Hứa Sơn Cao đi rồi, Phương Lâm liền đóng cửa lại, nghĩ trời đã khuya cũng sẽ không có người nào trở lại.
Phương Lâm đi vào bên trong phòng luyện đan. Gian phòng trống rỗng không có một vật gì. Phương Lâm vỗ vào cái túi Cửu Cung. Nhất thời, Kim Viêm đỉnh phát ra một tiếng động, rơi trên mặt đất.
Nhìn đan đỉnh phát ra ánh sáng màu vàng này, Phương Lâm lộ ra vài phần suy nghĩ, nhìn Kim Viêm đỉnh từ trên xuống dưới.
- Không biết Cổ Đạo Phong kia có động tay động chân ở trên cái đan đỉnh này hay không?
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ. Hắn bắt đầu cẩn thận kiểm tra Kim Viêm đỉnh.
Phương Lâm không có thiện cảm gì với Cổ Đạo Phong này, cho dù hắn đưa ra một cái đan đỉnh không tệ.
Kiểm tra bên trong bên ngoài nhiều lần, Phương Lâm cuối cùng cũng yên lòng. Bên trong Kim Viêm đỉnh này không có chỗ nào đặc biệt.
Kiểm tra Kim Viêm đỉnh xong, Phương Lâm cũng không muốn đi làm chuyện gì khác. Hắn lập tức ngồi xuống khoanh chân ở bên trong phòng luyện đan, trực tiếp dùng Dưỡng Tức đan do lão nhân họ Chu kia tặng.
Lão nhân họ Chu kia tặng Dưỡng Tức đan có phẩm chất là trung đẳng, dược tính có thể duy trì được ba tới bốn ngày,
Tuy rằng Phương Lâm không mấy thỏa mãn đối với phẩm chất đan dược như vậy, nhưng có ít còn hơn không, có dù sao cũng tốt hơn không có.
Đan dược vừa vào miệng, hóa thành một dòng nước ấm, nhanh chóng di chuyển trong cơ thể Phương Lâm.
- Sao?
Sau một khắc, trong mắt Phương Lâm có vẻ kinh ngạc, lại thêm vài phần vui mừng.
- Không ngờ chỉ thứ ánh sáng kỳ quái này lại có hiệu quả như vậy, khiến cho hiệu suất hấp thu đan dược của ta được nâng cao nhiều như vậy!
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.
Đan dược tiến vào cơ thể, rất nhanh đã bị thân thể của Phương Lâm hấp thu. Tốc độ hấp thu như thế nhanh hơn bình thường gấp ba lần.
Ban đầu vốn cần nửa canh giờ mới có thể phát huy ra dược lực của đan dược. Nhưng lúc này, lại chỉ cần thời gian một nén hương.
Biến hóa như vậy, Phương Lâm chỉ có thể quy kết cho tác dụng của ánh sáng bốn thánh. Trừ cái đó ra, không có lý do nào khác.
Bây giờ Phương Lâm là cảnh giới Nhân Nguyên tứ trọng. Cảnh giới như vậy ở trong đám đệ tử Đan Đồng cũng chỉ là trung bình. Nhưng hiện tại, Phương Lâm đã trở thành đệ tử chính thức. Cảnh giới như vậy lại có vẻ không đủ.
Ngay cả Hứa Sơn Cao cũng là cảnh giới Nhân Nguyên lục trọng. Cảnh giới Phương Lâm ở trong đám đệ tử chính thức tuyệt đối là lót đáy của lót đáy.
Tuy rằng trọng điểm của Đan tôn là luyện đan, nhưng cảnh giới võ đạo cũng không thể quá thấp. Dù sao cơ sở luyện đan cũng phải có đầy đủ cảnh giới võ đạo để duy trì.
Liên tiếp ba ngày, Phương Lâm không bước chân ra khỏi nhà, vẫn luôn tu luyện. Trong ba ngày đó cũng có một vài đệ tử chính thức khác tới thăm hỏi Phương Lâm. Chỉ có điều nhìn thấy cửa sân viện của Phương Lâm đóng kín, bọn họ cũng rời đi.
