Trong phòng bật máy sưởi đã hơi nóng, anh lại mở điều
hòa, rõ ràng là đang những ngày giữa tháng mười, đến lúc xong việc hai người
vẫn ướt đẫm mồ hôi. Giai Hòa quá nóng, lấy một cái váy hai dây tắm, lúc đi ra
đang cầm khăn lau khô tóc đã bị anh một phen kéo lên giường ngồi xuống, lấy ra
một áo thể thao cổ tròn mặc vào mùa đông tròng lên đầu cô, sau đó đến quần.
Anh mặc rất nhanh, Giai Hòa cơ hồ là trợn mắt há mồm
ngồi yên cho anh sắp xếp, đây là phục vụ năm sao siêu cấp a.
Đến cuối cùng anh thấy tay áo thể thao có hơi dài, còn
thay cô lật lên một lần. Giai Hòa hít hít mũi, thấp giọng nói: “Được rồi”, sau
đó liền nhìn thấy anh đứng lên, đến bàn làm việc gọi một cuộc diện thoại nội
tuyến: “A Luân, lại đây đi.”
A? Suýt chút nữa Giai Hòa ngã lăn xuống sô pha.
Đây chẳng phải là không đánh đã khai, vừa rồi hai
người ngồi trong phòng không ra mở cửa?!
Bởi vì vừa tắm rửa xong, lại mặc nhiều như vậy, Giai
Hòa bắt đầu đổ mồ hôi. Nghe thấy tiếng đập cửa lập tức nhảy dựng lên nói, em đi
pha nước cho hai anh, nói xong liền vọt chạy vào phòng trà. Ánh mắt quét tới
quét lui một đống đồ trên giá, trà lài, hồng trà, trà Phổ Nhị, loại nào bây
giờ? Cuối cùng quyết định pha cà phê, như vậy thời gian sẽ kéo dài thêm được
chút chút…
Bên ngoài hai người kia đang nói nói cười cười, mãi
cho đến khi pha cà phê xong, cô bê hai cốc cà phê cùng một tách trà ra ngoài,
Ngô Chí Luân mới dừng lại, lấy một cái túi giấy ra: “Vốn là đến tặng đồ, thuận
tiện nhìn xem có gì ăn ngon, em liền đối xử với anh như vậy sao?”
Giai Hòa vốn đang chột dạ, nghe anh chàng nói xong lại
không hiểu trăng sao gì: “Có liên quan gì tới em?”
Ngô Chí Luân cười nhìn Dịch Văn Trạch, anh lại cầm cốc
thủy tinh Giai Hòa đưa cho, cười không nói gì. Giai Hòa cũng đưa cốc cà phê cho
Ngô Chí Luân, lấy túi giấy trong tay anh chàng, đơn giản viết rằng Dịch Văn
Trạch “Có em.” Cô không chắc chắn lắm lại nhìn Dịch Văn Trạch, anh lại chẳng
nói lời nào.
Ngô Chí Luân lại khụ khụ hai tiếng: “Hai người các
ngươi còn chưa chán à? Cái câu kia nói như thế nào, là ‘mắt đi mày lại’.” Quen
đã lâu như vậy, từ lâu Giai Hòa đã biết giọng Quốc ngữ của anh ta thật ra rất tốt,
mỗi lần nói ra cái kiểu này nhất định là đang trêu ghẹo cô…Giai Hòa đặt túi
giấy lên bàn, cố ý coi thường anh chàng, níu tay áo Dịch Văn Trạch, ánh mắt lóe
sáng hỏi: “Anh muốn ra một bài hát?”
Tin tức động trời a, nhiều năm như vậy đều không hát
gì.
Dịch Văn Trạch mỉm cười gật đầu: “Vui không?”
Cô vội vàng gật đầu: “Đương nhiên.”
Ngô Chí Luân cười nói: “Còn anh trăm công ngàn việc
viết từ,” Anh chàng lại cầm túi giấy lên, lắc qua lắc lại trước mặt Giai Hòa:
“Gia hòa mọi sự hưng, anh nói cho em biết Dịch Văn Trạch có rất nhiều khuyết
điểm lớn, ví dụ như trọng sắc khinh bạn, ví dụ như rất lười, cái gì cũng thích
ném hết cho anh làm.”
