Phòng karaoke mở ra, vẳng đến tiếng cô gái ở phòng đối
diện đang hát “Chết cũng phải yêu” , rồi tới “Một đêm Bắc Kinh”. Phần điệp khúc
ở bên này đã qua hơn nửa, dòng phụ đề trên màn hình chầm chậm đổi màu từ trắng
sang xanh, nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng người hát đâu.
Tay trái Giai Hòa cầm bỏng
ngô, tay phải cầm micro màu đỏ, nhưng mà cô đã quên mất bài hát này phải hát
như thế nào rồi.
Cô ngồi đó, vài giây sau, mới cất giọng một cách khó
khăn, cố gắng làm sao cho khớp với cô gái trên màn hình, nhìn Kiều Kiều ở phía
đối diện, thế mà cô nàng tỏ vẻ không quen không biết, ngay cả nhìn mà cũng có
thể hát sai lời , đây là loại ngốc tử gì chứ…
“Đưa mic cho tôi.” Dịch Văn Trạch đi vào trong phòng
karaoke, thấy cảnh này, thì mở miệng nói với Kiều Kiều đang ngồi đối diện.
Kiều Kiều sửng sốt, mới chú ý bản thân đang cầm một
cái mic màu đen, bèn vội vàng đưa cho Dịch Văn Trạch.
Dịch Văn Trạch không hề nhìn màn hình, nhưng từng câu
từng chữ, đến giai điệu bài hát trên kia dường như đều đã nắm rõ, không có chút
khó khăn mà cất giọng hát. Giọng anh trầm trầm, nhuốm chút mệt mỏi vì đi đường
xa mà tới. Giai Hòa không dám lơ đễnh, chú ý nhìn chăm chú vào màn hình mà hát,
hai người cùng nhau, hiệu quả đúng là không thể tưởng tượng được, rất hay.
Ngoài phòng karaoke, do quên đóng cửa, nên bên ngoài
có người đi ngang qua, nhìn thấy Dịch Văn Trạch, liền háo hức dừng lại nghe
hát, cứ thế, người sau nối đuôi người trước, người đứng ngoài cửa đã vây quanh
cửa phòng mấy hàng. Được nhìn thấy ngôi sao nổi tiếng cùng một cô gái song ca
bài hát của vợ trước, mấy chuyện kì lạ này ai mà bỏ qua cho được.
Đến khi hát xong, A Thanh mới phát hiện có gì đó không
ổn, bèn cười ngượng ngùng, xoay người đóng cửa lại, cả người đè lên trên tấm
kính lớn trên cửa, đem fan hâm mộ náo nhiệt ở bên ngoài ngăn cách với mọi người
ở bên trong.
Kết thúc MV, dưới ánh chiều tà rực rỡ, cô gái trong MV
nhìn về phía chàng trai một cách thiết tha, hét lớn: “Em yêu anh.”
Giai Hòa vẫn ôm khư khư lấy túi bỏng ngô, nhìn chằm
chằm vào màn hình kết thúc mà ngẩn người, đến khi phần quảng cáo KTV xuất hiện,
cô mới đem mic đặt trên bàn, cúi đầu tiếp tục ăn. Vừa rồi khi kết thúc bài “Ánh
nắng” này, điểm số trên màn hình thuộc về ai, hay là ai hát, đã không ai để ý
được, một kẻ thì đang ngồi một góc ở sofa, ăn lấy ăn để bỏng ngô, còn Dịch Văn
Trạch ngồi kia, cũng đã đưa mic cho người ngồi cạnh.
“Anh Dịch hát hay quá, nếu thu đĩa, chắc chắn sẽ thành
best-seller.” Kiều Kiều tỏ thái độ ‘chân chó’ cầm chai bia đưa cho Dịch Văn
Trạch, nói xong bèn đá vào chân Giai Hòa, ý bảo cô mau chóng nhường chỗ cho
Dịch đại gia này ngồi.
‘chân chó’: nịnh nọt.
