Đến gần tới ngày sinh dự tính, hai người bàn bạc với
nhau nên sinh ở nơi nào rất lâu.
Cho dù là ở Hong Kong hay là New
Zealand cũng không phải nơi cô
từng sống. Dịch Văn Trạch vốn đã sắp xếp bệnh viện rất tốt, nhưng vì chủ ý thay
đổi bất ngờ, cuối cùng vẫn quyết định sinh hai bảo bối này ở Bắc Kinh.
Bởi vì trước đó Dịch Văn Trạch coi Giai Hòa là heo con
mà nuôi, thế nên hai cục cưng rất nặng, cuối cùng chỉ có thể khống chế lượng thức
ăn của cô.
Cô tội nghiệp nhìn Dịch Văn Trạch đang nấu cơm: “Chồng
à, em muốn ăn đồ ăn ngon cơ.”
Rất chua, nói chuyện rất chua.
Nhưng thật không còn cách nào khác, từ khi mang thai
cho đến nay, mỗi lần Giai Hòa nói chuyện liền chua khác thường. Vừa mở mắt ra
không nhìn thấy Dịch Văn Trạch liền cảm thấy như sắp tận thế. Ngay cả chính bản
thân Giai Hòa cũng cảm thấy mình biến thái, nhưng mà bạn thần tượng đại chúng
này lại chẳng có phản ứng gì khác thường.
Anh quay đầu nhìn cô: “Mỗi món làm cho em một ít, mỗi
phần thì ăn ít lại chút nữa.”
Giai Hòa dạ, cảm thấy mỹ mãn quay về phòng khách, chờ
được nuôi nấng.
Quả thực là y như lời anh nói, một bàn đầy thức ăn.
Vị cay tê tê rất ngon miệng, nhưng đang lúc Giai Hòa
ăn đến sung sướng đã bị người ta lấy bát đũa đi, trước mắt đổi thành trái cây.
Được rồi…Trái cây thì liền trái cây…Nhưng mà cũng không cần mỗi phần chỉ có thể
cắn một miếng đi?
Cô trầm mặc giương mắt nhìn Dịch Văn Trạch, loại cảm
giác thèm ăn lại không được thỏa mãn này thật sự là khổ sở.
“Anh nói xem,” Giai Hòa yên lặng tiêu diệt nốt chút
thức ăn cuối cùng: “Nếu hai đứa sinh ra không xinh thì thế nào bây giờ?”
Anh cười mà không nói, lấy đồ trong tay cô đi.
“Em đang nói hết sức nghiêm túc đó…” Càng đến ngày
sinh dự tính, Giai Hòa càng khẩn trương vì chuyện này hơn.
Thật ra con có xinh hay không xinh đều là của nhà
mình, nhất định là thấy như thế nào cũng vừa mắt cả, nhưng mà có gien tốt của
Dịch Văn Trạch là vậy, nếu phần lớn đều giống mình hết thì quả thực là dễ giậm
chân giận dữ.
Đợi cho cô hỏi vấn đề này đến lần thứ N, rốt cuộc Dịch
Văn Trạch có phần bất đắc dĩ, vừa mát-xa chân cho cô, vừa nghiêng đầu xem file
mới chuyển đến: “Vợ à, chuyện này rất quan trọng hay sao?”
Suýt chút nữa Giai Hòa khóc òa: “Ai không muốn sinh
con đẹp hả, nhất là hai bảo bối cục cưng nhà anh, nếu sau này lớn lên phát hiện
diện mạo của mình không được xinh đẹp, nhất định sẽ thầm oán em.”
“Em có thể nghĩ như vậy,” Anh khép máy tính lại, cười
cười: “Dù là thế, nhưng lớn lên rồi cũng thuộc về người khác, người cuối cùng
bên cạnh em mỗi ngày vẫn là anh. Cho nên chỉ cần em biết là anh không khó coi,
như vậy là đủ rồi.”
Giai Hòa nghĩ nghĩ, phát hiện những lời này thật sự
rất có nội hàm, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn đứng dậy, tiếp tục đi bộ rèn luyện
trong phòng.
Cứ như vậy đến chiều muộn, ngay lúc anh đang làm cơm
tối, Giai Hòa mới bắt đầu đau bụng sinh.
Lúc vào bệnh viện, toàn thể đồng bào trong nhà đều vây
quanh cô hỏi han ân cần này nọ, Giai Hòa lại chẳng cảm thấy đau đớn gì, chỉ ôm
lấy đồ ăn mẹ già mang đến, thở dài một hơi: “Mãn Hán Toàn Tịch đã biến thành
bữa cơm nhà nông sao.”
Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đình Hán Thanh,
là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung
Hòavà. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.
Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc.
