Tuyết Đỏ Mùa Hạ

Chương 3: Số phận

_ Lúc nãy… Triệu Thái Hiên cũng đến…- Dương Khuất Văn ngồi yên trên ghế, tức giận trên gương mặt vẫn chưa tan biến.

_ Triệu Thái Hiên…??

_ Ông ta là …

_ A! Đó chẳng phải là một thuật sĩ giang hồ, sống ẩn dật trên Thiên Sơn sao??- Y Nhàn chợt thốt lên, lại tiếp tục nhìn cha, sáng hôm nay có nhiều khách quý đến chúc mừng cha vừa được thăng chức, nhưng hình như chuyện này đâu có liên quan gì tới Triệu Thái Hiên, ông ấy đến đây có chủ ý gì?

_ Lão gia… Việc đó thì có quan hệ gì sao? Ông ta đã làm gì để ông tức giận ư?- Dương phu nhân nức nở, ôm đứa con đáng thương vào lòng.

_ Nhã Vân à… Chắc mọi người ở Dương gia ta đều biết rõ, Triệu Thái Hiên xưa nay chưa từng xuống núi kể từ ngày vua Trịnh Hạo Vân lên ngôi, lập nên Kỳ Thiên quốc này…- Mọi người ai nấy đều đang chăm chú lắng nghe người phía trước-_ Năm xưa vào lúc Âu Dương quốc đang thịnh vượng nhất, đồng thời là năm tam công chúa Vũ Băng được thừa nhận, thời điểm đó cũng chính là mùa hạ và tuyết cũng rơi dày như hôm nay vậy…

_ Cha!- Như hiểu được ý nghĩ của ai đó, Dương Y Nhàn phút chốc khiếp sợ-_ Không lẽ…

_ Không sai, Triệu Thái Hiên đã đến và tiên đóan về vận mệnh của gia tộc Âu Dương. Nếu không loại bỏ nữ nhân kia thì sinh thần thứ mười tám của ả sẽ là lúc vua đổi ngôi…-Bất chợt Dương lão gia xoay người tức giận trỏ tay về phía Tuyết Yên-_ Ta không muốn Dương gia phải bị tuyệt tử, tuyệt tôn! Trời ơi, Dương Khuất Văn đã làm nên tội tình gì, tại sao tất cả mọi thứ cứ đè lên Dương gia ta chứ!!

Tiếng rống giận đầy đau khổ của Dương lão gia phút chốc thức tỉnh nhiều người… Đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra Dương gia chính là dòng máu cuối cùng còn sót lại của dòng tộc Âu Dương. Khi xưa, cũng vì không nghe lời của Triệu Thái Hiên, Âu Dương Vũ Băng, tức đứa con của một vị thứ phi bị thất sủng lúc bấy giờ, không biết đã gây ra bao sóng gió, nàng thực sự thay đổi vận mệnh của một quốc gia… Trải qua bao nhiêu năm sống chui rúc trong nghèo khổ, cho đến khi nữ nhân kia qua đời, Dương Khuất Văn ông mới có thể ngẩng cao đầu, gầy dựng lại cơ nghiệp như ngày hôm nay. Nhưng ông thật không ngờ, khắc tinh của Dương gia đã quay trở lại…

_ Không, không đúng! Ông đừng nói nữa. Ông không được ăn nói hàm hồ… Tuyết Yên không phải…- Lý Nhã Vân như muốn phát điên, nhào đến túm lấy áo phu quân mình-_ Có chứng cứ gì… chứng cứ gì… Sao ông dám khẳng định… Ông không được nghĩ như vậy về Yên nhi… Ông không được…- Nước mắt giàn giụa, bà đau lòng ngã ngồi trên nền đất, lời nói cũng bị ngắt quãng, bà thật sự không nói nên lời-_ Yên nhi của ta…

_ Nương! …- Dương Tuyết Yên vẫn đơ người quỳ tại chỗ, gương mặt như người mất hồn cứ chăm chú nhìn mẫu thân, lần đầu tiên nàng có cảm giác sợ hãi như vậy, nàng sợ con người kia, người mà nàng rất mực kính trọng, người mà nàng luôn miệng gọi tiếng… phụ thân… Từ trước đến nay, tuy ngoài mặt Tuyết Yên nàng không có được sự chú ý của cha, nhưng chưa bao giờ người tỏ thái độ giống như hiện tại… giống như muốn nàng biến mất khỏi cuộc sống của ông ấy… Cho dù trước kia nàng có phạm sai lầm to lớn đến đâu, cho dù ông có vô cùng không hài lòng đến mức nào thì cũng chưa từng như … bây giờ…

_ Nương, người đừng như vậy… – Y Nhàn đỡ lấy mẫu thân, khổ sở nhìn cha mình, khó khăn mở miệng-_ Cha à…

_ Ta nói là sự thật! Là sự thật! Sự thật!- Dương Khuất Văn hai mắt như bắn ra tia lửa, như muốn thiêu rụi người phía trước, ông hét lên cắt ngang lời Y Nhàn-_ Lão ta đã đích thân chỉ rõ nhà họ Dương, chỉ rõ đích danh của tiểu nữ, muội muội song sinh muốn khắc chết tính mạng Luật nhi của ta…