Ba ngày sau, Phương Lâm đi ra khỏi phòng luyện đan, toàn thân tràn đầy tinh thần.
“Còn thiếu chút nữa là đạt tới Nhân Nguyên ngũ trọng. Ăn thêm hai viên Dưỡng Tức đan là được.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.
Mặc dù muốn nhanh chóng tiến vào Nhân Nguyên ngũ trọng, nhưng Phương Lâm vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn làm. Đầu tiên là viện nhỏ này trống rỗng, cái gì cũng không có. Dù thế nào cũng phải trồng một ít dược liệu mới được.
Mặt khác còn phải chuẩn bị một ít bàn ghế mới tốt. Nếu không người ngoài tới, cũng không thể để người ta ngồi dưới đất nói chuyện.
Suy nghĩ một lát, Phương Lâm đi tìm Hứa Sơn Cao. Người này lăn lộn ở trong đám đệ tử chính thức mấy năm, chuyện gì cũng tương đối quen thuộc.
Từ chỗ của Hứa Sơn Cao, hắn nhận được không ít cây non thảo dược. Sau đó không biết Hứa Sơn Cao lấy được ở đâu một ít bàn ghế, bảo Phương Lâm thu vào trong túi Cửu Cung mang về.
Phương Lâm mang bàn ghế về trong viện, xếp đặt chỉnh tề, sau đó lại bắt đầu trồng cây thảo dược non.
Ở trong sân, Phương Lâm quây ra một mảnh ruộng thuốc, chiếm gần hai phần ba mảnh vườn, sau đó bắt đầu trồng cây non.
Kiếp trước, bản thân Phương Lâm là Đan Tôn, không chỉ có thuật luyện đan xuất thần nhập hóa, trình độ trồng thảo dược cũng nổi tiếng.
Hơn nữa, Phương Lâm chính là thân thể cây khô gặp mùa xuân. Sau khi cây non được trồng xuống, sức sống bừng bừng, không giống với rất nhiều cây non khác, khi vừa trồng xuống lại héo rũ.
Phương Lâm đặc biệt cảm thán. Thân thể cây khô gặp mùa xuân này của mình ngược lại thích hợp vào một dược nông chuyên trồng thảo dược.
Chỉ có điều, Phương Lâm là người có chí hướng lớn, làm sao có thể làm một dược nông? Muốn làm, cũng phải làm một dược nông có lý tưởng, có hoài bão.
Bận rộn suốt một ngày, Phương Lâm mới gieo hết số cây non thảo dược lấy được từ chỗ của Hứa Sơn Cao. Chỉ có điều ruộng thuốc mới trồng được phần nửa.
- Xem ra vẫn phải chuẩn bị thêm nhiều cây thảo dược non nữa mới được.
Phương Lâm mệt mỏi một ngày, cũng không có ý định làm gì nữa. Hắn lại trở về bên trong phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Sơn Cao lại mang đến một ít cây thảo dược non. Sau khi Phương Lâm trồng xong, viện lớn như vậy vẫn có phần trống rỗng.
- Phương sư đệ, viện này của sư đệ quá lớn. Có thể đi tới Đan các mua một ít cây non thảo dược tới trồng.
Hứa Sơn Cao nói,
Phương Lâm không rõ, nói:
- Đan các là làm cái gì?
Hứa Sơn Cao giải thích:
Đan các là nơi Đan tông ta buôn bán các loại vật phẩn như đan dược, thảo dược, lò luyện đan. Nếu như sư đệ chế luyện ra đan dược tốt, cũng có thể đưa tới Đan các bán, tương đối dễ dàng. Cũng có thể mua vật phẩm sư đệ cần từ Đan các.
Phương Lâm vỗ nhẹ vào túi của mình, nói.
- Ta không có tiền.
Khóe miệng Hứa Sơn Cao giật giật vài cái, nói:
- Không cần tiền bạc của thế tục. Sư đệ có thể cầm đan dược đi đổi.
Phương Lâm gật đầu, nói:
- Thì ra là thế.
