản cung nhìn một cái!” (Anh đang thực xem diễn à!? =.=!)

Gân xanh trên trán Minh Tâm đ*o nhân bạo khởi, đã nghĩ muốn bước ra ngoài, năm trăm môn nhân đệ tử nơi đây còn sợ không lưu giữ được sáu người Bích Tâm Cung này? (Thêm 3 ng` bên kia nữa kìa!)Huống chi trước mặt nhiều đệ tử như vậy, hắn cũng không thể co đầu rút cổ không tiến lên, để cho người ta xem thường mình, còn liên lụy đến phái Thanh Thành không phải sao?!

Vô Trần lại gắt gao mà kéo Minh Tâm đ*o nhân lại, không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng.

“Đủ rồi!” Nam Cung Thiên Mạc tức giận trong lòng, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch vừa xuất hiện, ngũ đại môn phái rõ ràng kiêng kị cực sâu, so sánh với tụ tập năm trăm môn nhân mai phục mình, Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy trong lòng phi thường khó chịu! Tuyệt Cốc có chỗ nào thua kém Bích Tâm Cung? “Đây là chuyện của Tuyệt Cốc, không cần Mộ cung chủ nhúng tay!”

“Ngô……” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch tựa như không ngờ đến Nam Cung Thiên Mạc không chút nào muốn mua ý tốt của hắn, nói đến đây, hơi hơi ngẩn ra, hiểu được, cười cười, nói: “Được thôi, là bản cung không đúng! Tiên lai hậu đáo (ý là ai đến trc xếp trc, ai đến sau xếp sau), Nam Cung cốc chủ xin cứ tự nhiên, bản cung ngồi ở chỗ này. Nếu Nam Cung cốc chủ giết bọn họ, bản cung không nói hai lời, lập tức rời đi! Nếu là…… Hắc hắc! Như vậy bản cung được dịp cùng bọn họ lãnh giáo cái gì kêu trừ ma vệ đạo!”

Mọi người trong viện hai mặt nhìn nhau, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch này ngồi ở chỗ này, làm sao còn có người dám toàn lực ra tay? Vô luận là ngũ đại môn phái, hay là Nam Cung Thiên Mạc, ai mà không lưu vài phần khí lực để ngừa cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch ngư ông đắc lợi, bỏ đá xuống giếng?

Đúng lúc này, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch đột nhiên chau mày, thở dài, nói: “Xem ra là không có gì thú vị! Chúng ta đi thôi!”

Bốn đại hán áo gai, Ly Thương bên kiệu, một tiếng cũng không lên, nâng chiếc kiệu xanh, lướt lên trên nóc nhà, trong nháy mắt, liền đã đi xa.

“Nam Cung cốc chủ, tương kiến tức là hữu duyên! Ngày sau nếu có gì khó xử, có thể đến Bích Tâm Cung tìm bản cung!” Rất xa, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, thanh âm như than nhẹ truyền tới.

Mọi người trong viện đều nhíu mày khó hiểu, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch này đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên rời đi, thật sự không biết hắn là vì cái gì…… (Rồi sẽ biết! Hố hố!)

Nam Cung Thiên Mạc nhếch đầu mi, trên mặt lộ ra một tia ý cười băng lãnh……

“A a a……” Tiếng kêu thảm, vang lên chung quanh, đầu tiên là ở ngoài tường viện, không qua phút chốc, đã đến phía trên tường viện.

Vô số đệ tử của ngũ đại môn phái đều kêu thảm ngã xuống đất, ảnh vệ, thị vệ Tuyệt Cốc hắc y, xông lên tường viện, cùng môn nhân đệ tử của ngũ đại môn phái chém giết. (Giờ biết chưa!?)

Sắc mặt đám người Thiếu Lâm Vô Trần đại biến.

Nam Cung Thiên Mạc lãnh nhãn đảo qua, những môn nhân đệ tử đó, tuy rằng còn có chút có thể miễn cưỡng chống cự được thị vệ Tuyệt Cốc, nhưng lại tử thương thảm trọng dưới tay ảnh vệ Tuyệt Cốc…… Nam Cung Thiên Mạc cười dài một tiếng, ngón tay khẽ búng, trường kiếm phát ra một tiếng vang sáng trong, Nam Cung Thiên Mạc không còn gì cố kỵ, thân hình triển khai, thân ảnh như quỷ mỵ, như điện quang hỏa thạch, dạo quanh một vòng bốn phía, nội lực toàn bộ khai hỏa, trường kiếm cắt ngang, khoảng mười tên đệ tử của ngũ đại môn phái đã là máu bắn ra từ cổ họng, ngã xuống đất……

Đám người Thiếu Lâm Vô Trần chấn động, kinh hãi vạn phần nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc quay lại vòng chiến, mặt không đỏ khí không suyễn, tuy rằng bọn họ đã sớm biết võ công Nam Cung Thiên Mạc cao tuyệt, nhưng không nghĩ rằng, Nam Cung Thiên Mạc lúc trước cùng sáu người bọn họ triền đấu sau một lúc lâu lại là chưa dùng hết toàn lực!

Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh trong lòng, lúc trước ba người mình bị nhốt tại nơi này, tuy rằng võ công của đệ tử ngũ đại môn phái bốn phía vẫn chưa được Nam Cung Thiên Mạc nhìn đến trong mắt, nhưng bất đắc dĩ bọn họ nhân số đông đảo, đương nhiên Nam Cung Thiên Mạc phải lưu lại vài phần nội lực, mới dễ kéo dài tới khi thủ hạ thị vệ tới……

Ba đạo bóng đen lướt vào trong viện, hạ xuống trước người Nam Cung Thiên Mạc.

Dạ Bát nhìn nhìn vết máu trên người Liễu Như Phong, cúi đầu quỳ xuống, nói: “Cốc chủ, nhóm thuộc hạ phát giác không đúng, đến chậm một bước, thỉnh cốc chủ bớt giận!”

“Không muộn!” Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nhìn nhìn Dạ Bát, hướng Đỗ Như Phượng đang ngồi dưới đất hơi tỏ ý. Nam Cung Thiên Mạc lại đã thả người lướt hướng về phía đám người Thiếu Lâm Vô Trần.

Dạ Bát đứng dậy, mang theo hai ảnh vệ phía sau, đi đến trước người Liễu Như Phong, Đỗ Như Phượng, đem hai người bảo vệ chặt chẽ.

Liễu Như Phong nhướn mày, nhìn nhìn muội muội trên mặt đất, hướng về Dạ Bát gật gật đầu, vung lên trường kiếm trong tay, hướng về phía Minh Tâm đ*o nhân bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc giết qua.

Dạ Bát bất đắc dĩ mà nhìn nhìn Đỗ Như Phượng trên mặt đất mở to đôi mắt, lại ngay cả nói đều nói không được, lại nhìn Nam Cung Thiên Mạc cùng Liễu Như Phong rõ ràng mang theo nộ khí trút căm phẫn, ra tay chiêu chiêu đoạt mệnh; nhận mệnh mà làm một cái ám hiệu, nháy mắt mười hắc y ảnh vệ đã tiến lại, đem Đỗ Như Phượng trên mặt đất vây quanh, bảo hộ vững chắc……

※※※

Một hồi huyết chiến, lặng yên không tiếng động mà triển khai trong một chỗ trang viện ngoài Phượng Tường Phủ, một trận chiến, năm trăm môn nhân cao thủ tinh nhuệ của ngũ đại môn phái, đều chết tại nơi này, ngũ đại môn phái ảm đạm tuyên bố bế quan, rời khỏi phân tranh giang hồ.

Nhưng năm thanh trường đao màu đen, lại vẫn dẫn tới trên giang hồ chém giết suốt hai năm, mới dần dần ổn định lại, ai cũng không biết cuối cùng ai đoạt được hắc đao, mà Bích Tâm Cung, Tuyệt Cốc lại mai danh ẩn tích, chỉ có Đoạn Hồn Cốc vẫn lúc nào cũng hiện thân giang hồ, nhưng cũng là như thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không có nửa phần tung tích……

※※※

Ba năm sau……

Tuyệt Cốc, Mạc Tiêu Cung bên cạnh Tuyệt Thiên Cung đều một vẻ vui sướng, vải cẩm màu đỏ treo quanh vách tường, mái hiên, đèn lồng đỏ thẫm điểm xuyến các nơi trong cung điện. Tươi cười nở rộ trên mặt Nam Cung Thiên Mạc cùng Liễu Như Phong, đứng trong đại sảnh cung điện ồn ào tiếng người. Hết thảy người chủ sự, điện chủ các điện của Tuyệt Cốc đều đến đông đủ.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê đối bái!”

“Đưa vào động phòng!”

Được mời làm chủ lễ là Vạn Thiên Sơn, Vạn lão gia tử, cười đến nỗi đều đã không thấy ánh mắt, nhìn nhìn một đôi bích nhân trong sảnh.

