Tuyệt Đối Cưng Chiều

Chương 45

Giờ đã bước sang tháng Mười Hai, cái tháng lạnh nhất trong năm, cũng may tiết trời gần đây không mưa, thời tiết khá đẹp.

“Mùa đông thành phố C cũng được đấy nhỉ, vẫn có nắng, không như ở quê tớ, cứ đến mùa đông là vừa mưa vừa tuyết, lúc đi học toàn dẫm phải nước bẩn, tâm trạng có tốt đến mấy cũng trở nên buồn bực.” Cô bạn cùng phòng Chung Tịnh Huyên than phiền về quãng đường đi học, lại bày tỏ sự yêu thích với thành phố này.

Nhưng chẳng bao lâu sau khi cô nói những lời này, trời đổi sắc, đến khi tan học buổi trưa thì bên ngoài đã bắt đầu mưa to.

Chung Tịnh Huyên lập tức đổi giọng: “Thì ra thành phố C hôm nay cũng chán y như quê tớ.”

Ngu Trĩ Nhất và các bạn cùng phòng: “…”

Nhưng giờ họ đang gặp phải một vấn đề khó khăn.

“Giờ sao đây? Bọn mình chẳng ai mang ô.” Tất cả đều thấy thời tiết khá tốt nên trong lớp chẳng mấy ai mang theo ô, dù có muốn đi chung cũng không nổi.

Hôm nay bọn họ học dưới tầng 1, đi thêm vài bước là đến sảnh chính của tòa nhà. Phần lớn mọi người đều đang bị kẹt ở đây, có người đã gọi điện nhờ bạn lớp khác, hi vọng có thể có đủ ô để dùng.

Chung Tịnh Huyên lấy điện thoại ra: “Để tớ gọi hỏi bạn trai tớ xem anh ấy hôm nay có đi học không, có thể mang giúp mình hai cái ô qua đây được không.”

Lúc này hai người độc thân còn lại trong phòng chuyển ánh mắt sang Ngu Trĩ Nhất: “Nhất Nhất, hay là cậu cũng hỏi bạn trai cậu xem?”

Vừa dứt lời, Ngu Trĩ Nhất đã chỉ về đằng trước bình tĩnh nói: “Anh ấy đến rồi.”

Mưa rơi vào ô rồi men theo lớp vải bọc bên ngoài chảy xuống. Thân hình cao ráo của chàng thiếu niên lấp ló dưới tán ô, mỗi bước đi của người ấy lại khiến trái tim cô rung động không ngừng.

Cậu đến đón cô…

Bạn cùng phòng hâm mộ: “Trời đất ơi, đến gì mà nhanh thế!”

Chung Tịnh Huyên: “Cậu gọi trước cho cậu ấy à? Thông minh đó.”

Ngu Trĩ Nhất lắc đầu: “Tớ không gọi trước.”

Đúng chuẩn là Thời Dịch tự đến, Ngu Trĩ Nhất rất tò mò: “Anh chẳng gửi tin nhắn cho em, nhỡ không gặp được nhau thì phải làm sao?”

Thời Dịch lắc đầu, nói chắc nịch: “Anh biết em ở đây mà.”

Sáng nay cậu không có tiết nhưng nhớ rõ thời khóa biểu của Ngu Trĩ Nhất nên mới xuất hiện đúng lúc như vậy.

Không sớm không muộn, vừa vặn.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thời Dịch cầm hai cái ô, Ngu Trĩ Nhất hào phóng cho bạn cùng phòng một cái, còn mình thì đi cùng với bạn trai.

Đang lúc chuẩn bị đi thì khóe mắt Ngu Trĩ Nhất thoáng thấy bóng người quen, cô hơi ngạc nhiên: “Ơ, Lê Thiếu Chu cũng ở đây kìa, hình như cậu ấy không có ô.”

“Không sao, rồi sẽ có người lo cho cậu ta thôi.” Thời Dịch nắm tay cô kéo đi.

Lúc hai người bước ra khỏi tòa nhà, nhìn thấy Khương Mịch Nhĩ mở ô, gọi lớn: “Lê Thiếu Chu!”

Lê Thiếu Chu phóng vọt ra như một con bướm lượn vòng trên những vũng nước chui vào ô, chẳng hề có chút xấu hổ khi bị chú ý.

Cái kiểu yêu đương khác người này…

Cũng hợp lắm!

Ngu Trĩ Nhất ôm chặt cánh tay Thời Dịch, nhích lại gần bạn trai mình: “Anh, lần sau anh mua một cái ô to hơn đi!”

Thời Dịch từ chối thẳng thừng yêu cầu của cô: “Không được.”

