Anh hơi hơi dùng lực một chút, hai người lại càng dựa
sát vào nhau.
Quá nhanh đi…Không được, quá nhanh.
Giai Hòa khép mắt lại, sau đó mở ra: “Là gì cơ…”
Khoảng cách quá gần, hơi thở của anh, từng chút từng
chút một đều phả trên mặt cô. Rất nóng, từ mặt cho tới tim, trên người…Giai Hòa
cảm giác bàn tay đang đặt trên lưng mình cũng thật nóng bỏng.
Nói như thế nào? Nói như thế nào? Ai cho cô biết nói như
thế nào đi?
“Còn muốn tiếp tục ngủ sao?” Anh cúi đầu xuống, khoảng
cách vô cùng gần gũi, cơ hồ là chạm vào chóp mũi của cô mà nói chuyện.
Lời này rất vi diệu…Nhưng cũng thực may, rốt cuộc có
trọng điểm ‘ngủ’ này. Giai Hòa tận lực ép cho giọng nói của mình trở nên bình
tĩnh, cố gắng ngăn đề tài này lại: “Anh còn mệt không?”
“Đã dậy rồi.” Anh lời ít mà ý nhiều.
“Vậy…không ngủ?” Cẩn thận xin chỉ thị.
Tựa hồ Dịch Văn Trạch không dị nghị gì: “Buổi tối muốn
làm gì?”
Vấn đề đã bị quăng trở lại.
Cả đầu Giai Hòa ken kín những chữ không thuần khiết.
Sao lại ‘nhiễu lai nhiễu khứ’(vòng vo qua lại) đều mờ ám như vậy? Không
ngủ thì chính là làm…
Cũng may, di động bắt đầu vang lên bài hát vui vẻ.
Tiếng chuông điện thoại chuyên dành cho mẹ đã cứu Giai Hòa một mạng. Cô cử động
cánh tay, muốn mượn cơ hội đứng dậy, Dịch Văn Trạch cũng thực thuận tay với lấy
di động trên bàn trà đưa cho cô, thành công phá nát kế hoạch đào thoát. Giai
Hòa đành phải ngượng ngùng cười cười, nói câu ‘mẹ em’, lập tức bắt điện thoại,
alô.
“Ở đâu thế? Khi nào con về?”
Giai Hòa thuận miệng nói: “Tối nay con không về đâu,”
Nói xong lại cảm thấy không ổn, chữa lại: “Không phải, là tối nay con sẽ về.”
“Sao lại không nói với mẹ một tiếng, nấu rất nhiều món
ngon,” Mẹ Giai Hòa thầm oán, “Mà đạo diễn lần này sao thế, thời gian làm việc
chưa tính, cuối tuần còn muốn con đi họp.”
Giai Hòa chột dạ: “Là lỗi tại con, tới trễ hai ngày.”
“Con đi nói với ông đạo diễn kia, trong nhà hôm nay có
việc,” Giọng nói của mẹ Giai Hòa chợt thấp xuống, “Cố Vũ đến đây.”
Trong lòng Giai Hòa lộp bộp một tiếng: “Hắn ta tới làm
gì?”
Mẹ già thực sự rất phấn khởi: “Nói là đến thăm mẹ với
ba con. Con xem thằng bé này tốt đến bao nhiêu. Lúc trước là con bỏ người ta,
người ta cũng chưa ghi hận, xem ra còn nhớ thương gì lắm. Mẹ con giữ thằng bé
lại ăn cơm tối, tranh thủ thời gian cho con gái. Về nhanh nhanh một chút đấy
——”
Giai Hòa á khẩu không trả lời được, báo ứng vì nói dối
đã tới.
Lúc trước khi chia tay với hắn ta, vì sợ mẹ mình
thương tâm nên Giai Hòa chỉ nói là chính cô có vấn đề, bỗng nhiên thấy tình cảm
phai nhạt gì đó khiến mẹ cô bám theo mắng suốt mấy tháng trời. Khi đó Giai Hòa
còn cảm thấy mình rất sáng suốt, nếu mẹ già mà biết con gái bảo bối của mình bị
đá, sẽ đau lòng suốt mấy tháng trời. Bây giờ cô mới phát hiện, làm người quả
thực không nên nói dối.
Nhưng vấn đề mấu chốt là, khoảng cách gần đến như vậy,
nhất định Dịch Văn Trạch đều nghe rõ ràng.
Im lặng, thực im lặng.
