Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 36: Không Chịu Cầu Tiến?

Nghe thấy Phương Lâm nói những lời này, Lư Cửu Hà thiếu chút nữa phun ra một búng máu ở trên Thanh Nham đỉnh của mình.

Phương Lâm nhìn sắc mặt Lư Cửu Hà tái mét, trong lòng thầm cảm thấy sảng khoái, còn nói thêm:

- Có điều cũng không quá tệ. Thanh Nham đỉnh của Lư sư huynh thoạt nhìn cũng không tệ. Không biết so với Kim Viêm đỉnh này của ta như thế nào?

Lư Cửu Hà không nói lời nào, cũng không muốn nói chuyện. Lúc này hắn chỉ còn lại có phiền muộn và đố kị.

Chu trưởng lão nhìn không nổi được, ho khan một tiếng, nói:

- Được rồi, đừng làm chậm trễ thời gian nữa. Cuộc so tài đã bắt đầu.

Nói xong, hắn bảo người cầm dược liệu hai người cần tới, đặt ở bên cạnh hai người.

Lư Cửu Hà nghẹn một bụng đầy lửa giận, muốn dựa vào so tài thắng bại trút được cơn giận này, bởi vậy không nhiều lời, trực tiếp mở lò luyện đan.

Chỉ thấy phía dưới Thanh Nham đỉnh xuất hiện ngọn lửa thiêu đốt hừng hực. Trước khi lò luyện đan nóng lên, Lư Cửu Hà phân chia các loại dược liệu theo tỉ lệ xong, đặt ở một bên chờ sử dụng.

Mọi người tiếp tục nhìn về phía Phương Lâm bên này, đều có phần không nghĩ ra.

Chỉ thấy Phương Lâm giống như lão thần ngồi ở chỗ đó, hoàn toàn không có một chút ý tứ muốn động thủ, thậm chí mắt còn hơi nhắm lại.

- Phương Lâm này làm gì vậy? Chỉ có sáu canh giờ, Ngưng Huyết đan không có khả năng dễ chế luyện như vậy.

- Có thể hắn căn bản không biết luyện đan, lúc này trong lòng chắc hẳn đang sốt ruột.

- Lư sư huynh đã chuẩn bị dược liệu thỏa đáng. Cuộc so tài lần này đã phân thắng bại.



Lư Cửu Hà ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Lâm, thấy Phương Lâm tự nhiên còn chưa bắt đầu, không khỏi cười lạnh một tiếng, trong lòng càng trấn tĩnh hơn.

“Tuy rằng Ngưng Huyết đan không phải là đan dược nhất phẩm, nhưng là một loại đan dược dường như khó chế luyện trong không nhập lưu. Ta cũng không tin Phương Lâm ngươi biết luyện. Cho dù biết, cũng không có khả năng có thể sánh được với ta.”

Trong lòng Lư Cửu Hà thầm nói. Nhìn thấy lò luyện đan đã hoàn toàn nóng lên, hắn lập tức mở lò luyện đan ra, bỏ một vị dược liệt vào bên trong lò luyện đan.

Phương Lâm vẫn ngồi ở chỗ đó, giống như nhắm mắt dưỡng thần.

Trên thạch đài, Chu trưởng lão cũng có phần nghi ngờ. Phương Lâm này rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ có sáu canh giờ, thời gian xem như là rất cấp bách. Nếu không tận dụng thời gian, e rằng không kịp chế luyện.

Trong nháy mắt, một canh giờ trôi qua. Phương Lâm vẫn chưa động tay. Không ít người nghi ngờ Phương Lâm có phải ngồi ở chỗ đó ngủ hay không?

Phía xa, hai người Mạnh Vô Ưu Mộc Yến đều đưa mắt nhìn nhau. Sắc mặt Mạnh Vô Ưu khó coi, hận không thể tiến lên đánh thức Phương Lâm.

- Tiểu tử này rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy? Hắn có muốn so tài nữa hay không?

Mạnh Vô Ưu giận không chỗ trút nói.

Đôi mi thanh tú của Mộc Yến nhíu lại. Tuy rằng nàng cũng rất nghi ngờ, nhưng vẫn tương đối lý trí hơn, nói:

- Có thể hắn có tính toán của riêng mình. Chúng ta yên lặng theo dõi tình hình là được. Nhìn bộ dạng Phương Lâm không giống như không nắm chắc.

Mạnh Vô Ưu gấp đến độ muốn giơ chân, nói:

- Hiện tại cũng đã một canh giờ, hắn còn không bắt đầu, sẽ thật sự không kịp nữa.

Mộc Yến lắc đầu, ra hiệu Mạnh Vô Ưu yên tĩnh một chút. Bây giờ nói cái gì cũng chỉ là vô dụng. Chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân Phương Lâm.

Lư Cửu Hà đã bỏ tất cả dược liệu vào bên trong lò luyện đan, đậy nắp lò luyện đan lên. Trong lúc đó, lửa bốc lên. Bên trong lò luyện đan bốc lên từng làn khói trắng.

Trên mặt Lư Cửu Hà lộ vẻ tươi cười, nhìn Phương Lâm ngồi ở chỗ đó không động tây, tâm tình đặc biệt tốt.

Trong đám người, Lục Tiểu Thanh xiết chặt nắm đấm nhỏ, âm thầm cảm thấy lo lắng cho Phương Lâm.

Khang Lộc và mấy đệ tử chính thức đứng chung một chỗ, trên mặt vẫn còn vết thương, chỉ có điều trong mắt lại tràn ngập sự oán độc.

