Kết quả, vừa mới bắt điện thoại, Ngô Chí Luân ngay lập
tức sảng khoái nhận lời, còn vô cùng khoái chí, bảo cho tới bây giờ chưa có ai
dám nhờ anh chàng làm phù rể cả, hình như là do quá đẹp trai, sợ chú rể sẽ bị
áp lực.
Giai Hòa rất là câm nín không biết nói gì, phụ họa:
“Đúng vậy, có lẽ nếu nhờ anh làm phù rể, cô dâu cũng sẽ rất áp lực…” Bên kia
nói như đúng rồi: “Chứ còn gì nữa, anh còn muốn thương lượng với A Trạch, hôn
lễ của bọn em anh né vẫn tốt hơn, tránh cho hai người bị căng thẳng.”
Tim cô đập thình thịch, muốn hỏi Ngô Chí Luân xem có
phải Dịch Văn Trạch đã nói gì rồi không.
Nhưng nghĩ nghĩ một lát lại nuốt trở về.
Cũng may thời tiết thuận lợi, ngày diễn ra hôn lễ nắng
rực rỡ, chỉ tiếc đương là mùa đông, lạnh tê người.
Giai Hòa ngồi trong phòng trang điểm, nhìn dung nhan
Kiều Kiều sau khi son phấn đẹp đến bất ngờ: “Nếu chị chịu đi gọt mặt thành cái
dùi, nhất định có thể đóng kịch.” Kiều Kiều đổ quạu: “Em có thể đừng ở cái ngày
vui nhất của chị nói câu chị không thích nghe nhất không hả?” Cô cười: “Hôm
trước em lướt Weibo, có câu rất muốn chuyển cho chị, ‘Thường thì người bên cạnh
nào nói chuyện kiểu khắc nghiệt khó nghe nhất, lại là người quan tâm đến
bạn nhất’ đó.”
Kiều Kiều nhe răng: “Vầy em chỉ có thể xếp thứ hai
thôi, xét về khó nghe nhất, không ai có thể hơn Tiêu Dư.”
Giai Hòa rất chấp nhận, bước qua giúp chị chỉnh lại
váy cưới: “Lát nữa có sáu nhóc nâng váy đó, chị đi chậm một chút, cẩn thận vấp
ngã là phiền luôn.”
Cô chỉ thuận miệng nói ra, Kiều Kiều lập tức thần hồn
nát thần tính, bắt đầu ngồi tính với cô xem lỡ như chị sẩy chân vấp thật thì
phải xử lý như nào, ngay cả tư thế ngã xuống rồi đứng lên thực tao nhã cũng đem
ra luyện tập, làm cô thợ trang điểm không nhịn được cười, chắc chưa bao giờ gặp
qua cô dâu nào rỗi rãi ngồi nghĩ bậy đến như vậy.
Chỉ là cô không nghĩ vậy, chuyện bất trắc không chỗ nào
không có.
Đương lúc linh mục tuyên bố hai người có thể trao
nhẫn, chàng phù rể áo mũ chỉnh tề đứng bên cạnh, chợt gọi một tiếng rất nhẹ:
“Kiều Kiều.”
Ngô Chí Luân dưới ánh mắt chòng chọc của quần chúng
nhân dân, nói hết sức chân thành thắm thiết: “Thật ra anh vẫn thích em, lúc anh
đồng ý làm phù rể, vốn định là có thể thật tình chúc phúc cho em, nhưng anh
không làm được,” nói xong anh chàng chậm rãi giơ tay ra, “Em vẫn còn cơ hội để
lựa chọn.”
Trong chốc lát, giữa sân im phăng phắc, ngay cả linh
mục cũng mở to mắt nhìn, chừng như chỉ mới thấy cảnh này trong phim, không nghĩ
bản thân mình cũng may mắn gặp được.
Một người là đạo diễn vừa nhận giải thưởng, một người
là ngôi sao nổi tiếng, thần tượng suốt mười mấy năm.
Nhân sinh Kiều Kiều, rốt cục lúc kết hôn lại hoàn toàn
đảo loạn…
Tiêu Dư ngồi ở bàn chính rất không phúc hậu nhìn Giai
Hòa: “Mi đạo diễn trò này đúng không?” Giai Hòa hả một tiếng: “Sao mi biết?”
Tiêu Dư dở khóc dở cười: “Anh bạn thân của Dịch Văn Trạch này cũng có dũng khí
diễn thật, nhưng mà lời thoại nhảm ruồi này, chắc chắn là mi chẳng hề dụng tâm
mà viết.” Giai Hòa thực thất vọng nhìn cô, đương định mở miệng nói, Kiều Kiều
đã cất lời.
Đầu tiên, hôn chú rể một cái: “Thân ái, thực xin lỗi.”