Hứa Sơn Cao hơi do dự một lát, lại nói thêm:
- Chỉ có điều Đan các vô cùng bá đạo. Nếu như muốn đưa đan dược này vào trong đó bán, Đan các muốn lấy ba phần lợi ích.
Chân mày Phương Lâm nhíu lại, nói:
- Ba phần lợi ích? Đan các này quả thực chính là ăn thịt người!
Hứa Sơn Cao thở dài, nói.
- Ai nói không phải chứ? Chỉ có điều đám đệ tử chúng ta cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi mà chấp nhận.
Phương Lâm suy nghĩ một chút. Mình chỉ muốn mua một ít cây non thảo dược, không tính là thứ gì quá quý trọng. Tùy tiện chế luyện một ít đan dược, chắc hẳn có thể đổi được.
Mấy ngày tiếp theo, Phương Lâm mượn một ít thảo dược từ chỗ Hứa Sơn Cao, chế luyện ra ba bình Dưỡng Khí đan, chuẩn bị đưa tới Đan các đổi một ít cây non thảo dược.
Ba bình Dưỡng Khí đan, giá trị xem như là xa xỉ. Phương Lâm nghĩ thầm, dùng để đổi lấy một ít cây non thảo dược, hẳn là thoải mái.
Một ngày, Phương Lâm cầm theo ba bình Dưỡng Khí đan, cùng Hứa Sơn Cao một đường đi tới Đan các.
Đan các ở trên một ngọn núi độc lập. Chỉ có đệ tử chính thức mới có tư cách tiến vào Đan các tiến hành giao dịch buôn bán. Đệ tử Đan Đồng căn bản không có tư cách tới gần ngọn núi này.
Phương Lâm và Hứa Sơn Cao đi tới Đan các, nhìn thấy không ít đệ tử chính thức. Bởi vì Phương Lâm có phần lạ mặt, tất nhiên đã khiến cho một số người chú ý.
Chỉ có điều, lúc những người này nhìn về phía Phương Lâm đều lộ ra vài phần đồng tình và cười lạnh.
Hứa Sơn Cao và Phương Lâm chú ý thấy điều này. Trong lòng Hứa Sơn Cao hơi lo lắng. Phương Lâm lại hoàn toàn không để ý tới. Dù sao hắn cũng đã quen.
Bên ngoài Đan các có chín mươi chín bậc thềm. Hai bên có lò luyện đan bằng đá cực lớn đứng sừng sững, khí thế bất phàm.
Ở trên hai lò luyện đan bằng đá này, mỗi cái đều có một người áo đen ngồi xếp bằng, vẫn không nhúc nhích, khí tức cũng gần như không có, giống như đã hòa làm một thể với lò luyện đan bằng đá dưới thân.
Hứa Sơn Cao nhỏ giọng nói:
- Hai người này là hộ pháp của Đan các. Có người nói thực lực của bọn họ sâu không lường được. Đã từng có đệ tử Võ tông ở chỗ này gây sự, lập tức bị hai người bọn họ đánh cho tàn phế.
Phương Lâm gật đầu. Dường như suy nghĩ tới điều gì, hắn thoáng nhìn hai người này.
- A, đây không phải là Hứa sư đệ và Phương sư đệ sao?
Đúng lúc này, có mấy người từ cách đó không xa đi tới. Đi ở phía trước không ngờ chính là đệ tử thượng đẳng Thẩm Phục, ngày đó đã có chút tranh cãi với Phương Lâm.
Nhìn thấy Thẩm Phục, Hứa Sơn Cao nhất thời biến sắc. Trong mắt hắn có phần sợ hãi. Trên mặt Phương Lâm lại lộ vẻ tươi cười.
- Thời gian Phương Lâm nhập môn còn ít, xin hỏi tôn tính đại danh của vị sư huynh này?
Phương Lâm chắp tay nói, trên mặt là nụ cười vô hại.
Sắc mặt Thẩm Phục cứng đờ. Sắc mặt đám đệ tử chính thức đi theo hắn cũng rất đặc sắc.
Hứa Sơn Cao liếc mắt nhìn Phương Lâm, trong lòng đầy kính nể.