“Vì sao ạ?” Ngu Trĩ Nhất ngửa đầu, nghi ngờ nhìn cậu.

Ánh mắt Thời Dịch đảo quanh người cô một vòng, cuối cùng nhìn thẳng phía trước, khóe miệng nhích dần lên trên: “Dựa gần vào anh thêm chút, đừng để dính nước mưa.”

Gần đến lễ Giáng sinh, các loại tiết mục chúc mừng đã bắt đầu tập luyện từ tháng mười một, đến giữa tháng mười hai thì không khí càng khẩn trương hơn.

Ngu Trĩ Nhất thể hiện rất tốt trong đội văn nghệ, để được cộng thêm điểm rèn luyện nên cô cũng đăng ký vào đội nghi thức.

Môi trường ở đại học giống như một xã hội thu nhỏ, tham gia nhiều hoạt động thì mới có thể nhanh chóng tạo dựng các mối quan hệ. Quen biết nhiều người sẽ có nhiều cơ hội hơn, còn là cơ hội gì thì chưa thể biết trước, nhưng tóm lại có thể khiến người ta trưởng thành hơn.

Dưới sự khích lệ của Thời Dịch, Ngu Trĩ Nhất tham gia rất nhiều hoạt động, có thành công cũng có thất bại, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mà cô thu được khá nhiều lợi ích. Lần này trúng tuyển vào đội nghi thức, được hoạt động trong những buổi lễ quan trọng trong trường, có thể cộng thêm khá nhiều điểm.

Chỉ có điều giày cao gót mua để tập luyện không vừa chân lắm, sau hai lần tập thì đã bị xước da.

“Được rồi, mọi người cứ nghỉ ngơi trước một lúc, lát nữa luyện tập tiếp.”

Đội trưởng đội nghi thức dành thời gian cho mọi người nghỉ ngơi, Ngu Trĩ Nhất ngồi xuống một băng ghế phía xa, giải thoát cho bàn chân đang bị nhét chật cứng trong giày, nơi bị xước rơm rớm máu.

Một bóng người phủ lên đầu cô nhưng Ngu Trĩ Nhất không để ý đến.

Tiếp đó, chàng trai kia ngồi xổm xuống bên chân cô: “Chân bị cọ xước à?”

“Sao ạ?”

Giọng nói xa lạ khiến Ngu Trĩ Nhất nghi ngờ ngẩng đầu.

Người kia là đội phó đội văn nghệ của trường, bình thường cũng sẽ luyện tập nghi thức với các cô.

“Có phải đôi giày này không vừa chân em không?” Thoạt nhìn anh ta khá lo lắng, thậm chí còn muốn nâng chân cô lên.

Ngu Trĩ Nhất rụt chân lại theo bản năng, xỏ chân vào giày.

“Không sao ạ.” Cô không quen nói chuyện của mình cho người lạ nghe, dù là kể khổ cũng không muốn.

Đội phó nhận ra hành động có phần thất lễ của mình, vội vàng xin lỗi cô: “Anh xin lỗi, lúc nãy nhìn thấy vết thương trên chân em nên đã thất lễ rồi.”

Ngu Trĩ Nhất vẫn lắc đầu.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đội phó kiên nhẫn giảng giải cho cô: “Chúng ta tập luyện không chỉ cho mỗi ngày lễ này, làm một thành viên trong đội nghi thức, sau này còn phải tham gia rất nhiều buổi lễ, có một đôi giày cao gót vừa chân rất quan trọng.”

Nghe có vẻ như một lời khuyên nhủ với mục đích tốt, Ngu Trĩ Nhất gật gật đầu: “Cảm ơn đội phó.”

Cô cũng đang định mua một đôi giày mới.

Thế nhưng Ngu Trĩ Nhất còn chưa kịp mua đôi mới thì hôm sau đội phó đã đưa cho cô một hộp giày.

“Anh xem size giày của em rồi, chắc là vừa đó, em thử đôi này xem thế nào?”

Ngu Trĩ Nhất được quan tâm mà lo sợ, nhưng cô không dám nhận: “Ngại quá, đội phó có ý gì thế ạ?”

“Ha…” Anh ta cười: “Em không nhận ra à? Anh muốn theo đuổi em.”

Vì không cùng ngành nên anh ta không biết chuyện của Ngu Trĩ Nhất, chỉ thấy ngày nào cô cũng đi tập một mình, không có bóng dáng con trai ở bên cạnh.

Cũng có thể là vì tư tâm rục rịch nên vô thức nghĩ cô còn độc thân.

Anh ta khá có lòng tin với vẻ bề ngoài của mình, trong đội từng có mấy cô gái cố gắng tiếp cận anh ta. Nhưng anh ta lại thấy người ngây thơ đáng yêu như Ngu Trĩ Nhất càng khiến người khác sinh lòng yêu thương.