Khóe miệng mẹ già giật giật, lại không dám đắc tội cô
nàng, nhưng lại rất áy náy nhìn Dịch Văn Trạch: “Tiểu Dịch à, mấy tháng này làm
khổ con rồi. Trước kia con bé này không kiên ăn gì, cho gì thì ăn nấy, không
nghĩ tới bây giờ có bầu lại trở thành Vương Mẫu Nương Nương.”
Anh cười cười: “Con cũng chỉ vừa học vừa làm thôi ạ.”
Mấy tháng này thực phẩm trong nhà nhà của hai người
rất phong phú, ngoại trừ mấy cuốn sách giáo dục trẻ con thì là sách nấu ăn.
Nhưng mà cái gọi là ‘vừa học vừa làm này’đã hoàn toàn đả bại ‘thức ăn của mẹ’
mà từ nhỏ Giai Hòa đã mê nhất…
Giai Hòa ăn qua loa hai miếng rồi để qua một bên: “Mẹ,
mọi người đều trở về đi, có lẽ lần này hai đứa nhóc đùa dai thôi, chờ ngày mai
mẹ lại đến lần nữa, giờ nếu về trễ quá con cũng không yên tâm.”
Mẹ già nhìn cô thật sự không có vấn đề gì, cũng dọn
dẹp một chút rồi về nhà, để hai người lại trong phòng bệnh.
Bởi vì đây là phòng bệnh đặc biệt, mọi thứ tựa như một
phòng khách sạn thu nhỏ. Từ bé đến lớn Giai Hòa cũng chưa từng bị bệnh nặng bao
giờ, Nghe mẹ già kể lại, lúc ba tuổi có đến bệnh viện một lần gì đó, nhưng mà
cô cũng nhớ không rõ nữa. Bây giờ hiếm có dịp được ở lại, vô cùng hưng phấn,
đến khuya hai mắt vẫn sáng ngời nhìn Dịch Văn Trạch: “Nếu không thì anh cho em
chơi một lần Thực vật đại chiến cương thi đi?”
Kể từ lần trước hứa với anh, hơn bốn tháng trời Giai
Hòa không hề động đến trò này, nhưng lòng vẫn tâm tâm niệm niệm cửa cuối cùng
kia.
Dịch Văn Trạch kéo rèm cửa sổ lại, bình tĩnh nhìn cô
một cái: “Ừ, anh lấy cho em, anh ra ngoài gọi điện thoại một chút.”
Một câu, thành công bóp chết dục vọng của cô.
Bệnh viện chính là phim trường mà mấy phim ma hay vận
dụng nhất, thế nên cho dù đánh chết thì cô cũng không dám một mình nằm trong
phòng bệnh mà chơi trò cương thi kia. Giai Hòa thở dài một hơi, nhìn anh tắt
điện, chuẩn bị nằm xuống một chiếc sô pha khác gần đó mới nhẹ giọng nói: “Chúng
mình nằm chung giường đi?”
Khó có khi Dịch Văn Trạch giật mình: “Ngủ một mình em
sợ à?”
Lúc này khoảng cách hai người chỉ có khoảng năm mươi
thước, không nghĩ tới lá gan cô lại nhỏ như vậy.
Giai Hòa im re một hồi lâu mới ngượng ngùng nói mình
quen được anh ôm ngủ rồi. Mấy tháng nay bụng càng lúc càng lớn, thật ra căn bản
cũng chẳng ngủ yên được bao nhiêu, nhưng cảm giác có anh ngay bên cạnh, cho dù
ngủ không được cũng có thể yên tâm.
Huống hồ đây là phòng cho thai phụ, cũng dùng làm
phòng sinh luôn. Vừa nghĩ đến nơi này sẽ là chỗ sinh con, Giai Hòa không hề
muốn ngủ, chỉ cảm thấy luống cuống.
Đến cuối cùng Dịch Văn Trạch vẫn xuống ghế, đến bên
cạnh cô nằm xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô: “Hai đứa đang ngủ sao?”
Giai Hòa ừm: “Hình như thế, mà anh thấy không, hai đứa
ngủ cũng không sâu lắm đâu.”
Anh cười: “Vì sao?”
“Chắc là do không quen,” Giai Hòa hít hít ngửi ngửi,
“Không phải là hương vị của nhà nên con cũng không quen được.”
Cái ôm từ phía sau rất ấm, cô nhắm mắt lại, qua một
lát vẫn không thể ngủ nổi, thì thầm: “Anh ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Giọng nói anh kề sát bên tai, mang theo
hơi thở ấm nóng.
“Rốt cuộc em vẫn có cảm giác tối nay hai đứa sẽ ra
đời,” Không hiểu sao Giai Hòa vẫn khẩn trương, “Nhưng mà vì sao bây giờ không
thấy đau gì hết?” Dịch Văn Trạch cười dỗ cô: “Em ngủ đi, có lẽ con cũng ngủ
rồi.”