Bốn chữ ‘trọng sắc khinh bạn’ được nhấn nhá, Giai Hòa
nghe anh chàng nói đến mức cúi đầu, tập trung uống cà phê, nóng suýt rớt lưỡi
ra. Cuối cùng Dịch Văn Trạch cũng lên tiếng, nói với Ngô Chí Luân: “Cảm giác
như thế nào?”
Ngô Chỉ Luân tủm tỉm nói: “vô cùng tốt, vô cùng hoàn
hảo. Có nhạc của cậu lời của mình, cậu còn bằng lòng hát, mình tin tưởng không
cần đến quan hệ xã hội cũng nhất định nổi tiếng.”
Chuyện tiếp theo hai người bàn đều là về công việc
quảng bá đĩa đơn, Giai Hòa nghe như đi trong sương mù. Mọi chuyện, ngay ở thời
điểm cô không biết gì đã được sắp xếp hoàn hảo, lập tức sẽ bước vào giai đoạn
tuyên truyền lớn như thế.
Mãi cho đến khi Ngô Chí Luân đi rồi, cô vừa rửa cốc
vừa thuận miệng hỏi anh: “Xong đĩa đơn này anh có muốn phát triển luôn một
album mới không?” Anh cầm lấy cốc cô đưa qua, đặt lên giá: “Vẫn còn chưa có kế
hoạch.”
Giai Hòa a một tiếng, hít hà kêu đáng tiếc. Cô không
cần nghe cũng biết ca khúc này nhất định sẽ gây sức hút, dựa thế vào đây mà ra
album mới đúng là vương đạo. Tuy rằng cô không hiểu lắm về thị trường băng đĩa,
nhưng ở ngày đó Dịch Văn Trạch mở miệng hát, cô chỉ biết trời sinh anh là một
ngôi sao a, ngay cả khi thuận miệng hát bài của người khác thôi mà cũng có thể
như vậy…
Lúc nhớ tới chuyện này, lại nghĩ tới anh đã nói câu
kia kia, ‘hậu tri hậu giác’(nói/thấy rồi mới hiểu) cảm thấy bong bóng hạnh
phúc bay bay, một chiếc cốc lăn qua lộn lại cũng nửa buổi. Mãi đến khi định
thần lại mới thấy anh đang tựa vào mép bàn nhìn mình cười cười mới tắt vòi
nước, nhét chiếc cốc vào tay anh: “Ngủ.”
Ba ngày kế tiếp Dịch Văn Trạch phải bay tới bốn năm
thành phố, Giai Hòa liền cầm di động, thi thoảng đọc tin nhắn. Bởi vì đẩy việc
đi New Zealand trở thành đại sự, cơ hồ cô dồn hết mọi công tác vào tháng sau.
Tiêu Dư mang đến cho một tấm trang biểu [1], Giai Hòa mở ra nhìn thật lâu,
tuy rằng không đẹp lắm nhưng cuối cùng cũng phải bật ngón tay cái lên khen đẹp
tới tấp.
Tiêu Dư ngồi ở trong phòng khách, quét mắt đồ dùng bốn
phía trong nhà, vô cùng đau lòng hỏi: “Mi chọn hết à?”
Giai Hòa rất là cảnh giác nhìn cô bạn: “Không cho mi
nói không đẹp.”
Tiêu Dư tựa vào ghế sô pha, thở dài một hơi não nề:
“Ta nhớ rõ có người đánh giá trong giới nghệ sĩ, thẩm mỹ của Dịch Văn Trạch rất
tốt, đáng tiếc đáng tiếc.”
Giai Hòa đang ngồi ở ban công lau cửa thủy tinh, chỗ
nào cao thì chỉ có thể nhảy với lên mấy bận, rốt cuộc vẫn là Tiêu Dư cầm khăn
thay cô lau bên trên: “Từ lúc nào mi chịu khó như thế hả, căn nhà bé tí ở
Thượng Hải lâu lâu mới dọn, về Bắc Kinh lại biến thành hiền lương thục đức?”
Giai Hòa nhìn cô bạn chỉ vươn cánh tay lên đã lau chùi sạch sẽ mỗi một góc nhỏ,
rất chi là ghen tị: “Bây giờ không thể mời giúp việc tới, sợ người ta nói linh
tinh.”