Dù cô gái này không độc thân thì anh ta cũng có thể dựa vào sự kiên nhẫn của mình để theo đuổi được. Suy cho cùng, con trai ở độ tuổi này vẫn còn hăm hở hăng hái lắm, nghĩ là mọi chuyện đều có khả năng xảy ra!

Ngu Trĩ Nhất không ngờ lại là đáp án như vậy!

“Xin lỗi, em và anh không thân quen.” Coi như đây là lời từ chối uyển chuyển.

Trong suy nghĩ của Ngu Trĩ Nhất, hai người mới nói chuyện được vài câu, giờ lại bảo thích cô thì ai mà tin được?

“Em đừng vội từ chối anh, tất cả mọi người đều từ xa lạ thành thân quen, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.” Đội phó đẩy hộp giày về phía trước: “Coi như đây là tấm lòng của bạn bè đi.”

Lạt mềm buộc chặt, khó mà bắt bẻ được!

Nhưng anh ta đã chọn sai mục tiêu rồi!

Ngu Trĩ Nhất nghe xong khẽ cau mày, từ chối rõ ràng: “Xin lỗi ạ, em và anh không hợp làm bạn bè, em đã có người yêu rồi.”

Nếu đã có người yêu thì đương nhiên phải giữ khoảng cách với người con trai khác, càng không làm bạn với người thích mình.

Đội phó ngây ra, lại hỏi: “Anh chưa từng nghe em nói là có người yêu, có phải vì từ chối anh nên mới đưa ra lý do đó không?”

“…” Ngu Trĩ Nhất câm nín, người này ăn dưa bở nhiều quá hay sao, cô sẽ bịa ra việc mình có người yêu để từ chối người khác sao?

“Em nói thật, không phải cố ý lừa anh. Anh à, chuyện này kết thúc tại đây thôi!” Nếu không phải còn chạm mặt nhau trong đội nghi thức thì cô đã quay đầu đi thẳng.

Thấy Ngu Trĩ Nhất vẫn một mực từ chối, anh ta cố vớt vát: “Được rồi, được rồi, anh tin em có người yêu. Nhưng em xem, đôi giày kia của em không vừa chân nên mới bị xước da, lúc này cần một đôi giày mới vừa vặn hơn.”

Anh ta nói một cách có ẩn ý, đưa hộp giày ra một lần nữa: “Dù sao thì anh cũng mua rồi, cũng mua theo số giày của con gái, nếu như em từ chối thì anh đành phải cầm về vứt đi, vậy thì đáng tiếc lắm.”

“Thôi coi như là đàn anh chăm sóc cho đàn em đi.” Anh ta vẫn không bỏ cuộc, tự cho là lịch sự lễ độ nói mãi không dứt.

Ngu Trĩ Nhất vốn không có thói quen tranh cãi việc gì với người khác, nhưng hành động của anh ta lúc này đã thực sự khiến cô thấy phiền toái.

“Không có công thì không hưởng lộc, nếu anh thật sự không còn cách nào thì cứ vứt đi ạ.”

Đội phó sững sờ!

Từ trước đến nay chưa có cô gái nào từ chối tuyệt tình đến vậy!

Cô em khóa dưới bình thường trông nhỏ nhắn ngoan ngoãn đáng yêu mà sao tính tình lại cứng rắn thế?

Cô gái thế này đúng là có cá tính quá!

Thôi xong, anh ta lại càng thích cô hơn!

Ngu Trĩ Nhất quay người bỏ đi, đội phó muốn đưa tay kéo cô lại, nhưng vừa vươn tay ra thì cổ tay bị người khác bóp chặt: “Này em…áaaa.”

Tiếng kêu thảng thốt khiến Ngu Trĩ Nhất chú ý, ngoái lại thì thấy người thương của mình rốt cuộc đã về.

“Anh.” Nét mặt cô gái hiện rõ vẻ mừng rỡ.

Thời Dịch đẩy đàn anh nào đó sang một bên, sải bước đến bên cạnh Ngu Trĩ Nhất, ôm cô vào lòng tuyên bố chủ quyền: “Này anh, cái chuyện tình cảm này cũng phải biết lễ nghĩa liêm sỉ(1) chứ!”

(1)Lễ nghĩa liêm sỉ dùng để chỉ những chuẩn mực đạo đức, chuẩn mực hành vi của xã hội.

Cậu cũng chẳng buông lời ác độc gì, chỉ nói một câu thành ngữ đã khiến đội phó xấu hổ vô cùng.

