Dưới tấm ảnh chụp kia chỉ có một hàng chữ đơn giản:
Buổi tối hôm kia ngủ không được lên ban công sân thượng hóng gió, thế mà lại
thấy được Ngô Chí Luân cùng bạn gái bí ẩn của anh ấy! Còn nữa nha, chủ nhân của
căn nhà kia cũng không đơn giản đâu, nhưng là thần tượng của mình nên mình sẽ
không vạch trần.
Một hàng chữ nhỏ như vậy, nhìn thấy ghê người.
Giai Hoảng giật mình thảng thốt một lúc lâu mới nhanh
tay hỏi lại Tiêu Dư: Sao mi lại thấy được cái này.
Tiêu Dư gửi lại icon của một con thỏ không ngừng lắc
mông: Mi nhìn số lượng chia sẻ hình ảnh đi, mà đây chỉ là chia sẻ từ nguồn
ảnh gốc nhá, còn không biết bao nhiêu lượt chia sẻ ở các blog khác. Trên
Weibo [1] của đồng nghiệp ta cũng có, khủng đến mức suýt nữa tim ra
ngừng đập…
Giai Hòa buồn bã: Tim ta cũng chuẩn bị ngừng
theo…
Sau đó Tiêu Dư không nhắn lại nữa, hình như là đang
họp thật, chỉ còn lại con thỏ trắng béo mập, vui tươi hớn hở xoay tới xoay lui.
Giai Hòa ném di động xuống, không đến nửa giây lại cầm
lên, nhìn chăm chăm vào tấm ảnh chụp kia thật kỹ. Tuy rằng rất xa nhưng lại có
thể nhìn thấy rất rõ sườn mặt, đây tuyệt đối không phải là độ phân giải di động
có thể có được.
Rất giống như…máy ảnh cơ. [2]
Giai Hòa cười khổ, bây giờ ngay cả paparazzi ‘bình
dân’ cũng chuyên nghiệp như vậy.
Còn chưa nghĩ ra vài câu tự an ủi mình, di động lại
bắt đầu rung lên.
“Lên mạng,” Kiều Kiều ngắn gọn nhanh chóng, “Đọc tin
tức giải trí.”
Giai Hòa á khẩu không trả lời được.
“Có lên chưa vậy?” Kiều Kiều tiếp tục thúc giục.
“Không phải liên quan tới em chứ?” Giai Hòa liều mạng
cầu nguyện.
Kiều Kiều ồ lên: “Em biết rồi? Weibo thực đáng sợ, chị
đang đào mấy bài viết của em xem lên xem, cơ bản là đã tám chín phần mười. Cũng
may bình thường em không làm việc gì thất đức, chỉ có một vài cái gọi là ‘nguồn
thông tin’ thêm mắm dặm muối vào thôi.”
Giai Hòa khóc không ra nước mắt: “Tìm được tên thật
chưa.”
Ông trời ơi, xin đừng mà.
“Đừng hoảng hốt. Lúc nãy Ngô Chí Luân đã giải thích
trên Weibo rằng chỉ là bạn bè, thế nên mọi người bắt đầu muốn đào lên xem biệt
thự kia của ai.”
“May quá.” Giai Hòa nhẹ nhàng thở ra, lại không biết
vì sao vừa nghe được nửa câu sau lại quýnh quáng lên.
Kiều Kiểu cười: “Em đừng mừng quá sớm, đã có người nói
ở đường Hoài Hải cũng nhìn thấy Ngô Chí Luân cùng với một nữ sinh, còn chụp ảnh
lại bằng điện thoại di động. Tuy không chụp thấy mặt nhưng xe và quần áo lại
giống nhau. Em nghĩ lại xem, Ngô Chí Luân im hơi lặng tiếng tới Thượng Hải, lại
cùng một cô gái từ đường Hoài Hải đến Phổ Đông, còn lái chiếc cooper đồ chơi
kia, một cú như thế này sao chịu được. Gần đây anh ta lại có tham gia phim điện
ảnh, nói không chừng cũng chuẩn bị bắt đầu ém miệng không trả lời cho báo giới,
vậy lại càng thú vị.”
Giai Hòa không còn tâm trạng đâu mà đùa giỡn, chỉ mắng
chị một câu, cúp điện thoại.