Giai Hòa cũng biết rõ ý tứ của chị này là gì, nhưng
trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng không dám để cho Dịch Văn Trạch ngồi kế
bên, khuôn mặt đỏ bừng bừng, thế nhưng cứ để cho Dịch Văn Trạch cầm chai bia
đứng uống như vậy, cô cũng không đành lòng, đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối
cùng tình yêu thần tượng cũng chiến thắng mọi thử thách, cô lùi mông lại sát
Kiều Kiều, ngẩng đầu cười nói: “Anh Dịch ngồi đây đi ạ.”
Dịch Văn Trạch nói ‘cám ơn, anh dường như cũng không
có ý từ chối, ngồi kế bên Giai Hòa.
Đêm nay rất nhiều người đều đến đây, phòng karaoke này
có vẻ không đủ lớn, người ngồi trên sofa thành một hàng, ép sát vào nhau. Thật
ra cô không phải là người hay để ý, cũng không phải là thời đại phong kiến mà
lúc nào cũng ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ gì đó, nhưng mà anh ngồi sát cô như thế,
khiến cho cô không thể nào tự nhiên nổi, cổ chỉ cứng nhắc nhìn về phía trước,
hướng về màn hình lớn, mà cũng chả biết mình đang nhìn cái gì…
Dịch Văn Trạch ngồi an vị ở cửa, bên ngoài vẫn có vài
người đi ngang qua, cố ý nhìn vào trong. Hình như do bọn họ nghe nói Dịch Văn
Trạch đến đây, thi thoảng có người cố gắng lướt mắt qua lớp thủy tinh dày,
nhưng anh lại chẳng nói lời nào, chỉ im lặng uống bia, khuôn mặt bị mũ lưỡi
trai che khuất, nên người bên ngoài cũng không nhìn thấy gì, đảo qua vài vòng
liền bỏ cuộc.
Bởi vì uống quá nhiều rượu, nên cứ hết người này vào
toilet, người kia lại đi ra ngoài hút thuốc.
Vị trí của Dịch Văn Trạch có chút ‘cản trở giao
thông’, theo quán tính liền né sát vào người Giai Hòa. Cô giống như bị điện
giật, lại dán mình về phía Kiều Kiều.
“Kiều Kiều à, cô sắp ngồi lên đùi tôi đây này.” Phó
đạo diễn Trình Hạo ho khan, nói với cô nàng.
Kiều Kiều dùng ánh mắt độc địa mà nhìn Giai Hòa, sau
đó đứng dậy, lời ít ý nhiều mà đâm một câu: “Phũ quá, tôi đi ra ngoài đứng
vậy.”
Trình Hạo tưởng rằng cô nàng nói mình, cũng ngượng
ngùng mà đứng dậy: “Cô ngồi đi, ngồi đi này, tôi ra ngoài đứng.”
Hai người đó đứng dậy, nhưng cũng không ngồi xuống, cả
một khoảng ghế rộng rãi chỉ có hai người ngồi. Mấy người khác do vừa rồi ngại
vì lần song ca lúc nãy nên cũng không dám ngồi gần, bởi thế liền xảy ra một
cảnh tượng kì lạ: một phần ba cái sofa chỉ có hai người ngồi, phần còn lại thì
dân chúng ngồi ép thành cục như cá hộp…
“Em đã viết kịch bản mới chưa?” Dịch Văn Trạch nhìn
màn hình lớn, bỗng nhiên hỏi cô.
Giai Hòa vâng một tiếng, cảm thấy hình như mình trả
lời hơi ít, bèn bổ sung thêm một câu: “Đã viết rồi ạ, vẫn là cổ trang.”
Dịch Văn Trạch nhếch khóe miệng tươi cười, nụ cười chỉ
thoáng qua trong chốc lát: “Em thích cổ trang lắm sao?”
Giai Hòa cười cười: “ Vì trước đây khi còn bé thích
một câu từ ‘Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên
diệt.’ [1] Sau đó thì thích luôn phim cổ trang, hơn nữa làm biên kịch
phim cổ trang cũng hay ho lắm, một mình nắm trong tay số phận cả ngàn nhân
vật (tướng sĩ).”
Dịch Văn Trạch cầm chai bia đưa lên miệng uống, cái
chai 330ml nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Dưới ánh đèn nhấp nháy của màn hình,
vỏ chai lấp lánh trong suốt như ngọc lưu ly, Giai Hòa yên lặng nhìn anh, nhớ
tới khi còn học trung học, mỗi lần thấy anh trên TV, cô đều vươn tay ra sờ, kêu
lớn tên Dịch Văn Trạch, nghĩ đến đấy, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Nhưng mà may mắn, trong này tối quá, có đỏ mặt cũng
không bị phát hiện.
