Phủ đệ Quân gia nằm ở phía bắc Tĩnh Xuyên Thành kinh thành Bách quốc. Đại môn được sơn son thiếp vàng, hai con sư tử đá trước cửa cao lớn đầy khí thế, bốn thủ vệ sắc mặt lạnh lung canh giữ.
“Các ngươi mau vào thông báo với chủ nhân các ngươi “cố nhân đến rồi mau ra tiếp đón”
Liễu Phi Ngân hướng thủ vệ nói.
“Cút”
Thủ vệ kinh thường nhìn Liễu Phi Ngân, lạnh lung đuổi người.
Liễu Phi Ngân khóe miệng co rút, hắn bị khinh thường. Hừ! Một đám kiến hôi, hắn mới không cần cùng bọn chúng so đo làm mất hình tượng. Vận dụng linh lực vào âm thanh làm cho giọng nói bình thường lại truyền vào tai mỗi người trong Quân gia.
“ Người Quân gia nghe đây. Lão tử đến rồi. Các ngươi không ra cũng đừng trách ta đây bội ước”.
“Két” Đại môn mở ra kèm theo là tiếng nói giận dữ của nam nhân.
“ Kẻ nào to gan dám đến trước cửa Quân phủ gây rối ?”
Quân quản gia bước ra nhìn ba người trước cửa. Một thiếu niên mặc thanh y khoảng mười tám đôi mươi, mặt như quan ngọc, tuấn mỹ bất phàm. Tay thiếu niên cằm một cây quạt họa mỹ nhân, nhẹ nhàng phe phẩy, bộ dáng nho nhã lễ độ. Cạnh thiếu nhiên là một người khoác áo choàng màu đen bao bọc toàn thân cả bàn tay cũng ẩn dưới bao tay màu đen, dung nhan bị khuất sau mặt nạ bạc lộ ra đôi con ngươi màu đỏ huyết tinh khiến người sợ hãi. Hắn ôm trong long một cô bé bảy, tám tuổi. Cô bé mặc vải thô, tóc quấn hình trái đào, thạn hình dựa sát vào người mang mặt nạ.
Tổ hợp ba người nhìn thế nào cũng thấy quái dị. Đặc biệt là “Ngân Diện” ( là người mang mặt nạ. sau này vẫn sẽ tạm gọi hắn như vậy) ăn mặc như quái nhân nhưng trên người tỏa ra khí thế u lãnh, bể nghể của cường giả tối cao làm lão kính sợ, trong phút chốc quên luôn lời muốn nói.
“Quân quản gia, có chuyện gì vậy?”
Quân Kiếm Thanh hỏi, đi cùng hắn là gia chủ Quân Ngạo Kiếm, Quân Kiếm Thiên và già trẻ lớn bé Quân gia. Trên mặt mọi người mang theo thần sắc tò mò và lửa giận. Một thế gia vọng tộc bị người đến cửa khiêu khích há có thể bình tĩnh huống chi là người Quân gia đã quen với địa vị gia tộc đứng đầu. Thế nhưng khi họ nhìn thấy ba người trước cửa thì bị một lực lượng vô hình ép đến không thở nổi.
Quân Ngạo Kiếm nhíu mày. Những người này không đơn giản.
Không đợi Quân Ngạo Kiếm lên tiếng Liễu Phi Ngân bình thản nói: “Lão tử đến thực hiện giao hẹn, có gì thì mau nói”
Nghe hai chữ “giao hẹn” mày kiếm Quân Ngạo Kiếm giản ra. Đến chỗ Liễu Phi Ngân khách khí nói:” Công tử đường xa vất vả, trước xin mời vào tệ phủ nghỉ ngơi, dùng trà”.
Thái độ của Quân Ngạo Kiếm làm mọi người kinh ngạc, dù nghi hoặc nhưng họ vẫn thức thời nhường lối cho bốn người đi vào.
“San Nhi?”
Tiếng Quân Kiếm Thanh kinh hô thu hút sự chú ý của mọi người. Vừa rồi bị khí thế áp đảo nên không để ý, hiện tại nhìn lại, người trong lòng Ngân Diện không phải phế vật Quân Thiên San đã bị duổi khỏi Quân phủ sao?
“San Nhi. Sao con ở đây?” Quân Kiếm Thiên nghi vấn.
Quân Ngạo Kiếm thì quan sát Thiên San trong lòng lặng lẽ suy tính.
“Gia gia, phụ thân, thúc thúc khỏe”
Thiên San ngây ngô cười nói nhưng ý cười lại không đến đáy mắt. Ngay từ đầu nàng đối với “gia đình” này vốn chẳng có chút hảo cảm nào. Ba năm trước, lúc bước chân ra khỏi đây, nàng đã quyết định vĩnh vĩnh viễn không trở lại cũng mong họ không bao giờ nhớ đến sự tộn tại của nàng. Giờ bị người đưa về, nhìn tia tính kế chợt lóe trong mắt “gia gia” nàng càng thấy chán ghét những người này, chỉ muốn nhanh chóng rồi khỏi đây.
Ngoại trừ Ngân Diện cảm nhận được sự dao động rất nhỏ của nàng thì không ai phát hiện kể cả người lão luyện như Quân Ngạo Kiếm, trong lòng họ chỉ nghĩ nàng là phế vật, ngu ngốc không đáng quân tâm mà thôi.
Liễu Phi Ngân kề sát gương mặt tuấn tú vào mặt nàng, hòa ái cười nói trong mắt lóe lên tia lửa giận.
“Nha Tiểu San San là họ Quân hả?”
Một tiếng “ Tiểu San San” ngọt ngấy làm da gà da gà da vịt của người nào đó rớt đầy đất. Kiềm nén xúc động đạp bay khuôn mặt của ai kia, Thiên San tươi cười gật đầu.
Thấy bộ dạng của Thiên San lửa giận của Liễu Phi Ngân lại nhiều hơn, trong lòng thầm mắng: nha đầu ngốc này, phải rèn luyện nhiều hơn. Với thân phận của bọn họ thì thân nhân là một trói buộc huống chi là những con sói mắt trắng này.
“Vậy sao Tiểu San San lại sống một mình ở ngoài thành hoang vu mà không ở Quân phủ?” Liễu Phi Ngân hỏi Thiên San nhưng khóe mắt thì liếc nhìn một đám người không tự nhiên.
“ Việc này là vì để San Nhi tự mình rèn luyện”Quân Ngạo Kiếm thản nhiên trả lời như chuyện chính là vậy.
“Ra vậy. Biện pháp này không tệ, ngươi nên phổ biến rộng rãi cho những đứa nhỏ khác trong tộc cũng đến mấy nơi hoang vu sinh sống rèn luyện chúng nó”. Hừ! Lão hồ ly, ngươi còn non lắm! Muốn qua mặt lão tử hả? Nằm mơ đi.
“Ân. Công tử nói phải”Quân Ngạo Kiếm không phản bác.