Cũng may chỉ chụp được một bên mặt. Cô không phải là
ngôi sao thần tượng, khó để cho người ta nhớ kỹ mặt.
Ảnh chụp cùng người thật có thay đổi, hơn nữa lại là
thay đổi rất lớn. Giai Hòa không ngừng tự tẩy não của mình. Lúc trước Kiều Kiều
cũng bị chụp hình đang ăn cơm chung với nghệ sĩ của chị quản lý, ngoài trừ việc
hai ba người bạn thân trêu vài câu thì cũng không ảnh hưởng gì. Giờ cô chỉ có
thể cầu nguyện, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện tốt kiểu như người quen vào góp
vui.
Lúc còn làm phóng viên, Giai Hòa không đọc bản thảo
của mình viết, sợ in ra rồi mới cảm thấy nông cạn.
Lúc làm biên kịch cũng không xem phim mình viết ra, sợ
phát song mới cảm thấy diễn thực khó nói. [3]
Khi cô bị dính scandal, thì tự nhiên…cũng không dám
nhìn tới mấy bài đăng khủng khiếp trên diễn đàn.
Lúc thì tưởng không có chuyện gì, lúc thì lại sợ mọi
chuyện bắt đầu ầm ĩ lên.
Giai Hòa cứ rối rắm như vậy suốt buổi. Bắt đầu từ
toilet đến phòng ngủ, sau đó đến tủ quần áo, giống như đang xác định xem mình
có mang đủ hết đồ dùng hay chưa. Qua một lúc lâu cô mới lấy di động ra, nhìn
tin nhắn Ctrip [4] xác nhận thời gian trên vé máy bay. Còn khoảng hơn
năm tiếng, cô ở nhà cũng không có việc gì, cũng vừa đủ có thời gian ăn cơm tối.
Giai Hòa nghĩ như thế, lập tức đóng vali khóa cửa rời nhà.
Lúc chờ thang máy, dì Triệu ở cách vách cũng đi ra đổ
rác, thấy cô liền lập tức niềm nở: “Giai Hòa, cháu ở nhà à?”
Giai Hòa gật đầu: “Cháu vừa mới về, giờ phải đi Bắc
Kinh công tác ạ.”
Đing một tiếng, thang máy mở ra. Giai Hòa vừa định nói
hẹn gặp lại dì thì dì Triệu cũng đã vào theo luôn: “Ánh mắt trời dễ chịu, xuống
lầu đi bộ một chút.”
Giai Hòa không hiểu, lúc ấn tầng tiếp theo thì dì
Triệu mới nhỏ giọng hỏi: “Phải đi Bắc Kinh lấy giấy chứng nhận à?”
“Vâng?” Giai Hòa hoảng sợ.
“Lúc nãy con gái dì đang chơi máy tính, cho dì xem ảnh
chụp,” Dì Triệu cười vô cùng thần bí, “Cháu có bạn trai như vậy, sau này đi xem
phim cũng không cần trả tiền đúng không?”
Giai Hòa không biết nên khóc hay nên cười. Thì ra đối
với dì Triệu, nghề diễn viên chỉ đơn giản là tốt ở chỗ đó…
“Dì, là người khác giỡn thôi. Mấy lời trên mạng dì
tuyệt đối đừng tin, đều là giả cả.”
Dì Triệu ừ ừ hai tiếng, gật đầu: “Dì biết, con gái của
dì nói cho dì biết hết rồi. Phải giữ im lặng, phóng viên hỏi cũng không được
nói.”
Giai Hòa hoàn toàn im lặng.
Thật vất vả mới đến tầng một, Giai Hòa kéo hành lý
xuống bậc cầu thang, rút thanh kéo ra: “Dì, cháu đi nhé.”
“Ối Giai Hòa, đó là Dịch Văn Trạch hả?” Giọng nói
tuyệt đối đang run run, vừa bất ngờ vừa vui mừng, nghiễm nhiên không nghe cô
nói gì.
Tim Giai Hòa đập bình bịch, ngừng thật lâu mới chầm
chậm quay đầu nhìn về hướng kia.
Trong lòng chỉ âm thầm cầu nguyện, mong là dì Triệu
nhìn nhầm rồi.