Anh vẫn đang kề sát bên người cô, gần gũi đến mức
chính cô cũng không dám nói cái gì nữa.
Mẹ già ở bên kia gọi một tiếng Giai Hòa, như thế này
cô mới rất buồn khổ mở miệng: “Về nhà ——” chỉ vừa nhảy ra hai chữ, còn ‘nói
sau’ chưa kịp nói ra, Giai Hòa đã lui không kịp để phòng phủ, miệng bị bịt kín.
Dịch Văn Trạch ôm lấy thắt lưng của cô, xoay người đặt cô xuống dưới thân mình,
nhẹ nhàng mà nồng nhiệt chạm vào môi cô, vuốt ve mơn trớn từng chút một. Động
tác rất chậm, cũng rất tập trung…
Đầu dây bên kia, mẹ Giai Hòa alô hai tiếng, đang hỏi
vì sao cô đột nhiên mất tín hiệu như thế.
Bên này Giai Hòa đã hoàn toàn không có thanh âm gì.
Phòng rất tối, cô cơ hồ đều không thấy rõ nhiều thứ, chỉ cảm thấy hai người
cùng áp mình thật sâu vào sô pha, từ trái tim đến cơ thể hoàn toàn bị chế trụ,
không một chỗ nào có khe hở. Không biết từ lúc nào điện thoại đã bị ngắt, mãi
cho đến khi ánh sáng trên màn hình điện thoại tự tắt, tiêu diệt hoàn toàn tia
sáng cuối cùng trong phòng.
Hô hấp của Giai Hòa dồn dập, cả đầu đều là mấy lời
giải thích cho anh, không biết có phải anh đang tức giận hay không. Mãi cho đến
lúc bàn tay nóng rực kia lướt qua làn da bên hông, cô mới hơi hơi thanh tỉnh,
giãy giụa đẩy anh ra, thở hổn hển: “Cái đó, chuyện Cố Vũ, em xin giải thích một
chút.”
Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn cô. Từ góc độ này, ánh mắt
kia, trời ạ, Giai Hòa chết ngất mất.
Đây không phải là trường quay, đây cũng không phải là
phim truyền hình, thần tượng anh chuyên nghiệp như vậy làm gì…
“Lúc trước em không nói thật với mẹ,” Giai Hòa lại bắt
đầu thở dồn dập, vẫn cảm thấy đầu óc thiếu không khí, “Em sợ mẹ buồn, con gái
bảo bối lớn như vậy, người khác nói bỏ liền bỏ…Cho nên, em mới nói là em không
cần anh ta. Vì thế giờ mẹ cảm thấy có lỗi với người ta.”
Thật không có mặt mũi gì nữa, bị đá như vậy còn phải
trát thiếp vàng lên mặt…
Dịch Văn Trạch cười cười: “Đây không phải là sự thật
sao?”
Giai Hòa bị nghẹn chết, còn rất nghiêm túc nghĩ lại,
nhỏ giọng than thở: “Thật ra là em nói trước.”
Nhưng mà tính chất hoàn toàn bất đồng đó!
“Cho nên,” Ý cười của anh càng sâu, “Chuyện đó và
chuyện chúng ta đang làm, có gì liên quan đến nhau?”
Trầm mặc, Giai Hòa quẫn nên phải trầm mặc.
Cho dù là em không tốt tìm cơ nói lảng sang chuyện
khác, thần tượng anh cũng đừng trực tiếp vạch trần như vậy, có được hay không…
Sô pha lại hơi lún xuống một chút, Giai Hòa theo bản
năng muốn nhắm mắt lại thấy anh ngồi dậy. Trong lòng cô càng cuống hơn, lập tức
ôm chăn đứng lên: “Anh đi đâu thế?”
Đây không phải là tức giận đi? Chuyện này xác thực có
chút quá đáng, cái tên Cố Vũ kia không có việc gì làm, ăn no rửng mỡ đi nhà của
chị đây làm gì? Làm hại thần tượng hiểu lầm chị…
“Không phải là em nói không muốn ngủ nữa?” Anh nhìn
đồng hồ.
Giai Hòa ngồi buồn, giống như đúng là bản thân cô đã
nói thế vậy.
Dịch Văn Trạch quay đầu nhìn cô một cái: “Chẳng lẽ em
còn muốn tiếp tục?”