Triệu Thái Hiên a TriệuThái Hiên, không hiểu sao đến giờ phút này vẫn còn sống trên cõi đời cơ chứ, nếu tính ra chắc ông ta cũng đã được hàng trăm tuổi rồi, vậy mà có trở thành “tiên” gì được đâu. Cũng đúng thôi, ai kêu cái lão già “nhiều chuyện rảnh rỗi” không lo tu hành trên Thiên Sơn đó, tự nhiên chạy xuống núi rồi còn ra một án tử cho Dương Tuyết Yên. Gì mà ca ca Thiên Luật bệnh tình không thể trị khỏi là do mạng của nàng xung khắc với huynh ấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn sẽ có ngày khắc chết Thiên Luật ca ca… Không những vậy ông già này còn thêm dầu vào lửa khi phán rằng nếu Tuyết Yên cứ tiếp tục “tồn tại” thì Dương gia khó có thể thuận buồm xuôi gió, ắt sẽ gặp đại nạn, chưa kể nguy hiểm đến … ai… A! Vậy chẳng khác nào… chẳng khác nào muốn phụ thân lấy cái mạng nhỏ này của Tuyết Yên sao?? Không thể nào nha! Cha, người sẽ không làm như vậy chứ… Dương Tuyết Yên khiếp sợ hướng vị phụ thân đại nhân đáng kính trong lòng mà nhìn không chớp mắt. “Người sẽ…” Một giọng nói bỗng cất lên trong lòng nàng.. Phải rồi, trước kia cha chắc chắn sẽ không làm thế, nhưng là hiện tại…

Dương Khuất Văn đã vượt qua bao nhiêu cửa ải mới có được như ngày hôm nay, dù bắt ông phải chết, phải hy sinh kể cả mạng sống của bất kỳ ai, ông cũng không muốn trở lại kiếp sống mất tất cả… nhất là mất đi Luật nhi, người sẽ kế thừa và phát huy Dương gia này. Đó cũng chính là lý do khiến ông nhất thời mất đi lý trí mà đưa ra một quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời…

_ Các ngươi nên nhớ cho rõ, nhà họ Dương này ngoài Y Nhàn và Thiên Luật ra, ta không hề có đứa con nào mang tên Dương Tuyết Yên cả!- Dương Khuất Văn lạnh lùng lên tiếng song đứng phắt dậy đi vào trong như để ngoài tai tất cả các thanh âm phía sau lưng.

_ Lão gia… Yên nhi…

_ Cha… người…

Phụ thân… người vừa nói gì vậy? Lời vừa rồi là cha nói thật sao? Đây chẳng khác gì là… là… từ con… từ con? Người khẳng định rằng không có đứa con nào được gọi là Dương Tuyết Yên? Hay cho một người cha mà tiểu Tuyết Yên luôn đặt trong lòng… Mọi người có mặt ở đây, ai nấy đều đang đau lòng thay cho vị tiểu thư nhỏ bé kia, nàng còn quá nhỏ để chấp nhận sự thật này. Có lẽ chính Tuyết Yên còn chưa nhận ra rằng mình bị cha ruột chối bỏ…

Lý Nhã Vân nức nở không nói nên lời, vội vàng chạy theo níu kéo phu quân.

_ Muội mau đứng lên đi, Tuyết Yên!- Dương Y Nhàn giang tay, dịu dàng ôm tiểu muội tội nghiệp vào lòng-_ Các người còn không mau đi làm việc… sẽ không có việc gì đâu!- Nàng nhẹ nhàng lên tiếng đánh thức những kẻ vẫn đang trầm mặt nãy giờ.

Dương Tuyết Yên bấy giờ cũng ôm chặt lấy tỷ tỷ, giống như đây chính là cơ hội sống cuối cùng của mình, chỉ cần buông tay, nàng sẽ chết…

_ Tỷ tỷ… phụ thân.. người sao lại tức giận như vậy?- Vùi gương mặt vào ngực áo của đại tỷ, Tuyết Yên bắt đầu khóc, từ nãy đến giờ nàng dù sợ hãi cách mấy cũng chưa hề lấy một giọt nước mắt, nàng đã không dám khóc…-_ Muội rất … sợ.. hức hức…

Nghe giọng nói run rẩy, thân hình co ro của muôi muội, Y Nhàn lòng cũng đau đớn thay, còn đâu một Dương Tuyết Yên hồn nhiên, suốt ngày nghịch ngợm chọc phá mọi người, còn đâu một tiểu cô nương luôn treo nụ cười trên môi… Y Nhàn lúc này chỉ biết ôm thật chặt muội muội, ôn nhu cười:

_ Tiểu Yên Yên, cha.. người chỉ là.. chỉ là nóng giận nhất thời, sẽ không sao.. không sao đâu! Muội đừng khóc nữa…

————z———–

_ Hồ Mẫn, lão gia đâu rồi? Ta không thấy người ở trong phòng!- Vừa lau đi nước mắt, Nhã Vân luống cuống túm lấy Hồ Mẫn.

_ Dạ phu nhân, lão gia đang ở trong thư phòng.. cùng Phương quản gia và..và..

_ Được rồi! Bà làm việc tiếp đi.- Lý Nhã Vân cắt đứt lời của Hồ Mẫn, nhanh chóng rời đi, bà không muốn nghe thêm gì cả, bà chỉ biết phải tìm người phu quân đáng trách kia để hỏi cho ra lẽ…

_ Dạ, phu nhân…- Vú Hồ khẽ thở dài, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của Dương phu nhân. Đã mấy chục năm làm việc ở nhà họ Dương, chưa bao giờ bà có linh cảm không tốt như ngày hôm nay về những gì sắp xảy ra… Chẳng lẽ…

Ngoài trời tuyết bỗng ngừng rơi, bầu không khí phút chốc trở lại đúng với một mùa hạ nên có. Nắng chiều yếu ớt len lỏi qua từng kẽ lá, xuyên thấu qua khe cửa, nhưng không đủ để vạch trần được câu chuyện đen tối bên trong…

————z———–