Đáng tiếc, Dịch Văn Trạch quá mức chuyên nghiệp, đã
biến nơi này thành phim trường quay ngoại cảnh từ lâu.
Chiếc xe màu đen đỗ bên cạnh hồ, cửa xe mở một nữa.
Anh cứ như vậy mà đứng tựa vào cạnh đó, trên người khoác một áo khoác màu đen,
tư thế khiến cho Giai Hòa có ảo giác rằng, bất cứ lúc nào, chỉ cần có người hô
action, anh sẽ trình diễn một hồi bi kịch đô thị, cẩu huyết tê tâm liệt phế,
tình cảm say nồng. Bây giờ là khoảng thời gian đi làm, lại là khu nhà dân
cư [5], dưới lầu chỉ có hai ba người ra ra vào vào, tất cả đều dừng bước
nhìn lại, phấn khích đến ‘dật vu ngôn biểu’ [6]…
Tim của cô lúc thì nhảy tới tấp, lúc thì suýt ngừng
đập, đứng bất động ngay tại chỗ.
Hình như dì Triệu đứng bên cạnh đang lầm bầm oán hận
quên mang di động theo, bằng không chụp ảnh về đưa cho con gái đăng lên Weibo,
chắc chắn rằng mình sẽ thành người nổi tiếng trên Internet…
Bỗng nhiên, giống như là có cảm ứng, Dịch Văn Trạch
nghiêng đầu nhìn qua, thực rõ ràng là đang vẫy tay với cô.
Anh gọi tự nhiên như vậy, khiến Giai Hòa có chút
ngượng ngùng.
“Dì ơi, cháu đi đây.” Cô nhận mệnh kéo hành lý, tạm
biệt một lần nữa.
Dì Triệu nghe thế mới giật mình vỡ lẽ: “Thì ra Dịch
Văn Trạch mới đúng là bạn trai cháu, còn Ngô Chí Luân chỉ đi mua nước tương
thôi?” [7]
Giai Hòa muốn khóc, tất cả những chuyện này là gì, là
gì a.
Chẳng lẽ quen biết với ngôi sao…nhất định phải là
scandal hay sao?!
Trong ngực Giai Hòa dù có hàng vạn con ngựa phi nước
đại, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Không phải không phải ạ, cháu là biên kịch
của anh ấy, chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác. Bây giờ chúng cháu đi công ty họp
thôi.” Nói xong, không đợi dì Triệu hỏi thêm, lập tức kéo hành lý co giò chạy.
Đưa hành lý cho tài xế, cô tự mình mở cửa xe chui vào,
thở phào một hơi.
Giây tiếp theo, Giai Hòa phát hiện chân của mình lại kề
sát với một cái chân khác, tựa người vào Dịch Văn Trạch, không có một khe hở
nào. Thậm chí Giai Hòa còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh…Cô muốn
dịch ra, nhưng sợ làm như vậy sẽ khiến cả hai xấu hổ, chỉ có thể thuận miệng
hỏi: “Anh tìm em?”
Nói xong, yên lặng không một tiếng động dịch ra mấy
tấc.
Lúc này, xe đương lướt qua lằn giảm tốc của cổng
chính, hơi rung lên một chút, cô lại đổ lên người anh.
Chân lại kề chân như cũ, ngay cả thân thể cũng dựa sát
vào nhau…
Dịch Văn Trạch nhịn không được mỉm cười: “Đi ăn cơm
trước?”
Ngồi ở ghế trước, A Thanh đeo tai nghe vào, tài xế cẩn
thận nhìn đường không chuyển mắt, như là không hẹn mà chừa ra không gian riêng
cho hai người nói chuyện.
Tình cảnh càng lúc càng khiến Giai Hòa chột dạ: “Em đã
đặt vé máy báy đi Bắc Kinh, là chín giờ tối.”
“Anh biết, Kiều Kiều đã nói cho anh biết,” Anh nâng cổ
tay nhìn đồng hồ: “Bây giờ mới sáu giờ, còn có thời gian cùng ăn cơm tối.”
Anh nói rất tự nhiên, không chút nào gượng ép. Giai
Hòa cũng muốn tự nhiên trả lời, nhưng nghẹn nửa ngày mới chỉ có thể nói ra chữ
“vâng.”