Bốn từ lễ nghĩa liêm sỉ như một bàn tay tát vào mặt anh ta, quả là khiến người khác khó chịu.

Thời Dịch che chở cô gái của mình, xoay người bỏ đi.

Không có người léo nhéo bên tai mình, Ngu Trĩ Nhất cảm giác cả thế gian đều trở nên yên tĩnh.

Thời Dịch đại diện trường tham gia cuộc thi Kỹ thuật thông tin toàn quốc, cậu xin nghỉ năm ngày nhưng nay mới ngày thứ ba đã trở về.

“Anh thi xong rồi ạ? Kết quả sao rồi?”

Thời Dịch giơ ngón trỏ lên, thay cho một từ.

“Đứng nhất ạ?” Ngu Trĩ Nhất cảm thấy việc này còn kích động hơn cả lúc mình đi thi.

Thời Dịch khẽ gật đầu.

“Oa, anh giỏi quá đi mất!” Cô gái nhỏ hào phóng giơ ngón tay cái với cậu.

Sau đó lại nhớ ra hôm nay vẫn là ngày diễn ra kỳ thi, Ngu Trĩ Nhất còn tưởng là mình nhầm: “Anh, anh về lúc nào thế? Trước đó anh bảo ngày mai mới về mà?”

Thời Dịch sải một bước dài chặn trước mặt cô, hai người dừng lại. Cậu cúi đầu tỳ trán vào trán cô, dịu dàng nói ra lời tương tư: “Vì anh nhớ Nhất Nhất quá nên đã về trước.”

Ngu Trĩ Nhất xấu hồ lùi về sau, hai tay che mặt: “Á… xấu hổ chết mất.”

Có nhất thiết phải thả thính ngọt như mía lùi vậy không?

Thời Dịch không phủ nhận hành động cố ý của mình.

Người nào đó đã viết trong tiểu thuyết của mình rằng: Mong anh ấy có thể bày tỏ tình cảm rõ ràng hơn, thế thì mình mới có thể cảm nhận được.

Vậy nên giờ cậu mới không hề che dấu tình cảm của mình như này.

“Giờ anh khác hồi trước quá, trước đây anh đâu có nói những lời thế này.”

“Trước đây à? Chẳng phải khi ấy còn chưa lớn sao?” Cậu cũng không thể ngày nào cũng dụ dỗ bạn nhỏ yêu sớm chứ? Dù bạn nhỏ này chỉ bé hơn cậu ba tháng.

Câu này khiến Ngu Trĩ Nhất nhớ lại trước khi tốt nghiệp cấp 3, Thời Dịch luôn coi cô như em gái.

Vai trò đã thay đổi nhanh như vậy sao?

“Em có một câu hỏi, anh thích em từ khi nào vậy?”

“Không biết.”

Quả nhiên! Nhỡ đâu Thời Dịch vốn không phân rõ được tình cảm đối với cô là loại thích nào thì phải làm sao?

Các cô gái đều không nói lý, đặc biệt là khi cô ấy thật lòng thích bạn, mỗi một chi tiết nhỏ cũng được phóng đại lên.

Ngu Trĩ Nhất hơi buồn: “Sao anh lại không biết? Lúc nghỉ hè anh cũng hôn em rồi mà.”

“Không phải nghỉ hè.”

“Gì ạ? Lúc anh hôn em vẫn chưa thích em à?” Cô vô thức lùi mốc thời gian.

Thời Dịch ho khan, nhớ lại bản thân đã nhiều lần khốn đốn vì những lúc vô tình đụng chạm.

Cậu sờ sờ mũi, phản bác: “Sao em lại nghĩ như vậy, anh không chậm hiểu thế đâu.”

“Thế là trước đó à?” Ngu Trĩ Nhất vô cùng khó hiểu, nhớ lại việc cậu luôn nói với người ngoài cô là em gái cậu: “Nhưng hồi trước anh toàn xem em là em gái.”

Thời Dịch ngây ra một lúc, tức quá bật cười: “Ai bảo em là trước đây anh chỉ toàn xem em như em gái?”

“Chính anh nói mà.” Ngu Trĩ Nhất bắt được chứng cứ, lại càng có can đảm chất vấn: “Anh toàn bảo với người khác em là em gái anh còn gì!”

Cậu vuốt đuôi tóc cô, hạ giọng cười: “Anh cố ý đấy.”

“Cố…ý…?” Đáp án thật đúng khiến lòng người nở hoa.

Thời Dịch vuốt mái tóc dài của cô, mặt mày lộ ý cười: “Giai đoạn chuẩn bị thi đại học, thầy cô bạn bè và cả người nhà đều rất nhạy cảm với việc yêu đương, nhưng nếu như là anh em thì chẳng ai nói được gì.”