Thanh niên có dung mạo tám phần tương tự cùng Nam Cung Thiên Mạc ôn nhu mà nâng dậy Đỗ Như Phượng mang phượng quan hà phí bên cạnh (phượng quan hà phí = mũ phượng cùng khăn choàng vai), hướng về phía mọi người trong sảnh cúi người hành lễ, vẻ mặt hạnh phúc mà đi hướng sảnh đường phụ……

Ngồi trên cao đường trong sảnh, Đỗ phu nhân vui sướng đến rơi lệ, Đỗ Thương Sơn bởi vì hai nhi tử nhất tề chết mà tinh thần sa sút hồi lâu, cũng không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng. Liễu Như Phong nhìn nhìn một đôi tân nhân dần dần biến mất, trong lòng đột nhiên có chút không đành, thật giống như đôi phụ mẫu Đỗ Thương Sơn trên cao đường, có một loại chua xót khi gả nữ nhi đi. Nam Cung Thiên Mạc lại là cười đến mặt tươi như hoa, rốt cục…… cũng đem tiểu ma nữ này gả đi, ngày sau hẳn là sẽ không lại đến đánh nhiễu chuyện tốt của mình a?! (XD~~~~! Ca à, vui mừng quá sớm đó! XD~~~~!)

Mọi người ngồi trong sảnh dự yến hội, dần dần náo nhiệt lên.

Nam Cung Thiên Mạc lôi kéo Liễu Như Phong đang lưu luyến không rời, còn duỗi đầu nhìn vào nội sảnh; lén lút quay về Tuyệt Thiên Cung.

Ấn lên làn môi ôn nhuận, phiến lưỡi linh hoạt trượt vào miệng, Liễu Như Phong giật mình hoàn hồn, mới phát hiện bản thân cư nhiên đã về tới phòng ngủ……

Nhìn nhìn dung nhan tuấn mỹ phóng đại trước mắt, Liễu Như Phong nhẹ nhàng mà nhắm lại hai mắt……

Vừa hôn xong, Nam Cung Thiên Mạc ôn nhu mà nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Ngươi hôm nay cư nhiên thất thần đến tận giờ?! Ta không thể cho ngươi một hôn lễ giống tam ca cùng Phượng nhi, nhưng ta có thể cam đoan, chỉ cần ngươi không bội phản, cuộc đời này của Nam Cung Thiên Mạc ta, sẽ chỉ có một mình ngươi……”

Liễu Như Phong ngẩn ra, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, trong lòng mềm mại, thối lui một bước, quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Thuộc hạ hiểu rõ, Liễu Như Phong chỉ nguyện cùng chủ nhân cả đời! Dù cho ngày sau chủ nhân có…… thê thất, chỉ cần chủ nhân không chê bỏ, chán ghét, Như Phong vẫn là người của chủ nhân……”

“Ta biết, ta biết……” Nam Cung Thiên Mạc kéo Liễu Như Phong, ôm chặt lấy, sau một lúc lâu, mới buông lỏng tay, cười nói: “Có ngươi là đủ!” Nói xong, Nam Cung Thiên Mạc nâng lên chén rượu trên bàn, đưa qua một ly, nhìn nhìn Liễu Như Phong tiếp nhận, mới nói: “Nhìn thấy tam ca cùng Phượng nhi thành thân, cũng coi như xong một tâm sự! Đến, Như Phong, tối nay mượn rượu mừng của bọn họ, chúng ta cũng đến uống một chén rượu giao bôi! Xem như là —— ha hả……”

Liễu Như Phong nhìn nhìn bốn phía, rõ ràng là nến đỏ long phượng tân hôn hỉ khánh, không biết khi nào Nam Cung Thiên Mạc đã trộm cầm về, đặt ở trong phòng. Liễu Như Phong đỏ mặt lên, nhưng cũng không nói gì, theo ý tứ của Nam Cung Thiên Mạc, hai khuỷu tay tương giao cùng hắn, uống xuống chén rượu mừng này…… (Mạc ca a a a ~~~~~~~~~~! >/////////<)

“Như Phong!” Nến đỏ mang theo không khí ngày vui, khắc trên mặt Liễu Như Phong, nhuộm lên tầng tầng đỏ ửng, dung mạo ngày thường trang nghiêm mà lãnh khốc, ánh lên ánh nến màu đỏ hỉ sắc, để lộ ra tình sắc khôn cùng. Nam Cung Thiên Mạc không thể kiềm chế được, đem Liễu Như Phong kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi diễm lệ……

※※※

Hậu ký:

Bốn năm sau, theo sự xói mòn của năm tháng, Nam Cung Thiên Mạc càng lộ vẻ trưởng thành uy nghiêm đang ngồi ở thư phòng, phê duyệt công văn trên án.

“Ngũ đại môn phái lần thứ hai xuất hiện giang hồ?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn công văn trong tay, lộ ra một nụ cười lạnh mang theo sát khí.