Tiêu Dư nhìn cô một cái: “Kết hôn thì ổn rồi.”
Giai Hòa ừ, cầm lấy cái khăn bỏ vào trong bồn giặt,
đang lúc vắt thì chợt nghe Tiêu Dư xưa nay luôn bình tĩnh lại kêu lên một tiếng
như ma quỷ hiện hồn, sợ tới mức bay ngay vào trong phòng khách: “Có chuyện gì
vậy? Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Dư ôm laptop của cô, giương mắt lên sâu kín nhìn:
“Tin tức bùng nổ.”
Trong lòng Giai Hòa lộp bộp mấy tiếng, cuống tới mức
chột dạ: “Đừng làm ta sợ.”
“Không liên quan gì đến mi,” Tiêu Dư chầm chậm chuyển
máy tính sang cho cô, “Mi xem cái nhẫn kim cương này bự cỡ nào?”
Giai Hòa ngồi ở bên cạnh cô nàng, là hình ảnh trên
video. Bởi vì tập trung vào câu hỏi của Tiêu Dư, cô trực tiếp chuyển tầm mắt
xuống cái nhẫn kim cương trên bức hình kia, cố gắng dựa theo hình dạng của
chiếc hộp cùng tay, đoán mò: “Hơn cỡ hai ca-ra đó? Đủ sáng.”
“Mi quen người này không?” Tiêu Dư tiếp tục chỉ chỉ gã
đàn ông trên video.
Nghe hỏi Giai Hòa mới nhìn nhìn bạn giai kia, rất quen
thuộc a…“Ta nhớ ra rồi, là Trình Hạo, lúc trước quay Vĩnh An thì anh ta là phó
đạo diễn của đoàn làm phim.” Từ tháng ba rời khỏi trường quay cho tới nay cũng
đã hơn nửa năm không gặp.
“Hắn có quen Kiều Kiều sao?” Tiêu Dư tiếp tục hướng
dẫn.
“Quen mà, lúc đó cũng có mấy lần ăn uống hát hò,
thường chơi với nhau,” Giai Hòa tiếp tục nói, “Nhưng mà cũng không phải là thân
thiết lắm đi? Chưa bao giờ nghe Kiều Kiều nhắc đến lần nào.”
Tiêu Dư ừm một tiếng, bình tĩnh trở lại: “Bị cầu hôn.
Thằng cu này cũng thành thật quá đi, chuyện này còn đăng lên Weibo nữa…Nhìn số
lượng trích đăng đi…”
“A? Không phải chứ?” Ngón tay Giai Hòa run run chỉ vào
video.
Trong đó, là Trình Hạo đang giơ một hộp nhẫn, nhìn
thẳng vào camera nói: “Kiều Kiều, sinh nhật vui vẻ, nhẫn kim cương 10.25 tạm
thời anh chưa mua nổi, chiếc nhẫn này chỉ có 2.25 ca-ra thôi, anh đã tìm rất
lâu,” Anh chàng lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, đằng hắng cổ họng mới nói tiếp,
“Bây giờ anh đang ở dự Liên hoan phim ở Tokyo, không biết lần này có thể thành
công hay không, nhưng cho dù chuyện gì đi chăng nữa, hãy gả cho anh.”
Dường như là đang ở cạnh bờ biển, còn có tạp âm gió.
Bàn tay kia của Trình Hạo đang nắm chiếc hộp, bồn chồn
dùng sức.
Video rất ngắn, nhưng không biết tại sao, cô xem mà
sống mũi cay cay, thực cảm động quá a.
Nhưng mà…cô nhìn thoáng qua Tiêu Dư, lại nhìn về
video, rồi lại nhìn Tiêu Dư: “Cho tới bây giờ mỗi lần chị í yêu đương gì cũng
đều thích công bố, không thể có chuyện thành đôi với Trình Hạo mà không nói cho
ta biết?”
Suýt nữa Tiêu Dư phun một ngụm nước: “Còn chưa có yêu
đương gì đã đi cầu hôn rồi?!”