Khi mà “yêu sớm” không được mọi người đồng ý thì chỉ có lấy danh nghĩa anh em mới có thể đối tốt với cô không chút kiêng kỵ.

“Anh bảo không biết là bởi vì thời gian dài đến nỗi ngay cả anh cũng không nhớ rõ nữa.”

“Có lẽ là từ khoảnh khắc em được đưa sang nhà anh, thì đã được định sẵn là phải ở bên anh rồi.”

Nếu không thì một Thời Dịch luôn ghét bỏ đám trẻ con ngây thơ, sao lại cứ một mực đối xử đặc biệt với cô nhóc chậm chạp đây?

“Vậy nên Nhất Nhất, em không cần phải lo lắng về vấn đề ấy đâu.” Cậu thổ lộ những lời từ tận sâu trong đáy lòng, âm thanh vọng bên tai dường như có lửa nung nóng gương mặt.

Thời Dịch vừa về, bạn cùng phòng nhận được tin đã đề nghị tổ chức ăn mừng thành tích của cậu, nhưng Thời Dịch hẹn lúc khác.

Cậu quay sang nói với cô bạn gái bên cạnh: “Lát nữa mình vào trung tâm thương mại nhé.”

“Bây giờ vào đấy làm gì ạ?”

Thời Dịch nhìn cô rồi dời ánh mắt xuống dưới chân của cô, kéo cô đến một cái đình không người gần đó ngồi nghỉ. Rồi cậu chầm chậm quỳ một chân, cầm đôi bàn chân gầy nhỏ của cô.

Thực ra việc bị trầy da do đi giày cao gót không quá nghiêm trọng, chú ý một hai ngày sẽ khỏi, nhưng trong mắt Thời Dịch, vệt hồng nơi phía sau cổ chân kia khiến cậu xót xa.

Trong lòng cậu cực kỳ khó chịu vì thương cô phải chịu đau.

“Anh mới đi có ba ngày mà em đã không chịu chăm sóc bản thân tử tế rồi hả?”

“Chỉ là giày không vừa chân lắm, em cũng đang định mua đôi mới.”

Bàn chân lạnh lẽo được bàn tay ấm áp nắm lấy, Ngu Trĩ Nhất xấu hổ. Cô bất giác rụt chân về, nhưng lại bị Thời Dịch tóm chặt lấy.

Cậu lập tức thay đổi ý định: “Thôi, em không cần đi đâu, để anh mua về cho em.”

Thì ra là muốn mua cho cô một đôi giày mới…

Ngu Trĩ Nhất nghi ngờ: “Nhưng mà không có em đi cùng thử giày, nhỡ cũng không vừa chân thì sao ạ?”

Thời Dịch phản bác: “Đôi giày kia của em chẳng phải em cũng đi thử mà vẫn không vừa đó sao?”

Ngu Trĩ Nhất gật đầu: “Hình như cũng có lý.”

Nói ra cũng đúng, trừ những đôi cực kỳ không vừa thì có những đôi giày lúc xỏ chân vào cũng không thấy có gì không ổn.

Có điều cô vẫn nên đi thì hơn.

“Dù thế nào thì cũng không thể để quán quân một mình đi mua giày cho bạn gái được mà~” Lúc cô gái nhỏ ngọt ngào làm nũng thì hiếm ai chống đỡ được.

Sức chống đỡ của Thời Dịch tụt xuống âm vô cùng, nhân lúc xung quanh không có ai, ôm cô hôn vài cái cho bõ.

Tối hôm ấy, Ngu Trĩ Nhất đăng chương mới của truyện “Rung động với anh đó”, một chương dài mười nghìn chữ.

Độc giả ngồi trước màn hình dường như có thể ngửi được mùi chua nồng nặc tràn ra, chỗ bình luận bên dưới nóng hừng hực.

Quyển truyện thứ hai của Ngu Trĩ Nhất thành tích khá tốt, thu hút rất nhiều độc giả, nên cũng kéo được mọi người sang đọc quyển đầu tiên, mọi người đều rất mong chờ cặp đôi ngoài đời thực có thể về bên nhau.

Có điều trong số những bình luận ấy có hai cái nick thu hút sự chú ý của Ngu Trĩ Nhất nhất.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một cái nick đã theo cô từ hồi còn học cấp 3, chưa từng đổi tên, trong kho lưu trữ cũng chỉ để mỗi cuốn truyện này, đồng thời mỗi khi cô đăng chương mới đều sẽ vào bình luận.

Qua mấy năm Ngu Trĩ Nhất đã nhận định đây là một fan trung thành.