Sau đó, nhìn Ngô Chí Luân thật sâu, cảm giác, rõ rành
rành là muốn đi theo hắn rồi.
Nhưng tiếp theo, Kiều Kiều như nhịn không nổi nữa,
phụt cười: “Nói đi, Giai Hòa cho anh bao nhiêu catse diễn? Tôi vốn định diễn
cùng anh một trận, đáng tiếc chàng trai tốt nhất thiên hạ đang đứng ngay bên
cạnh, sức mạnh còn áp đảo hơn cả anh nữa đó.”
Ngô Chí Luân theo bản năng sờ sờ mũi: “Ấy mới nói,
Giai Hòa vẫn chưa bàn chuyện catse với tôi. Quên đi, không diễn nữa.”
Hai người vừa nói như vậy, mọi người mới giật mình,
cười rộ lên.
Kiều Kiều lúc này mới quay lại dịu dàng cười với chú
rể đang biến sắc, nói nốt nửa câu sau: “Anh yêu, thực xin lỗi, em giao du với
toàn một băng độc địa, dọa anh hết hồn rồi.” Trình Hạo tháo cà vạt xuống, sắc
mặt vẫn trắng nhợt…
Vì thế một hồi hôn lễ long trọng, liền mở màn như thế.
Trong ánh nắng ấm áp đầu đông, lúc Kiều Kiều đặt tay
lên tay chú rể, bắt đầu màn khiêu vũ trong mộng của mình suốt hai mươi mấy năm,
gần như chưa tới một chớp mắt đã khóc òa. Giai Hòa cũng cảm động cay mũi sụt
sịt một phen, nhìn Trình Hạo ôm Kiều Kiều, không ngừng thì thầm bên tai điều gì
đó. Kiều Kiều càng khuyên lại càng khóc, cuối cùng nghiễm nhiên trở thành ‘lệ
nhân’ (người nước mắt đầm đìa, nghĩa bóng còn chỉ người đau khổ triền
miên), quên cả nhảy.
Trình Hạo vì màn khiêu vũ trong mộng này của Kiều Kiều
mà hồ như luyện tập suốt cả một tuần, tất cả mọi người đều nghĩ hắn sẽ khẩn
trương đến vấp lỗi, lại không đoán được hắn chỉ thành thạo ôm Kiều Kiều, hoàn
mỹ dẫn mọi người vào bắt đầu vào sàn nhảy.
Giai Hòa tựa lên bàn, nhìn hình ảnh như vậy, chợt hâm
mộ không thôi.
“Muốn khiêu vũ sao?” Bên tai bỗng nhiên có tiếng nói.
Cô hoảng hồn, quay đầu nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang cười,
tim lại nhảy bịch bịch: “Không phải anh bảo về không kịp sao?” Dịch Văn Trạch
chỉ mỉm cười: “Không muốn khiêu vũ sao?”
Giai Hòa ai oán nhìn anh: “Em nhảy tệ lắm.”
Kết quả vẫn là không thể nghi ngờ, bị anh kéo vào
trận. Cô có chút khẩn trương nhìn anh, ở đây rất đông người, mặc dù đa phần đều
là người quen, nhưng kẻ ngoài cũng không ít, anh lại lần đầu tiên cùng mình
công khai như thế.
Nhìn suốt một lúc lâu, anh cuối cùng cúi đầu nhìn cô:
“Hôm nay là đám cưới bạn của em, có muốn làm nhân vật chính không?”
Giai Hòa không phản ứng lại, vẫn nghi hoặc nhìn anh
như cũ, anh càng tiến sát tới: “Đã nhiều ngày anh không gặp em, nếu em có ý
tưởng này, anh cũng sẽ không quá để ý.” Ánh mắt này, góc độ này… Mắt cô triệt
để tuôn nước: “Em là phù dâu, phải chuyên nghiệp, trăm ngàn lần đừng để bể dĩa…
Kiều Kiều sẽ chém chết em.”
Nguyên màn hôn lễ giằng co ròng rã suốt mười hai tiếng
đồng hồ, đến cuối cùng mọi người đều uống rất High, Giai Hòa mới khều Kiều Kiều
bảo: “Em về trước nha, chịu không nổi nữa.” Kiều Kiều hiểu ngay: “Được rồi, em
sợ Dịch Văn Trạch nhà em bị ánh mắt mấy người đó tiêu diệt chớ gì.” Giai Hòa
lẩm bẩm đáp một tiếng, không dám nói thực ra hôm nay Dịch Văn Trạch đã phải bay
hai chuyến để trở về gấp, cô sợ anh quá mệt.
Buổi tối vừa về, cô lập tức bắt đầu ‘mã bất đình
đề’ (liên tục không dừng tay) thu dọn đồ đạc.