“Cố quốc thần du, đa tình ưng tiểu ngã, tảo sinh hoa
phát, nhân sinh như mộng, nhất tôn hoàn thù giang nguyệt.” [2] Anh
nhẹ nhàng đọc câu kế tiếp, đầu nhẹ nhàng lắc, nửa cười nửa không: “Lúc trước đã
từng diễn qua, có biết câu này.”
“Mạc Thiếu An?”
Từng vai diễn của Dịch Văn Trạch, không vai nào cô
không biết. Mạc Thiếu An là vai diễn thời dân quốc, sống nơi bến Thượng Hải
vàng son, là một nhân vật anh hùng, cô thậm chí còn nhớ rõ từng chi tiết trong
đó, còn nhớ cảnh Dịch Văn Trạch quay lưng ngâm câu thơ này.
Dịch Văn Trạch quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen
thẫm ấy lóe lên nhũng tia sáng nhỏ, đẹp tới mức khiến người khác cảm thấy chói
mắt: “Em thích nhân vật này sao? Mạc Thiếu An?”
“Thích, tôi thích chứ, một người đàn ông vừa chính
trực vừa khí phách như vậy, rất hấp dẫn.” Giai Hòa còn phân tích thêm vài câu:
“Mạc Thiếu An là một người thẳng thắn chính trực, không chịu nhượng bộ, vì thế
mới dẫn đến thất bại, điều này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao.”
Dịch Văn Trạch bật cười, giọng nói chậm rãi: “Anh hỏi
là, là một khán giả, em có thích nhân vật ấy không?”
Giai Hòa bị anh hỏi như vậy, phát hiện ra hình như
bệnh nghề nghiệp của mình lại tái phát rồi: “Ngại quá, động tới bệnh nghề nghiệp
của tôi rồi. Là một khán giả…” Cô bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, oán thầm
trong lòng. Thích, đương nhiên là thích rồi, vai diễn của thần tượng thì làm
sao không thích cho được. Ngoài mặt Giai Hòa giả vờ khát nước, cầm cốc rượu
lên: “Rất thích, nhất là khi anh ta lên thuyền đi khỏi Trung Quốc.
Chính là tập ấy, Dịch Văn Trạch mặc bộ áo kiểu Tôn
Trung Sơn [3], đối mặt với đại dương mênh mông, mà hoài niệm lại trận Xích
Bích năm xưa.
Thù quốc, tình nữ nhi, đều ở trong ánh nhìn ấy mà biến
mất…
Buổi tối khi về phòng, Kiều Kiều cọ cọ vào người Giai
Hòa. Cả người cô nàng đều đẫm mùi rượu, mơ mơ màng màng nằm trên giường, nói
với cô: “Thần tượng của em đúng là tốt quá đi, đối xử với fan tốt như vậy.”
Giai Hòa nhìn chăm chăm vào màn hình, cũng không quay
đầu lại: “Đương nhiên.”
“Ông chủ của chị không thích mấy tin tức lá cải này,
nếu không hôm nay chắc đã vớ bẫm rồi.” Kiều Kiều bĩu môi, nói tiếp: “Em xem cái
bộ phim gì gì đó về thời nhà Thanh gần đây, scandal của đạo diễn với cô diễn
viên kia đã đầy rẫy mặt báo rồi kìa.”
Giai Hòa không nói tiếp, cuộc trò chuyện hôm này của
cô với Dịch Văn Trạch, đã mang lại cho cô cảm hứng để viết thêm vài chi tiết
cho kịch bản, nếu không ghi ra chỉ sợ cô sẽ quên mất. Bời vì Kiều Kiều đang
ngủ, cô chỉ có thể mở đèn bàn, không hề chớp mắt nhìn vào màn hình mà gõ chữ.
Gõ hơn hai ngàn chữ thì coi như cũng xong, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện cổ
mình đã cứng như khúc gỗ rồi.