Fan trung thành bình luận dưới chương mới: Yêu thầm chuyển thành yêu công khai, đúng là một chuyện tốt, chúc mừng nhé.

Cô tiện tay nhận lì xì chúc mừng.

Còn một nick khác đột nhiên xuất hiện từ hai tháng trước, cô gọi người này là độc giả nhiều tiền.

Độc giả nhiều tiền kia mỗi lần cô đăng chương mới đều tặng lì xì cho cô, lần nào cũng là 99.

Một lần thì thôi, nhưng người đó kiên trì tận hai tháng, khiến Ngu Trĩ Nhất khá ngại, có hai lần cô gửi lì xì lại thì người đó nhắn: Đừng cho tôi tiền.

Độc giả nhiều tiền lại ngay thẳng thế này cũng chẳng có mấy ai.

Sau khi bạn trai thực sự trở về, mỗi ngày Ngu Trĩ Nhất tập luyện xong đều sẽ nhìn thấy Thời Dịch đứng bên ngoài chờ.

Thời Dịch không hề nề hà cực khổ đợi cô tập luyện xong, chưa từng oán thán một từ.

Ngu Trĩ Nhất từng thương lượng mấy lần với cậu: “Anh cũng nhiều việc mà, không cần đến chờ em đâu, dù sao mình cũng học chung trường.”

Cô biết Thời Dịch đang dùng kiến thức chuyên ngành để kiếm tiền, so với sinh viên khác thì vất vả hơn nhiều, cô cũng rất thương bạn trai mình.

Nhưng Thời Dịch rất kiên quyết với chuyện này: “Anh phải trông chừng Nhất Nhất nhà anh thật tốt.”

Để đỡ Bị! Làm! Phiền!

Anh chàng đội phó vừa đi ra ngoài nghe vậy hơi run run.

Trời đất chứng giám, tuy rằng trước đó anh ta có suy nghĩ không đứng đắn, nhưng sau khi nghe ngóng được Ngu Trĩ Nhất thật sự đang hẹn hò với Thời Dịch thì anh ta đã quyết định tránh xa cô một chút rồi!

Đùa sao, trúc mã ở bên nhiều năm như Thời Dịch, lại còn đờ mờ xuất sắc như thế, tranh bạn gái với cậu ta thì đúng là nằm mơ!

Không còn sự quan tâm đặc biệt của đội phó, Ngu Trĩ Nhất đã thoải mái hơn khi tập luyện trong đội nghi thức.

Đến ngày diễn ra buổi lễ, thành viên đội nghi thức cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thoáng chốc hút thêm được rất nhiều sinh viên, mọi chuyện đều tốt đẹp.

Sau ngày lễ tết quan trọng, có một ngày trọng đại và đặc biệt đang chờ Ngu Trĩ Nhất, chính là sinh nhật tròn 18 tuổi của cô!

Thế nhưng sinh nhật cô sắp đến rồi mà bạn bè xung quanh lại chẳng có chút động tĩnh nào.

Không phải cô muốn bạn bè phải tặng quà mình, mà muốn được giống như Kiều Lạc Chỉ năm nào cũng chúc mừng cô, còn cả những lời chúc chứa đựng tâm tư tỉ mỉ của Văn Thính Ngữ, hình như Kiều Kiều quên mất sinh nhật cô rồi, có gì đó rất khác thường.

Có lần Khương Mịch Nhĩ thuận miệng nhắc đến sinh nhật cô, hai người kia lại giả vờ không nhìn thấy giống hệt nhau.

Chính là kiểu kỳ lạ không thể hình dung được.

Có lẽ chia xa khá lâu nên các cô ấy đều đã có bạn mới.

Thế rồi trước sinh nhật một ngày, Ngu Trĩ Nhất nhận được tin nhắn của Kiều Lạc Chỉ: “Tớ muốn đến thành phố C đón sinh nhật cùng cậu.”

Ngu Trĩ Nhất vừa vui vừa bất ngờ.

Lúc sắp thoát khỏi giao diện chat thì lớp trưởng A16 Liêu Triết Văn đã lâu không liên lạc bỗng nhắn tin.

Khung chat nhảy ra: [Mai cậu có rảnh không?]

Ngu Trĩ Nhất: [???]

Liêu Triết Văn: [Mai tớ đến thành phố C, lại nhìn thấy nhắc nhở sắp đến sinh nhật cậu, vừa hay có thể chúc mừng cậu.]

Ngu Trĩ Nhất thầm reo lên trong lòng, sinh nhật của cô cũng khéo ghê nhỉ, người nào cũng muốn đến thành phố C đón sinh nhật với cô?