…
“Đương nhiên không muốn,” Giai Hòa bật thốt lên phủ
nhận, nói xong lại hói hận, sợ anh nghĩ mình mới nghe đến Cố Vũ nên thế này,
lại bắt đầu giải thích, “Thật ra cũng không phải là không muốn…”
Dịch Văn Trạch nhìn, ý bảo cô tiếp tục nói.
Giai Hòa muốn khóc, nói như thế nào cũng không đúng,
bảo cô phải tiếp tục như thế nào?
Cuối cùng vẫn là anh buông tha cô trước, cười cười:
“Có đói bụng không?”
Giai Hòa như được đại xá, vội vàng gật đầu: “Rất đói
bụng, sắp chết đói.”
Anh đứng lên, đưa áo khoác cho cô: “Chị Mạch ở Thiên
Tân [1], đêm nay chúng ta lái xe qua.”
“Gấp như vậy sao?” Giai Hòa kinh ngạc nhìn anh, vừa
mới đến Bắc Kinh xong lại đi Thiên Tân?
Dịch Văn Trạch đứng lên, đi đến trước tủ quần áo chọn
đồ, lấy ra một chiếc áo đơn giản: “Bỗng nhiên rất muốn đi ăn quà vặt của Thiên
Tần.”
“Kỳ thật ở Bắc Kinh cũng có bán đồ ăn Thiên Tân đó…”
Giai Hòa nói được một nữa, bỗng nhiên nảy ra một ý
tưởng không tốt lắm, chẳng lẽ thần tượng có ý mang mình đi theo? Cô liếc mắt
nhìn Dịch Văn Trạch một cái, thấy anh rất tự nhiên cởi áo khoác âu phục ngoài,
hai mắt lập tức đen thui, nhảy dựng khỏi sô pha: “Em đi uống chút nước.” Nói
xong cũng không đợi anh có phản ứng, liền xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà,
chạy như điên ra khỏi phòng ngủ.
Mãi cho đến khi chui vào phòng trà, trái tim vẫn đập
thình thịch.
Trong bóng đêm, đèn trên bình uống nước lấp lóe từng
hồi. Cô sờ sờ một hồi lâu mới tìm được công tắc, bật đèn lên.
Bên ngoài, trong hành lang tựa hồ có người đang nói
chuyện, giọng nói khá cao, bình luận việc thử vai ngày hôm nay, còn có về bộ
phim mới. Giai Hòa cầm lấy một cốc thủy tinh rót nước, lại phát hiện một sự
khác biệt cực kỳ nghiêm trọng. Không phải là anh chỉ thay áo khoác…Cô chạy cái
gì a? Chạy cái gì a a a a ?
Giai Hòa hoàn toàn hỗn loạn. Hai mươi sáu hai mươi bảy
tuổi, thế nhưng vẫn giống cô gái ngây thơ mới biết yêu.
Là dọa người đâu? Vẫn là dọa người đâu? Vẫn là dọa
người đâu…
Dịch Văn Trạch chuẩn bị rất nhanh. Lúc hai người xuống
lầu, Ngô Chí Luân đang tựa vào cửa sổ gọi điện thoại. Thấy hai người vừa đi ra
ngoài liền gọi Dịch Văn Trạch một tiếng: “Đi đâu thế? Ăn cơm cho đi với.”
Dịch Văn Trạch ngẩng đầu nhìn anh ta: “Đi Thiên Tân.”
Suýt nữa Ngô Chí Luân làm rớt điện thoại di động:
“Không phải ngày mai mới đi sao? Đây là năm 2011, mấy người còn chơi trò bỏ
trốn à?”
Dịch Văn Trạch làm dấu im lặng, mở cửa, lên xe trước.
Giai Hòa cũng ngồi lên xe, vừa định đóng cửa xe lại,
Ngô Chí Luân lại bảo một câu: “Chờ mười phút đi.”
Đang lúc Giai Hòa chần chờ, Dịch Văn Trạch đã ra hiệu
cô đóng cửa xe lại, sau đó quyết đoán khởi động xe ôtô, ‘nghênh ngang’ rời đi.
Đương mùa cây dương trổ bông. Lúc Giai Hòa vừa mở cửa
xe một thoáng, những sợi lông tơ trắng đã nương theo gió phủ lên đầu cô. Ảo não
đóng cửa sổ xe lại, rút di động ra, muốn gọi điện thoại cho mẹ già ở nhà nhưng
lại phát hiện căn bản chính mình cũng không biết cụ thể hành trình đi, chỉ có
thể đưa mắt nhìn Dịch Văn Trạch: “Chúng ta…đại khái là khi nào chúng ta về?”