“Vâng” Dạ Bát đứng ở trong phòng cung kính mà đáp.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Dạ Bát cùng Dạ Thất phía sau hắn, sát khí khẽ thu lại, ôn hòa mà cười nói: “Dạ Bát, hiện giờ ngươi đã là điện chủ Ảnh Điện, việc này, để cho người khác đi làm, không cần tự mình chạy đi một chuyến này!”

Dạ Bát mắt cũng không nâng, vẫn là cứng ngắc nghiêm mặt, thanh âm không chút phập phồng nói: “Vâng, nhưng lần này ảnh vệ mới huấn luyện trong Ảnh Điện, có hai người cực kỳ không tồi, thuộc hạ nghĩ, có lẽ cốc chủ muốn đổi ảnh vệ bên người!”

“Thôi! Để cho bọn họ ở lại đi, hiện tại bọn họ làm việc cũng không tệ lắm!” Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, thở dài, nói: “Trừ bỏ Đỗ Như Phượng, bọn họ cũng không để cho người ngoài tiến vào! Chuyện này không trách bọn họ, ai biểu vị tam tẩu của ta này có chỗ dựa quá vững chắc, ngay cả bổn tọa cũng cực kỳ đau đầu!”

“Phụ thân, phụ thân!” Đồng âm êm dịu truyền đến từ ngoài phòng.

Liễu Như Phong ôm một hài đồng hai tuổi đi vào trong phòng.

“Liễu thống lĩnh!” Dạ Bát, Dạ Thất hướng về phía thống lĩnh thị vệ Tuyệt Thiên Cung Liễu Như Phong hơi hơi gật đầu tỏ ý.

Liễu Như Phong hơi gật đầu, liền không để ý tới nữa.

“Phụ thân, ôm một cái.” Nam Cung Hưng Long hai tuổi cao hứng bừng bừng mà huy đôi tay nhỏ trắng trắng mập mập, hơn phân nửa thân mình đã lộ ra từ trước ngực Liễu Như Phong, duỗi hướng Nam Cung Thiên Mạc. (Dễ thương quá a! >//////<)

Nam Cung Thiên Mạc sủng nịch mà cười, duỗi tay tiếp lấy, trêu đùa khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô của Nam Cung Hưng Long, nói: “Long nhi có ngoan ngoãn nghe lời cha hay không? Không ngoan phụ thân sẽ đánh cái mông nhỏ của ngươi……”

Nam Cung Hưng Long ở trên đùi Nam Cung Thiên Mạc bất mãn mà vặn vẹo thân mình nho nhỏ, nãi thanh nãi khí nói: “Long nhi thực ngoan, không tin phụ thân hỏi cha đi!”

Liễu Như Phong cười nói: “Hưng Long thực nghe lời, chỉ là quá dính lấy cốc chủ……”

Dạ Bát, Dạ Thất liếc nhau, yên lặng mà hành lễ, lui ra ngoài.

“Đỗ Như Phượng kia ỷ vào là tam tẩu của cốc chủ, lại đem nhi tử làm con thừa tự cho cốc chủ cùng Liễu thống lĩnh, ảnh vệ nào dám đắc tội nàng? Chỗ dựa vững chắc lớn nhất của nàng, chính là Liễu thống lĩnh cùng cốc chủ a……” Dạ Thất có chút bất mãn mà thấp giọng nói thầm.

“Câm miệng! Chuyện của cốc chủ, làm sao đến phiên chúng ta quan tâm? Thất, ngươi sẽ không phải là còn nhớ thương Liễu thống lĩnh đó chứ?” Dạ Bát khẽ quát một tiếng, như có chút đăm chiêu mà quay đầu lại đánh giá Dạ Thất.

Dạ Thất rùng mình một cái, nhìn nhìn bản mặt rõ ràng không có biến hóa của Dạ Bát, không biết sao, liền cảm thấy được thập phần nguy hiểm, vội thấp giọng nói: “Như thế nào như vậy? Tuy rằng bên ngoài không nói rõ, nhưng trong vòng Tuyệt Cốc, ai không biết cốc chủ phu nhân của chúng ta là thống lĩnh thị vệ Tuyệt Thiên Cung Liễu Như Phong? Cốc chủ đã đem toàn bộ thị cơ trong Tuyệt Thiên Cung đuổi ra ngoài……”

Dạ Bát hừ một tiếng, nói: “Ngươi hiểu được là tốt! Ngươi đã còn có tinh lực nghĩ đến việc này, xem ra đêm qua bản điện cố gắng chưa đủ. Thất, sau khi trở về, bản điện sẽ hảo hảo cố gắng, cho ngươi không còn tinh thần nghĩ bảy nghĩ tám nữa……”

“Không phải chứ……” Dạ Thất đè thấp thanh âm kêu rên, truyền ra rất xa, rất xa……