Giai Hòa ừm một tiếng, “Bỗng nhiên em nghĩ đến một
chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ngả Giai còn có vẻ thích hợp với con gái, nhưng mà có
thể hai đứa là song sinh nam nữ đó, anh không biết Ngả Hòa rất không thích hợp
với con trai à?” Nhắc tới vấn đề này cô lại bắt đầu hưng phấn.
Dịch Văn Trạch im lặng mồi lúc mới nói: “Không còn
cách nào khác, vợ anh tên là Giai Hòa, không có nhiều chữ lắm.”
Giai Hòa lại à, cười to: “Thế lỡ sinh thêm một đứa nữa
thì làm sao bây giờ?”
“Giai Ngả Dịch.” Anh lại đáp như thể đó là điều hiển
nhiên.
Giai Hòa mặc niệm cái tên này ba lần, cuối cùng mới mở
miệng: “Dịch Văn Trạch, hai đứa coi như cũng có là người có văn hóa, anh lại là
người của công chúng, đặt tên phải có kỹ thuật có nội hàm tí được không…”
Anh có chút đăm chiêu: “Giai Ngả Văn, có lẽ nghe ổn
hơn một chút.”
Giai Hòa quẫn, trầm mặc.
Đến khi đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, bỗng
nhiên cô lại bắt đầu đau bụng sinh. Mới đầu còn cảm thấy chẳng có gì, cuối cùng
mới phát hiện có gì đó không ổn, túm lấy cánh tay Dịch Văn Trạch lắp bắp, “Em
cảm thấy, sắp, sắp sinh.”
Đây là câu nói đầu tiên và cũng là sau khi sinh xong
của cô.
Toàn bộ quá trình, Dịch Văn Trạch đều bên cạnh, cho
đến khi sinh xong, cô mới được chuyển tới nghỉ ngơi trên giường bệnh, trong mơ
hồ có thể nhận thấy mọi người đang đi tới. Rõ ràng là có rất nhiều người, nhưng
trong mắt chỉ có hình ảnh anh là chân thật. Hai người nhìn nhau thật lâu Giai
Hòa mới nghe giọng anh vang lên: “Còn đau không?”
Thật sự là…
Cô tức đến bật cười, đôi mắt ứa nước, giọng khàn khàn
trả lời: “Anh nói xem có đau không?”
Chỉ bởi vì một câu này, sau khi Giai Hòa tỉnh lại, câu
đầu tiên Dịch Văn Trạch nói là: “Sau này không sinh nữa.”
Miệng Giai Hòa khô khốc, mặc anh dùng khăn ẩm thấm
ước, nhẹ nhàng lau môi mình, nằm nghỉ một lát mới lí nhí: “Em không có giận anh
mà…” Thật ra bây giờ nghĩ lại, anh hỏi câu kia thật tình cảm nhiều lắm, trái
tim chỉ cảm thấy ấm áp mà thôi.
Anh khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Anh biết.”
Hai người đối diện, Giai Hòa cố gắng áp chế sống mũi
cay cay, hỏi anh: “Ngả Giai Ngả Hòa đâu rồi?”
“Đang ngủ,” Anh cười, “Rất giống em, lúc ngủ đều thích
cời, biểu cảm có vẻ vô cùng thỏa mãn.”
Giai Hòa chun mũi: “Anh lại ám chỉ em là heo.”
“Anh có ám chỉ lần nào sao?” Dịch Văn Trạch đưa tay
chạm tới dây chuyền trên cổ cô, “Dường như anh đã nói trắng ra rồi.”
Giai Hòa không nói được gì. Thôi, dù sao bây giờ chị
đây cũng không có sức nói chuyện, chẳng thà trực tiếp thành heo lười ăn ham ngủ
cho xong.
Sau khi xuất viện một tuần, Tiêu Dư cùng Kiều Kiều đến
thăm. “Dịch Văn Trạch thật là, người ta giữ em một đêm, sau đó tình cảm thắm
thiết nhìn, dùng giọng nói còn rung động lòng người gáp mấy lần so với phim
điện ảnh, dịu dàng hỏi em ‘đau không’,” Kiều Kiều nói, lắc đầu thở dài, “Thế mà
em cũng đâu có thua kém, phá sạch khung cảnh đẹp đẽ ấm áp, giống y như bà vợ
đầy oán hận, lại xảo quyệt hỏi lại một câu ‘anh nói có đau không’? Đúng là
chẳng biết thời thế gì cả.”
Giai Hòa đang uống canh, suýt nữa phun thẳng ra ngoài.