Từ trên lầu xuống dưới lầu, không ngừng cẩn thận mở
túi ra hỏi anh có được hay không, lại tỉ mỉ đậy nắp hộp lại. Dịch Văn Trạch
ngồi cạnh quầy bar uống nước, nhìn Giai Hòa hết cuống quít rồi lại bối rối nhìn
mình chằm chằm, liền vẫy vẫy tay với cô: “Không cần gấp như vậy, chiều ngày mai
chúng ta mới bay, sáng dậy dọn dẹp cũng được.”
Nghe anh nói như vậy, Giai Hòa mới phát hiện ra giờ đã
là nửa đêm.
Làm anh mệt mỏi cả một ngày, còn bắt anh theo hầu mình
ngồi dự tiệc ở chỗ Kiều Kiều suốt mười mấy tiếng đồng hồ…Cô bước đến, cầm ly
của anh lên, uống ngụm nước, cất giọng dịu dàng: “Mệt không? Đi ngủ nha?” Anh
lấy lại cái ly trong tay cô, rót vào đó thêm ít nước ấm: “Mùa đông em không nên
uống nước lạnh nhiều.”
Cô ừm một tiếng, nhận lấy cái ly từ tay anh, nhắm mắt
theo đuôi anh lên lầu.
Vào phòng ngủ, bỗng nhiên có cảm giác đặc biệt. Hai
người kết duyên ở Thượng Hải, nhưng vẫn thường xuyên ở tại Bắc Kinh, mỗi gian
phòng nơi này cô đều quen thuộc, nhưng phòng ngủ của anh thì chưa hề bước vào.
Thế nhưng nhắm mắt lại cũng có thể đoán được, thói quen sắp xếp bố cục cùng màu
sắc nội thất của anh. Giai Hòa khua khua chân, ôm cái ly thủy tinh cực kỳ thích
thú ngó quanh phòng ngủ, cố ý khụt khịt mũi: “Hình như, có mùi phụ nữ nha?”
Dịch Văn Trạch không cho là đúng: “Vừa mới bước vào
một người.”
Cô nhấp miệng ly, thực thỏa mãn đặt cái ly lên bàn,
chủ động bước qua, nâng mặt anh lên, cười nói: “Anh chàng đẹp giai này, vừa rồi
lúc ở tiệc cưới, em đã nhìn anh rất lâu đó.”
Dịch Văn Trạch hiếm khi thấy được cô vui vẻ như vậy,
đoán là cô vui lây từ việc hỉ của bạn mình, rất là phối hợp một tay ôm lấy thắt
lưng cô, đè thấp thân mình, chỉ chăm chú nhìn cô. Qua một lát, anh mới nhẹ
giọng nói: “Bắt chuyện, hẳn là để đàn ông làm.”
Nói xong, hơi mỉm cười một cái, rất thành công làm tim
Giai Hòa đập với tốc độ siêu tốc.
Hành động này, không phải là dễ dàng khiêu khích mà…
Đến ngày thứ hai, một cơn mưa to đổ xuống.
Giai Hòa vừa thu vén chút đồ còn lại, vừa gọi điện
thoại cho Kiều Kiều: “Chị may thật đó, hôm qua thời tiết đẹp như vậy.” Kiều
Kiều ừ à một chốc, lát sau mới hỏi: “Em có biết hôm nay là ngày gì không?” Giai
Hòa đậy nắp hộp lại: “Chủ nhật.” Kiều Kiều bên kia trầm mặc một hồi, mới âm u
nói: “Là ngày tiếp theo của lễ cưới của chị mi! Ngày tiếp theo của đêm động
phòng! Tên tục là tuần trăng mật đó, hiểu hay không? Hiểu hay không hả!”
Tiêu rồi…
Giai Hòa biết bên kia đang trong trạng thái hoàn toàn
bùng nổ, định nói gấp cái gì rồi cắt điện thoại, Kiều Kiều bỗng nhiên lại nói
tiếp: “Thôi bỏ đi, nể tình chiều nay em bay sẽ rất kích thích, chị đây tha cho
em. Phù dâu đại nhân à, chị tặng em quà đi đường tốt lắm đó, nhớ rõ khi ra sân
bay phải mang kính mát, đeo khẩu trang, đội mũ,” Kiều Kiều hạ giọng, tiếp tục
nói, “Tốt nhất là mấy loại mũ che nắng ở bãi biển, vậy mới đủ lớn.”
“Không cần nghiêm trọng như vậy chớ?” Hành trình của
Dịch Văn Trạch cũng đâu phải đã hoàn toàn bị tiết lộ.
“Ai bảo hôm qua tụi bây công khai khiêu vũ, bây giờ là
xã hội Weibo, biết chưa?”