Nụ cười giả vờ giả vịt trên gương mặt Thẩm Phục đã hoàn toàn không thấy nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng và tức giận.
- Phương Lâm, ngươi quên ta nhanh như vậy sao?
Thẩm Phục cười lạnh nói.
Phương Lâm cau mày, nghi ngờ nói:
- Vị sư huynh này, ta thật sự không quen biết sư huynh. Sư huynh không thể khi dễ ta trí nhớ không tốt được.
Sắc mặt Thẩm Phục càng thêm khó coi. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ở trước mặt ta còn giả vờ ngốc sao? Phương Lâm, ngươi tốt nhất cẩn thận cho ta. Cho dù ngươi trở thành đệ tử chính thức, nơi đây cũng là một mẫu ba phần đất của Thẩm Phục ta.
Phương Lâm bừng tỉnh hiểu ra, nói:
- Hóa ra là Thẩm Phục Thẩm sư huynh. Khó trách ta thấy bộ dạng của ngươi không giống người tốt. Thẩm sư huynh, thật sự xin lỗi. Trí nhớ của sư đệ ta không tốt. Những người có bộ dạng không giống người tốt, ta đều sẽ không nhớ nổi.
Lời này vừa nói ra, bất luận là những người đi ngang qua, hay những kẻ đứng xem náo nhiệt đều ngẩn người ra. Ngay sau đó, cả đám ồ lên.
- Phương Lâm này lá gan quá lớn, lại dám nói với Thẩm Phục như vậy!
- Thật ngông cuồng. Chẳng qua là đệ tử hạ đẳng, lại nói năng lỗ mãng như vậy!
- Thật là giỏi. Ở trong đệ tử chính thức cũng không có được mấy người dám nói với Thẩm Phục như vậy.
…
Một đám người nhìn Phương Lâm, lại nhìn Thẩm Phục sắc mặt đã đen giống như đáy nồi. Tất cả đều bội phục Phương Lâm, lại âm thầm lắc đầu, cho rằng Phương Lâm quá mức cuồng vọng, thật sự không đủ sáng suốt.
Thẩm Phục giận dữ, không thể kìm chế được nữa. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, hận không thể lập tức xông lên, xé xác Phương Lâm.
- Phương Lâm, ngươi quả thực vô lễ!
Một đệ tử chính thức bên cạnh Thẩm Phục lớn tiếng quát.
- Nói năng lỗ mãng, không có giáo dưỡng, không bằng heo chó!
- Loại người như ngươi trở thành đệ tử chính thức, quả thực chính là sự sỉ nhục!
- Cút ra khỏi Đan tông!
Lại có mấy đệ tử chính thức hô lên. Tất cả đều là những người đi theo Thẩm Phục.
Hứa Sơn Cao âm thầm kêu khổ. Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể đứng sát ở bên cạnh Phương Lâm, trợn trừng mắt nhìn những đệ tử chính thức này.
Hai người áo đen ngồi xếp bằng trên lò luyện đan bằng đá chợt mở hai mắt ra. Nhưng bọn họ chỉ liếc mắt nhìn một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, không quan tâm nữa.
Thần sắc Phương Lâm thản nhiên, khinh thường cười, nhìn đám đệ tử chính thức giơ nanh múa vuốt, nói:
- Ta là người đứng đầu trong kỳ sát hạch Đan Đồng, được bốn thánh ưu ái. Các ngươi lại mở miệng liền nói súc sinh, đúng là tội ác tày trời. Bốn thánh có linh, trước sau sẽ trừng phạt các người.
Hắn vừa dứt lời, bốn bức tượng thánh trên đan đàn đột nhiên phát ra ánh sáng, giống như đáp lại lời nói của Phương Lâm.
Đám người kia quá sợ hãi. Đám người Thẩm Phục càng hoảng hốt lo sợ hơn, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng.
- Bốn thánh lại hiển linh!
Có người hô lớn. Có người thần sắc lại kích động.
Duy nhất chỉ có Phương Lâm ở dưới ánh sáng của bốn thánh tôn lên, giống như thần linh.