Tất nhiên là có thời gian rảnh, nhưng cô muốn đón tiếp người chị em lặn lội đường xa đến chơi, lại muốn dành thời gian ở riêng với bạn trai nữa, nếu như mời thêm người con trai khác thì có vẻ không hay lắm.

Ngay lúc Ngu Trĩ Nhất muốn gửi tin nhắn từ chối, Liêu Triết Văn bỗng nhắc: [Năm đó tớ trả cho cậu cuốn sổ, bảo vệ bí mật cho cậu, chẳng lẽ chỉ ăn một bữa với ân nhân mà cậu cũng từ chối à?]

Ấy, suýt chút nữa cô quên, mình còn một mối nợ với Liêu Triết Văn.

Đã vậy thì lúc mời bạn bè liên hoan vào ngày mai mời thêm Liêu Triết Văn là được, nếu như không đến được cũng không thể trách cô!

Ngu Trĩ Nhất nhắn lại thời gian hẹn, Liêu Triết Văn báo lại khoảng hai giờ chiều mới có thể đến.

Ngu Trĩ Nhất kể chuyện này với Thời Dịch.

Nhận được tin tức, Thời Dịch hừ lạnh một tiếng.

Đến hai giờ thì chuyện của cậu cũng xong xuôi rồi.

Lúc đấy thì cô bạn gái bé bỏng của cậu làm gì còn tâm tư đi ăn với người khác nữa?



Ngày hôm sau, Ngu Trĩ Nhất dậy thật sớm.

Cô luôn coi sinh nhật của mình là một ngày lễ đặc biệt, nhất là khi cô trưởng thành tròn 18 tuổi.

Thế là sáng sớm đó ngủ dậy bắt đầu trang điểm cho bản thân, tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Cuối cùng đứng trước gương toàn thân ngắm qua ngắm lại rất lâu, đổi một chiếc áo khoác nhung màu trắng. Mái tóc dài mượt được tết vài bím tóc nhỏ hai bên, cuối cùng lấy chiếc mũ nồi xanh dương đội lên đỉnh đầu, tổng thể trông khá tươi tắn động lòng người.

Bạn cùng phòng Chung Tịnh Huyên liên tục tấm tắc khen: “Hiếm khi mới thấy cậu trang điểm kĩ càng như này, tớ cũng không kìm được…Huhuhuu, tớ mà là con trai thì sẽ rước cậu về nhà luôn!”

Ngu Trĩ Nhất len lén cười.

Thời Dịch đã đặt sẵn địa điểm, gửi thẳng sang cho cô, không cho phép từ chối.

Nhưng sáng nay Thời Dịch nhắn tin bảo rằng có chút chuyện phải xử lý gấp, bảo cô đi cùng với Nhan Hi.

Trước khi đi, Ngu Trĩ Nhất còn liên lạc với Khương Mịch Nhĩ, nhưng cô nàng lại bảo không đi cùng với các cô.

Ngu Trĩ Nhất lấy làm lạ: “Không biết Nhĩ Nhĩ đang làm gì mà không đi với chị em mình.”

Nhan Hi sờ điện thoại, tùy tiện nói một lý do: “Chắc là muốn đi cùng với bạn trai ấy mà.”

“Hả, thế bạn trai chị đâu?”

“Chia tay rồi.” Nhan Hi trả lời dứt khoát.

Ngu Trĩ Nhất ngạc nhiên nhìn cô, Nhan Hi vô tội chớp mắt. Ngu Trĩ Nhất liền liếc xuống dưới đùi Nhan Hi.

Nhan Hi khua tay: “Này, em nghĩ gì đấy!”

Ngu Trĩ Nhất: Đang nghĩ xem chị chia tay thì có bị chặt chân thật không.

Nhưng lời này cô chỉ giữ trong lòng chứ không nói ra.

Hơn mười giờ, Ngu Trĩ Nhất nhận được tin nhắn của Liêu Triết Văn, hai người trao đổi qua lại, Liêu Triết Văn đã đến chỗ hẹn. Còn Kiều Lạc Chỉ bảo muốn đến thành phố C lại chưa trả lời cô.

Mấy người này kỳ lạ thật đấy, người mà cô không ngờ thì đều đến, người mà cô mong chờ thì lại chẳng thấy đâu.

Lạ lùng!

Chiếc xe taxi không thể đỗ ngay trước cửa nên Ngu Trĩ Nhất và Nhan Hi xuống xe cách nơi hẹn một trăm mét, tiện mua hai cốc trà sữa nóng ở đầu phố.

Trà sữa vừa làm xong, Nhan Hi liền nhận được điện thoại của Giang Trì Châu.

“Có chuyện gì thế? Bạn trai cũ?”