Qua một lát, A Thanh bắt đầu gọi điện thoại, trong
cuộc gọi có nhắc đến tên một nhà hàng, hình như là nơi cả hai sẽ đến. Giai Hòa
cảm thấy nghe hơi quen tai, hình như cô biết đây là đâu, mặc dù yên tĩnh nhưng
đây cũng là nơi công cộng nhiều người đến…
“Vẫn nên tới chỗ của anh đi.” Cô do dự nói. [8]
Dịch Văn Trạch nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
“Chỗ đó là nơi công cộng, không tốt lắm.” Giai Hòa
giải thích.
“Không sao cả.”
Cô muốn nói rồi lại thôi, khó mà nói được là chính cô
sợ bị chụp ảnh lần nữa.
Dịch Văn Trạch không nói nữa, cầm lấy một tờ báo lật
vài trang đầu. Hai người ngồi bên nhau sát đến như vậy, thậm chí cô còn có thể
cảm giác rõ ràng được động tác lật giấy rất nhỏ của anh. Nhưng xét theo vết xe
đổ vừa rồi, mãi cho đến lúc xuống xe Giai Hòa cũng không dám cử động.
Lúc xe dừng lại, A Thanh bỗng nhiên gọi một tiếng đạo
diễn Khương. Giai Hòa theo tiếng gọi nhìn lại, thấy Đạo diễn Khương đang đứng
nói chuyện với Phó đạo diễn Trình Hạo ở cửa. Thì ra là đoàn làm phim tổ chức
liên hoan. Giai Hòa nhẹ nhàng thở ra, nhưng không nghĩ tới vừa bước vào phòng
đặt trước đã có việc ngoài ý muốn. Nơi này không chỉ có người của đoàn làm phim
“Vĩnh An” [9] mà còn rất nhiều gương mặt xa lạ khác. Mà ngoài ý muốn
nhất là Ngô Chí Luân cũng ở đây.
Anh chàng vừa nhìn thấy Giai Hòa, lập tức ngắt cuộc
gọi còn dang dở: “Bạn gái scandal, đã lâu không gặp.”
Tuy rằng ở đây đều là người trong giới, cũng sẽ chẳng
có ai đồn lung tung chuyện này, nhưng kiểu trêu chọc như thế vẫn khiến mọi
người ngồi ở bàn nghiêng đầu, nhìn cô vài lần. Ngô Chí Luân còn định nói thêm
vài câu, Dịch Văn Trạch đã lơ đãng nhìn anh ta một cái, thanh công bịt kín cái
miệng đang há ra kia.
Trong phòng sắp xếp sáu chiếc bàn. Giai Hòa vốn định
ngồi chung với Kiều Kiều mới thấy chị không ở đây, chỉ có thể nhắm mắt theo
đuôi Dịch Văn Trạch, mãi cho đến khi anh nói chuyện xong với vài người, chuẩn
bị ngồi ở bàn trên, cô mới dừng lại đột ngột.
Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn cô: “Chuyện gì thế?”
“Em có thể ngồi cùng với A Thanh được không?” Cô nhỏ
giọng xin chỉ thị.
Anh lo lắng vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Đi
đi.”
Vừa nói xong lại có người đến chào hỏi, Giai Hòa nhân
cơ hội chuồn thẳng.
Bàn A Thanh ngồi đặt ở góc, chỗ ngồi còn trống hơn một
nữa, rất thanh tĩnh.
Lúc Giai Hòa kéo ghế dựa ngồi xuống, A Thanh mới nhìn
thấy cô, lập tức ngạc nhiên hỏi: “Biên kịch, sao chị lại ngồi đây?”
“Chỗ này tốt,” Giai Hòa cười ha ha, “Em xem, một bàn
đầy đồ ăn mà chỉ có gần nửa số người ngồi, rất có lời.”
A Thanh à lên một tiếng, tựa hồ cảm thấy có lý, nhưng
cũng thấy thực không có lý. Suy nghĩ một lúc lâu cũng không hỏi lại.