“Được rồi,” Tiêu Dư cũng không nín cười nổi, “Xem Giai
Hòa sám hối như vậy mà chị còn thêm mắm dặm muối được à?”
Giai Hòa vùi đầu ăn canh, câm điếc một hồi mới sâu kín
nhìn cô: “Chị thử xem thì biết, thật sự là em đau muốn chết…”
Cô vừa nói xong, mẹ già còn bên cạnh bồi thêm một vố,
cũng lắc đầu thở dài: “Hai mươi mấy năm trước ngoại trừ làm thần tượng của con
người ta cũng không có làm chuyện gì có tội với trời đất, sao mà giờ lại vớ
phải vợ như con chứ…”
Nói xong, bưng bát canh gà đi.
Một câu này lại để lại bóng ma tâm lý, nên buổi tối
Dịch Văn Trạch trở về, lòng cô vẫn tràn đầy áy náy.
Mẹ già đang ở phòng trẻ con dỗ hai đứa ngủ, cô xỏ đôi
dép đi trong nhà mềm mềm, đi bộ rèn luyện trong phòng. Đại khái đi được ba bốn
bước gì đó, quả thật mỗi một bước đều dày vò, rốt cuộc cũng đã thể nghiệm qua
cái gọi là ‘Thất bộ thành thi’(bảy bước thành thơ) của Tào Thực. [1]
Dịch Văn Trạch vừa tắm xong bước ra, đi tới sờ sờ mặt
của cô: “Đang nghĩ cái gì thế?”
Giai Hòa ai oán nhìn anh: “Em đang bị chứng u uất hậu
sản.”
Trên người anh còn vương hơi nước, không biết là do cô
cảm thấy áy náy hay là anh trở nên đẹp trai, tóm lại là ánh mắt kia thật sự
khiến cho người ta đui mù. Hai người nhìn nhau một lát, Dịch Văn Trạch mới cười
khẽ: “Vợ à, đừng nhìn anh như vậy.”
Cô ừm một tiếng, máy mắt mấy cái, đỏ mặt.
“Anh không đi nhìn hai đứa một cái à?” Giai Hòa bắt
đầu tìm chuyện nói.
“Hai đứa đang ngủ,” Dịch Văn Trạch ngồi xuống sô pha,
ý bảo cô đi tới, “Thời gian có hạn, anh dùng nó để nhìn người tỉnh có vẻ tốt
hơn.” Giai Hòa chậm rì rì đi qua, an an ổn ổn ngồi xuống: “Đã bắt đầu tuyển
diễn viên mới sao?” Anh ừ nhẹ, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, cười nhìn cô: “A
Luân đang hỏi chuyện đầy tháng.”
Giai Hòa lại à, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Thật
nhanh mà, vừa mới nằm trong bụng em mà bây giờ đã sắp đầy tháng rồi,” Nói tới
đây cô bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề đầu tiên, “Vẫn là lúc mang thai tốt nhất, mỗi
ngày anh đều ở trong nhà, nấu cho em ăn rất nhiều món ngon.” Dịch Văn Trạch
nhìn hai mắt tỏa sáng của cô, bình tĩnh tiếp lời, “Qua hai năm nữa anh sẽ dùng
hết thời gian của mình cạnh em.”
Chẳng phải em đây thật sự đã kim ốc tàng kiều?
Giai Hòa thực vừa lòng gật đầu một cái, tiếp tục hướng
dẫn anh: “Thật ra bây giờ em đang nghĩ lại, sinh con cũng rất tốt, nói không
chừng trước lạ sau quen. Chờ thêm hai năm nữa chúng mình sinh thêm hai đứa đi?”
Cô nói xong, cẩn thận nhìn ánh mắt của anh dưới ánh
đèn. Biểu cảm trên mặt Dịch Văn Trạch là trầm ngâm, khiến Giai Hòa có cảm giác
rất thất bại. Chẳng lẽ anh còn để ý đến tính cách quái gở khi mang bầu kia của
mình? Nhưng mà…Tính đi tính lại cũng không có gì, coi như đây là lần kinh khủng
nhất mình đối xử với anh như vậy…
Đang lúc miên man suy nghĩ, Giai Hòa cảm giác được anh
ôm bình, bình tĩnh nói: “Hôm nay Kiều Kiều đến lại nói gì sao?”
Xong rồi, Kiều Kiều, em thực xin lỗi chị.
Anh uống một ngụm nước, im lặng một lúc mới lên tiếng:
“Vợ, anh không muốn lại chờ đợi thêm một thời gian dài như vậy.”
Giai Hòa tiếp tục cố gắng: “Chỉ là có mấy tháng không
thể làm kia kia thôi mà…”
“Là không nghĩ đợi thêm vài tiếng nữa,” Anh cười nhéo
chóp mũi của cô, “Tin tưởng anh, rất gian nan.”