“Em định khi nào?”
“Anh không có kế hoạch gì sao?” Giai Hòa ngây ngốc
nhìn.
“Chỉ có vài công việc không quan trọng, chỉ cần một
buổi sẽ giải quyết xong, còn lại tạm thời không có lịch làm việc.”
“Không phải ở Bắc Kinh anh có việc sao?” Giai Hòa tiếp
tục dẫn đường…
Hôm nay thứ bảy, ngày mai là Chủ nhật, thứ hai em còn
phải tiếp tục đi họp…
“Hôm nay đã xử lý gần xong, có thể nghỉ ngơi hai
ngày.”
Lệ Giai Hòa tuôn rơi.
Thật đúng là giống bỏ trốn, cái gì cũng không mang
theo, cũng không có kế hoạch.
Cũng không đúng. Vừa rồi anh nói có thể nghỉ ngơi hai
ngày, rõ ràng là có kế hoạch có âm mưu.
Qua một hồi lâu, cô cũng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục
hỏi: “Vậy anh đi Thiên tân gặp chị Mạch hẳn là có việc quan trọng đi?”
Tốt xấu gì cũng phải cho thời gian sắp xếp. Mẹ cô khó
có dịp con gái về Bắc Kinh công tác, còn mình lại cùng người ta bốc hơi, không
thông báo được nửa câu, sau khi trở về nhất định sẽ rút gân lột da. Mà còn
nữa…mẹ già đối với cố Vũ là tâm tâm niệm niệm, chính mình lại không ở Bắc Kinh,
không chừng lão phu nhân lại bày thêm một số chuyện.
“Là việc tuyên truyền phim của anh.”
Giai Hòa à một tiếng: “Vậy thì em đi làm gì?”
Một tay Dịch Văn Trạch đặt lên tay lái, tay kia thì
giúp cô vuốt đi những sợi lông tơ trắng của cây dương vương trên mái tóc: “Sau
này sẽ rất bận rộn, cho nên nếu có thời gian bên cạnh nhau, anh sẽ tận lực mang
em theo.”
Bởi vì đội mũ lưỡi trai, một nửa khuôn mặt kia khuất
dưới bóng đổ mờ mờ, lại càng khiến đôi mắt sâu hơn.
Giai Hòa vốn định nói cô không mang theo quần áo để
thay và tắm rửa, nhưng vừa nhìn thấy anh mỉm cười với mình, nhìn anh đương chờ
đợi phản ứng của mình, nhìn anh thỏa mãn khi thấy mình không dị nghị gì, sau đó
quay đầu tiếp tục lái xe, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi trôi chảy, thuận
lợi đến mức một chữ cũng chưa thoát khỏi miệng.
Áp lực, áp lực quá lớn. Anh hùng đều không qua nổi ải
mỹ nhân, huống chi chính mình là một biên kịch bé nhỏ.
Bây giờ cứ như vậy, sau này làm sao mà sống qua ngày,
làm sao mà sống a…
Mãi cho đến khi xe rời khỏi khu vực, rốt cuộc Giai Hòa
cũng chấp nhận số phận cầm di động, quyết định nói cho mẹ rằng mình sẽ đi xa
vài ngày, sau đó còn phải kiếm cớ xin phép với Đạo diễn Lưu. Đang lúc rối rắm
vì cái vụ xin phép, Giai Hòa đột nhiên phát giác con đường này rất quen thuộc,
thấy như thế nào cũng là đường về nhà mình, cẩn thận quan sát một lúc lâu mới
mềm giọng xin chỉ thị: “Không phải chúng ta đi Thiên Tân sao?”
Dịch Văn Trạch ừ nhẹ: “Đi nhà em trước lấy quần áo.”
Đi…nhà…em?!
Giai Hòa giật mình ngay lập tức: “Không cần đâu, em có
mang theo thẻ tín dụng, cùng lắm thì đi Thiên Tần rồi mua. Em không có để ý
nhiều lắm, như thế nào cũng được, như thế nào cũng được.”
Anh cười: “Không sao, cũng đúng lúc tiện đường.”
Giai Hòa cầm di động, trước mắt sao bay lung tung.
Một Đông Nam, một Tây Bắc, thực tiện đường sao? Thực
tiện đường sao…
[1]: 天津 – Thiên
Tân, là một trực hạt thị, đồng thời là thành thị trung tâm quốc gia và là thành
thị mở cửa ven biển lớn nhất phía Bắc Trung Quốc.