- Không nhìn nữa, không có ý nghĩa.

- Thật đúng là, Phương Lâm này quả thực chính là chọc cho người ta cười.

- Không có bản lĩnh còn ra vẻ ta đây. Thực sự mất mặt xấu hổ.



Một số người lục tục rời đi. Ngay lúc này, Phương Lâm cuối cùng mở mắt.

“Cuối cùng cũng đến lúc rồi.”

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ một tiếng, lập tức đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt đặc biệt sáng ngời.

- Mau nhìn kìa, Phương Lâm hành động rồi.

- Đã sắp qua hai canh giờ, lúc này hắn chắc hẳn không kịp.

- Trước đó hắn làm gì thế? Thật sự đang ngủ sao?



Nhìn thấy Phương Lâm hình như muốn động thủ, những người chuẩn bị rời đi lại dừng bước, cố chịu đựng, chuẩn bị xem một chút.

Trên mặt Lư Cửu Hà lộ ra xem thường. Hiện tại cũng sắp qua hai canh giờ, lúc này mới ra tay, căn bản là không kịp.

Chu trưởng lão khẽ thở dài một tiếng. Tuy rằng hắn rất coi trọng Phương Lâm, nhưng lấy thời gian bây giờ mà nói, quả thật không có khả năng làm kịp.

Trừ khi là luyện đan sư nhất đỉnh chân chính, mới có năm phần tỷ lệ có thể ở trong thời gian tiếp theo chế luyện ra được.

Ở dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Phương Lâm đưa tay ra duỗi thắt lưng, hoạt động tay chân một chút, thật giống như một người vừa tỉnh ngủ.

Mọi người không biết phải nói gì. Nhìn bộ dạng như vậy, hóa ra vừa rồi Phương Lâm thật sự ngủ?

Khóe miệng Lư Cửu Hà nâng lên, gần như muốn cười ra tiếng.

Phương Lâm hoạt động chân tay một hồi liền mở lò luyện đan ra. Sau đó, hắn làm ra một chuyện khiến tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Chỉ thấy Phương Lâm trực tiếp bỏ tất cả dược liệu vào bên trong lò luyện đan, lại không có nhóm lửa, cũng không phân phối tỉ lệ dược liệu, đã trực tiếp đổ tất cả vào như vậy.

Tất cả mọi người há hốc mồm. Phương Lâm này điên rồi sao? Hay là hắn cam chịu bị thua?

Ngay cả những đệ tử Đan Đồng chưa từng luyện đan cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Có ai luyện đan giống như ngươi sao? Ngay cả lửa cũng không đốt? Còn không phân phối tỉ lệ dược liệu?

Lư Cửu Hà cười ha hả, trên mặt đều là sự khinh miệt. Theo hắn thấy, hành vi của Phương Lâm quả thực chính là một người thường chưa từng luyện đan. Làm gì có ai vừa bắt đầu lại bỏ tất cả dược liệu vào lò luyện đan?

Chu trưởng lão không ngừng ho khan. Hành vi của Phương Lâm quả thực khiến hắn khiếp sợ tới mức ngây người. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Phương Lâm vừa bắt đầu lại vội vàng như thế.

- Tiểu tử này, hắn thật sự cam tâm chịu thua sao?

Phía xa, trên mặt Mạnh Vô Ưu đầy thất vọng, lắc đầu thở dài nói.

Mộc Yến cũng không nói một lời nào. Nàng hoàn toàn không biết giải thích hành vi của Phương Lâm như thế nào. Có thể sử dụng cam tâm chịu thua để hình dung, có lẽ thích hợp hơn.

- Ôi, một thiên tài tốt như vậy, thì ra lại không chịu nổi như thế.

- Đáng tiếc, tuy rằng bại bởi Lư Cửu Hà, nhưng nếu lại rèn luyện mấy năm, cũng có thể có thành tựu.

- Phương Lâm này, thật là có chút buồn cười.



Tiếng bàn luận xung quanh lại lớn hơn nữa. Những tiếng châm chọc, tiếng cười nhạo không ngừng vang lên bên tai.

Phương Lâm giống như bịt tai không nghe thấy, vỗ vào lò luyện đan. Lửa từ dưới lò luyện đan dâng lên.

Sau khi ngọn lửa xuất hiện, Phương Lâm lại ngồi dưới đất, lặng lẽ đợi.

Đảo mắt ba canh giờ trôi qua. Ở chỗ Lư Cửu Hà đã có mùi đan bay ra. Ở chỗ Phương Lâm chỉ có từng mùi kỳ quái xuất hiện.

- Đan dược của Lư sư huynh chắc gần được rồi.

- Mùi đan này nồng như vậy, sợ là có thể đạt được phẩm chất trung đẳng.

- Phẩm chất trung đẳng chắc hẳn là có thể. Lư sư huynh danh bất hư truyền.



Lúc mọi người tán thưởng Lư Cửu Hà, Phương Lâm lại một lần nữa đứng dậy, hai mắt nhìn lò luyện đan.

Ầm!!!

Đột nhiên, Phương Lâm đánh ra một chưởng, lấy thủ pháp cực kỳ dứt khoát vỗ vào trên Kim Viêm đỉnh.

Một chưởng hạ xuống, chưởng thứ hai tiếp nối, sau đó lại là một chưởng!

Liên tục ba chưởng đều là vỗ vào cùng một chỗ. Sau ba chưởng, ngọn lửa tăng mạnh. Một dao động kỳ dị tự phát sinh ở bên trong lò luyện đan.