Hai người âm trầm u ám liếc nhìn nhau một cái, đồng
thời rút di động ra, cùng lúc nhấn nút gọi điện thoại cho Kiều Kiều, cuối cùng
là cuộc gọi của Giai Hòa được nhận. Ở đầu dây bên kia, Kiều Kiều vừa tiếp điện
thoại, hít hít mũi alô, mắt Giai Hòa lập tức tỏa sáng lấp lánh: “Chị cảm động
đến khóc à?”
Giai Hòa quyết đoán ấn chế độ rảnh tay, đặt điện thoại
trên bàn.
“Cái gì hả?” Giọng nói Kiều Kiều nghèn nghẹt âm mũi:
“Chị sắp bị đông chết, đang chụp ngoại cảnh.”
“Chị còn không biết?!” Giai Hòa quét mắt qua màn hình,
được rồi, 20 phút đã nhảy lên 9000, đương sự còn không biết.
Đầu dây bên kia rất bất đắc dĩ: “Có chuyện gì nói lẹ
đi, chị đang có cuộc gọi khác.”
“Chuyện đó…” Giai Hòa quyết định tiến hành theo chất
lượng một chút, “Gần đây chị có bạn trai mới không? Sau cái tên Bass thúi tha
đó á?” Kiều Kiều trần mặc: “Người đang hạnh phúc trong tình yêu đến an ủi người
đang thất tình à?”
Giai Hòa quẫn, có liên quan gì tới đây chứ hả: “Thật
sự không có à? Hoặc có chuyện gì mờ mờ ám ám không, kiểu như suýt chút nữa đâm
lọt cửa số giấy á?” Chí ít cũng phải có manh mối nào chứ? Bằng không người anh
em này là đâm đầu vào chỗ chết neh?
“Dĩ nhiên không có gì hết, em giới thiệu cho chị?” Kiều
Kiều đang sắp phát điên.
“Có chuyện, nhưng chị phải bình tĩnh một tý.” Giai Hòa
nhìn thoáng qua Tiêu Dư một cái, ý tứ rất rõ ràng: Mi đi kích thích bả đi.
Tiêu Dư hắng hắng cổ họng: “Cuồng yêu đương, nói cho
nghe một chuyện vô cùng bất hạnh, đi tìm một chỗ vắng vắng người, yên tĩnh chút
đi.” Kiều Kiều à một tiếng: “Hai người ở chung với nhau đó à?” Bên kia im lặng
hơn mới nói tiếp: “Chị đây biết rồi, bọn mi rốt cuộc cũng áy náy, hôm nay là
sinh nhật chị thế mà không gửi tin nhắn chúc mừng. Có biết là từ hôm qua, bắt
đầu mười hai giờ có biết bao nhiêu nghệ sĩ gửi tin nhắn chúc mừng chị không hả?
Người ta bận rộn như vậy cũng nhớ rõ, bọn mi hai đứa mỗi ngày chỉ ăn cơm chờ
chết thế mà cũng quên gửi tin chúc mừng chị.”
Giai Hòa quẫn nhìn Tiêu Dư, Tiêu Dư lên tiếng cắt
ngang: “Có quen biết Trình Hạo không?”
“Quen à,” Kiều Kiều lập tức nói, “Giai Hòa cũng quen
đó, cùng làm Vĩnh An mà. Sau đó ảnh không ở công ty chúng ta, mà có chuyện gì
vậy? Nhìn trúng?”
…
Tiêu Dư cũng quẫn, nhìn nhìn Giai Hòa một cái mới thực
bình tĩnh nói với di động: “Anh ta cầu hồn bà.”
Im lặng, thực im lặng.
Tim gan bé nhỏ của Giai Hòa đang co lại, đầu dây bên
kia mới ngắt lời: “Hôm nay là sinh nhật chị chúng bây chứ không phải ngày cá
tháng tư, nửa năm không gặp anh ta rồi, ngay cả số điện thoại cũng xóa.”
“Bà tự lên Weibo của mình đi, có người gửi cho từ lâu
rồi kia, 2.25 ca-ra lận, thực mù mắt, nhất là ánh sáng nó phát ra.” Tiêu Dư
nhanh chóng tổng kết xong, đầu dây bên kia lập tức ngắt điện thoại.