Hoàn toàn tiêu tùng rồi…
Cô cúp điện thoại, không yên lòng nhìn Dịch Văn Trạch
từ trên lầu bước xuống, một bước lại một bước đi qua đi lại: “Xong rồi.” Anh
không biết nên khóc hay nên cười: “Cái gì xong rồi?” Giai Hòa căng thẳng chụp
lấy cánh tay của anh: “Lát nữa, chúng ta nhất định phải tách ra lần lượt đến
sân bay, phải chia ra hai chiếc xe từ đây đi tới đó.”
“Vì sao?”
“Sợ phóng viên…” Cô thành thật khai báo, “Mấy người
hôm qua tham dự hôn lễ chắc chắn có sở trường chụp ảnh quay phim, post lên
Weibo. Em sợ đi theo anh sẽ bị người ta xúm lại chặn đường, phiền toái cho
anh.”
Anh cười cười: “Em phải tập cho quen.”
Cho quen?
Giai Hòa nhìn biểu cảm anh chẳng để tâm gì, càng thấp
thỏm không yên. Cô vẫn có thói quen trốn sau người khác, tốt nhất là đừng ai
chú ý đến cô, dễ dàng, tùy tiện thoải mái làm việc mình thích. Nhưng… Cô vốn
đang háo hức chuẩn bị đến New Zealand, nay chỉ nghĩ đến ra khỏi cửa như thế này
cũng run cầm cập.
Dịch Văn Trạch nhìn Giai Hòa vẫn đang chú mục vào mình,
muốn nói lại thôi, đưa tay vuốt tóc cô: “Chỉ lần đầu này thôi, tất cả đều muốn
biết em trông như thế nào, cứ thoải mái để mặc bọn họ chụp đi, lần sau sẽ tự
nhiên.”
Đạo lý đó em biết, nhưng đâu có đơn giản như vậy… Kế
tiếp chính là theo dõi chặt chẽ, cái gì mà chụp được ảnh bạn gái của Dịch Văn
Trạch lôi thôi khi ra ngoài, cái gì mà hai người đã rất lâu rồi không thấy đi
cùng nhau, nghi vấn chia tay vân vân vũ vũ…Giai Hòa càng nghĩ càng thấy nhức
óc, không biết giải quyết như thế nào. Khó trách rất nhiều người đều lựa chọn
ẩn dật, thật là tốt, nói không chừng kiểu tính cách như mình càng thích hợp che
giấu hơn…
Đang lúc nghĩ lung tung, Dịch Văn Trạch đã ra quyết
định: “Vợ à, em gả cho thần tượng đại chúng, dù sao cũng có điều phải công
nhận, những fan hâm mộ của anh đều rất lý trí, hẳn là sẽ bảo vệ cho em.”
Lại bắt đầu nhớ mỹ nhân…Giai Hòa thầm thở dài cam
chịu.
Thôi được rồi, ngẩng đầu là một đao, rụt đầu cũng là
một đao.
Cô cắn chặt răng, lẩm bẩm: “Ai gả cho…”
Anh cười rất nhẹ, ‘ý vị thâm trường’ đáp: “Mục tiêu
của em không phải là ‘kim ốc tàng kiều’ sao? Anh đã đợi mấy tháng rồi.” Giai
Hòa há miệng thở dốc, hoàn toàn ủ rũ.
Anh sẽ không… để mình cầu hôn luôn chứ?
Băn khoăn này cứ xoay vòng vòng nhảy nhót trên đầu cô,
đến sân bay vẫn còn nghiền ngẫm ý tứ của anh. Nhưng nghĩ đến lời anh nói, có
một số việc, hẳn là anh làm…Quên đi quên đi, không nghĩ nhiều nữa. Chỉ là nhìn
Kiều Kiều kết hôn nên hưng phấn mà thôi, thật ra ở chung còn chưa tới một năm,
sao có thể nhanh như vậy.
Trước lúc cô bước xuống xe, còn nghiêm túc hỏi xin A
Thanh cái khẩu trang.
A Thanh trố mắt nhìn cô: “Phu nhân à, chị đòi cái đồ
đó làm gì, nếu chị đã đứng bên cạnh sếp thì phải là nhân vật nữ chính tươi trẻ
chớ.” Giai Hòa suýt nữa nghẹn chết, thấp giọng nói: “Tha cho chị đi, nhanh lên,
có cái gì che mặt được thì giao hết ra đây.”
Dịch Văn Trạch đứng bên cạnh nhìn cô một cái, rất là
buồn cười nói: “Em không sợ người khác viết rằng vị hôn thê của Dịch Văn Trạch
phẫu thuật thẩm mỹ chưa hồi phục hẳn, mang khẩu trang để che chắn ống kính?”