Ngu Trĩ Nhất loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của họ, trông chả giống cặp đôi đã chia tay, bảo là thả thính nhau còn tạm được…

Chẳng mấy chốc, Nhan Hi bảo phải đi: “Xin lỗi em nha, con cún kia nhà chị…không chịu ngồi yên một chỗ, chị về dỗ anh ấy đã nhé.”

“Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em có một ngày tràn đầy hạnh phúc~” Dù sao nhiệm vụ của cô là đưa người đến nơi, tuy chỉ còn một trăm mét nhưng cũng coi như hoàn thành.

Tất cả mọi người đều ở trong kế hoạch, chỉ có mỗi Liêu Triết Văn tự dưng nhảy ra.

Những người khác đều đang “gấp rút chuẩn bị”, thành ra lại tạo cơ hội cho Liêu Triết Văn đơn độc gặp mặt Ngu Trĩ Nhất.

Liêu Triết Văn dựa theo địa chỉ Ngu Trĩ Nhất đưa cho tìm đến nơi, ngước mắt lên liền thấy cô gái đang đứng dưới mai hiên.

Dáng hình nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, cầm cốc trà sữa trong tay, như một bức tranh yên bình.

“Ngu Trĩ Nhất.” Cậu ta ngẩng đầu thẳng lưng đi tới, gọi tên cô.

Ngu Trĩ Nhất quay sang nhìn rõ người bước đến.

Nửa năm không gặp, thoạt nhìn Liêu Triết Văn có chút thay đổi, thế nhưng vẫn là dáng vẻ thư sinh như trước.

Trong ấn tượng của cô, Liêu Triết Văn và cô cũng không được coi là thân quen, thế nhưng đi ăn một bữa để cảm ơn thì vẫn có thể, dù sao lòng tốt bảo vệ bí mật của cô gái nhỏ thận trọng dè dặt của Liêu Triết Văn rất đáng trân trọng.

“Lớp trưởng, lâu rồi không gặp.”

Chỉ là một lời chào thông thường không hơn không kém.

Ngu Trĩ Nhất nhìn vào điện thoại: “Tớ xem giờ thấy cũng có thể đi vào được rồi.”

Liêu Triết Văn đoán được bên trong chắc hẳn còn những người bạn khác, cậu ta cũng chẳng muốn vào góp vui: “Tớ với cậu đứng bên ngoài nói chuyện trước đi.”

“Hình như chẳng có gì để nói cả.” Cô cảm thấy mình và lớp trưởng ngoại trừ món nợ cuốn sổ thì chẳng còn gì để nói!

Có vẻ Liêu Triết Văn bị tâm tư đơn giản của cô gái chọc cười: “Cậu như thế này tổn thương người khác lắm đấy.”

Ngu Trĩ Nhất: “Cậu bảo buổi chiều mới đến, không ngờ lại đến sớm như này.”

“À… Nói như vậy chẳng phải có thể tạo thành một điều ngạc nhiên mừng rỡ sao?”

Xuất hiện trước giờ hẹn có thể xem là một điều bất ngờ mừng vui à?

Lê Thiếu Chu đứng trên tầng quan sát tình hình gào toáng lên: “Ối dồi ôi, Nhất Nhất đang bị thằng nào chặn lại kìa!”

Khương Mịch Nhĩ vê đầu mũi, bồi thêm: “Hình như là lớp trưởng lớp cấp ba của bọn tớ?”

Chẳng thể ngờ giữa đường nhảy ra một vị khách không mời mà đến, mặt người nào đó đen sì.

Buổi chiều mới đến cái ** má!

Thời Dịch sầm mặt, lấy cái ô ở bên cạnh.

Lê Thiếu Chu tưởng cậu muốn đi đánh nhau: “Anh Dịch đừng nóng, hôm nay là ngày đại hỉ của cậu…”

Khương Mịch Nhĩ: “Cái gì mà ngày đại hỉ, cậu có biết dùng từ không thế hả!”

Lê Thiếu Chu: “Thì đang miêu tả còn gì.”

“Cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm!” Thời Dịch quăng câu nói rồi phi xuống dưới.

Bầu không khí giữa Ngu Trĩ Nhất và Liêu Triết Văn có chút vi diệu, cô cũng chẳng muốn đứng ở đây nói chuyện. Đột nhiên Liêu Triết Văn lại nhắc đến chuyện tiểu thuyết.

Ngay lúc cô muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành, chợt nghe có người gọi tên cô: “Nhất Nhất.”

Ngu Trĩ Nhất xoay người lại.

Chỉ thấy chàng thiếu niên dong dỏng đĩnh đạc, tay cầm chiếc ô trong suốt điểm vài đốm đỏ đi về phía cô.