Một phút sau, di động ở trên bàn lại rung lên, Giai
Hòa thở sâu, so với chính mình được cầu hôn còn kích động hơn, vừa ấn nút đã
nghe tiếng thút tha thút thít, rồi lại thút tha thút thít, nữ nhân vật chính
kia đã không thể thốt nên lời: “Chúng bây nói xem…đây có phải là chơi đểu người
ta không a…” Tiêu Dư thực bình tĩnh nói: “Bà xem có mấy vạn lượt trích đăng
lại, hẳn là không có người nào tự đi chơi đểu mình như vậy.”
Hai người ngồi nghe Kiều Kiều nghẹn ngào rất lâu, Giai
Hòa chịu không nổi phải mở miệng hỏi: “Vầy giờ chị tính sao,” Cô còn nghiêm túc
nghĩ nghĩ, “Anh Trình Hạo này cũng thiệt tình, còn chưa yêu đương gì mà lại bay
đi cầu hôn trước, đây không phải là làm khó chị sao?” Tuy rằng rất lãng mạn,
nhưng cũng phải xem đương sự có muốn hay không muốn chứ a?
“Chị cảm thấy,” Bên kia do dự một lúc, câu sau còn
khiếp sợ hơn, “Chị yêu anh ấy.”
…
Giai Hòa cảm thấy đầu óc mình không chịu nổi cơn kích
thích như vậy được nữa, Tiêu Dư chỉ ừ một tiếng: “Bây giờ đi làm visa, bây giờ
làm chắc còn kịp lễ bế mạc của Liên hoan phim kia.” Hai người hành động nhanh
gọn, nói thêm vài câu liền ngắt điện thoại, Giai Hòa mới hiểu được Kiều Kiều
đang muốn làm gì, lập tức trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tiêu Dư chằm chằm: “Không
phải chứ, chị ấy bốc đồng mà mi còn ủng hộ được? Đi Tokyo?”
“Trong một tình huống, nếu một người đàn ông đang
không nắm chắc thứ gì, hy sinh mặt mũi của mình như vậy, gả cho anh ta cũng rất
tốt,” Tiêu Dư không bình luận gì nữa, “Không phải mỗi một người phụ nữ đều có
thể gặp được chuyện như vậy, dù sao ai ở bên nhau cũng có lúc sẽ khác, tại sao
không chọn một kẻ ngớ ngẩn nhưng lại có tài như thế? Mi phải biết rằng sau khi
anh ta đoạt giải thưởng thì chuyện này không chỉ có vạn người biết thôi đâu.”
Giai Hòa mờ mịt gật gù, lại gật dù, vì sao Tiếu Tiếu
nói cái gì cũng có đạo lý như vậy?
Tiếu Tiếu đi rồi, nhưng mỗi lần nhớ đến Giai Hòa vẫn
nhịn không được phấn khích, quyết định gọi điện thoại cho Dịch Văn Trạch, vô
cùng kích động kể chuyện tên đàn ông ngốc nghếch kia chưa yêu đương gì đã cầu
hôn, còn Kiều Kiều được cầu hôn lập tức yêu ngay. Đầu dây bên kia chỉ mỉm cười
lắng nghe, đến cuối cùng mới nghĩ nghĩ rồi nói: “Lần này đúng là có hai phim
nhựa Trung Quốc được vào chung kết, hy vọng anh ta có thể thành công.”
Thực ôn hòa thực bình tĩnh, Giai Hòa lập tức ‘xếp cờ
im trống’, ừm một tiếng.
[1]: Đó là các tấm thư hoạ lồng vào khung kính.
Khi không lộng vào khung kính, tấm thư họa được bồi (thuật ngữ gọi là trang
biểu 裝裱). Cụm 裝裱 còn
được dịch là ‘trang hoàng’ hay ‘bồi. Trong “Chương pháp” (bố cục của thư pháp),
khi bồi tranh hoặc bồi một bức thư pháp, ta phải chừa biên. Nếu là đẩu phương
thì bốn biên đều nhau. Nếu là trực phúc hay hoành phúc thì biên theo cạnh dài
phải hẹp, biên theo cạnh rộng thật rộng. Kích thước mỗi cạnh (từ một mét trở
lên) tuỳ thuộc vào nội dung, số chữ nhiều ít. Nếu là tranh có đề chữ, kích
thước này tuỳ ý họa gia ấn định.