Cô xoay người vặn thắt lưng, nhìn đồng hồ, còn một lát
nữa mới đến giờ ngủ, vẫn có thể đi mát-xa được.
Tổ kịch bản được đãi ngộ cũng không tệ lắm, mời ba
nhân viên mát-xa tới, chỉ cần là sẽ có ngay. Cảnh quay ngày mai rất hấp dẫn,
chắc hẳn mọi người đã đi ngủ hết rồi, nhân viên mát-xa chắc đang rảnh rỗi, Giai
Hòa nghĩ thế, bèn đá đá mông của Kiều Kiều đang chìm dưới đống chăn: “Em đi ra
ngoài mát-xa một chút, nhớ chờ cửa em đó.”
Kiều Kiều hừ nhẹ hai tiếng, hình như là đã nghe được,
Giai Hòa chỉnh âm lượng điện thoại của cô nàng tới mức lớn nhất, mới an tâm đi
ra cửa. Dù sao từ phòng cô qua đó chỉ cách vài phòng, nên cô cũng không chú ý
ăn mặc, chỉ mặc một bộ đồ thể thao, đi dép lê, nhanh chóng đi tới phòng mát-xa,
gõ cửa.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, cửa sổ trong phòng cũng
đang mở, đứng trong phòng có thể nhìn thấy ánh trăng đêm nay rất sáng, còn có
những bông tuyết đang rơi lả tả giữa đêm khuya thanh vắng.
Thì ra, tuyết đã bắt đầu rơi rồi.
Cô thu lại ánh mắt, mới phát hiện giường mát-xa trong
góc tối còn có một người, trong tay còn đang cầm áo khoác và mũ lưỡi trai.
Người ấy nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, nở nụ cười,
đưa một ngón tay lên miệng.
Ba nhân viên mát-xa đều là người khiếm thị, không ai
có thể nhìn ra anh là ai. Giai Hòa nhìn chằm chằm vào anh, không hiểu được ý
anh là gì, nhưng cũng theo ý anh, không nói thành tiếng.
“Nghe nói lần này nam chính là Dịch Văn Trạch sao.”
Người mát-xa cho Giai Hòa chỉ cô nằm lên giường, nói chuyện với người đang
mát-xa cho Dịch Văn Trạch : “Không phải anh ta là thần tượng của anh sao?”
Người đó nói : “Không phải tôi, là con gái của tôi.”
“Đợi quay phim xong, có muốn nhờ đoàn làm phim xin chữ
kí hộ anh không?”
“Không cần đâu.” Người kia cười nhẹ một cái, thấp
giọng nói: “Nghe con gái của tôi nói, thần tượng của nó đang vướng phải vụ ly
hôn, nhất định tâm trạng sẽ rất tệ. Lần sau có cơ hội thì sẽ xin chữ kí của anh
ta sau vậy.”
Hai người nói với nhau xong, lại tiếp tục im lặng làm
việc.
Thì ra hai người kia nãy giờ đang nói về anh…
Dịch Văn Trạch thấy cô có vẻ như đã hiểu ra rồi, bèn
cúi đầu xuống, tiếp tục nghỉ ngơi.
Lúc này người mát-xa cho Giai Hòa cũng bắt đầu hỏi cô
muốn mát-xa chỗ nào, Giai Hòa nhờ anh ta mát-xa cổ cho mình xong, vùi đầu xuống
gối. Loại cảm giác này thật là kì lạ, trong phòng rõ ràng có rất nhiều người,
nhưng cảm thấy anh và cô rất thân thiết, như thể là bạn bè với nhau vậy.
Giai Hòa cảm thấy trong lòng ngọt ngào, thì ra cô và
thần tượng đã trở thành bạn bè được rồi.
Trên cổ có cảm giác tê tê do bị ấn xuống, khiến cho cô
cảm thấy mơ màng, như trong một đêm mùa hạ kia, ở trên đường lớn của Bắc Kinh,
tay ôm ván trượt, tán gẫu cùng bạn bè, gió lạnh đêm khuya phả vào mặt thật sảng
khoái. Hình như, có người lay lay cánh tay của cô, hỏi có muốn về phòng để ngủ
hay không, nhưng cô càng rúc đầu vào gối, chìm vào sâu trong giấc mộng…