Những người ngồi bên cạnh thân thiện trò chuyện với
nhau nhưng thực ra tất cả đều không có quan hệ gì với cô, thi thoảng có vài
người trong đoàn làm phim đến chào hỏi, cô mới trả lời lại đôi ba câu, chỉ một
thời gian ngắn đã biến mình thành không khí, yên lặng ăn cơm. Không biết là ai
bắt đầu, bỗng nhiên có người nói Dịch Văn Trạch và Ngô Chí Luân hợp tác mở công
ty chế tác phim điện ảnh, đã bắt đầu nói chuyện cùng rất nhiều công ty khác. Vì
đề tài này mà có rất nhiều người muốn trêu chọc hai người kia một phen, rằng
đây là hai ông chủ đẹp trai nhất trong giới giải trí, về sau có muốn ngăn vận
đào hoa cũng ngăn không được.
Giai Hòa không khống chế nổi hai mắt mình, nhìn chiếc
bàn kia, tiếp tục ăn miếng được miếng không.
Mãi cho đến lúc ăn uống no say, bả vai bỗng nhiên bị
người khác đè lên. Ngô Chí Luân đứng bên cạnh người cô, cười nhẹ nói: “Gia hòa
mọi sự hưng, vì em, A Trạch vốn không hề thích việc xã giao lại đi mời người
khác dùng cơm.”
Giai Hòa khó hiểu.
“Anh và em, hơn nữa có nhiều người như vậy,” Anh chàng
quét mắt bốn phía, “Lại là chỗ công cộng, hôm nay không biết sẽ có bao nhiêu
ảnh chụp đăng lên. Hơn nữa còn có tin tức của công ty chế tác, còn có ai sẽ để
ý đến trang Weibo kia nữa?”
Giai Hòa giật mình, uống một ngụm trà.
Trái tim vốn đã yên lòng hạ cánh, lại ngoài ý muốn rơi
vào hoảng loạn.
Ngô Chí Luân ý tứ sâu xa vỗ vỗ vai cô, cầm ly rượu đi
luôn.
Thì ra là đã có sắp xếp như vậy.
Cô nghiêng đầu, nhìn chiếc bàn kia một lần nữa. Dịch
Văn Trạch đang cùng một người khác nói chuyện. Ngay lúc cô đang muốn dời tầm
mắt đi, anh lại lơ đãng nhìn thoáng qua nơi này một cái. Giai Hòa giật thót,
vội cầm cốc lên, giả bộ đang nhìn xung quanh, né ánh mắt của anh.
Khoảng bảy rưỡi, Dịch Văn Trạch mới mang Giai Hòa rời
khỏi nhà hàng. Xe đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa, hình như là do Dịch Văn Trạch đã
sắp xếp thời gian trước. Sau khi hai người lên, xe lập tức chạy thẳng một đường
đến sân bay.
“Cảm ơn anh,” Trong xe rất yên lặng, cô chỉ có thể ép
giọng nói xuống thấp nhất, tránh cho tài xế nghe được, “Ngô Chí Luân nói, bữa
cơm này là vì muốn hóa giải ảnh hưởng của tấm ảnh kia.”
“Không có gì, vốn cũng nằm trong kế hoạch, chỉ là làm
sớm một chút.”
Giai Hòa vâng, nghĩ nghĩ, tóm lại vẫn nói cảm ơn là
đúng.
Yên lặng được một lát, anh lại đột ngột nói: “Hôm đó
không đón em là vì chân vẫn chưa thể lái xe được.”
Giai Hòa tiếp tục vâng, lại không rõ ý anh là gì.
Dịch Văn Trạch bình tĩnh bồi thêm một câu: “Cho nên,
scandal này anh cũng không muốn để cậu ta thay mình.”
Giai Hòa ngẩn người. Lúc ngẩng đầu lên, anh cũng đang
nhìn cô.
Ngay lúc anh hơi hơi cúi đầu xuống, di động bỗng nhiên
rung lên. Giai Hòa vội vàng vùi đầu mở túi. Bình thường khoảng ba giây cô có
thể cầm được di động, nhưng lần này lại tốn gần một phút. Vừa thấy tin nhắn Cố
Vũ gửi đến, tim như ngừng đập, nhấn nút xóa đi, xem cũng không dám xem.
Khoảng cách như vậy…Màn hình lớn như vậy, anh lại gần
như vậy.
Giai Hòa do dự thật lâu mới nói: “Là tin nhắn Cố Vũ
gửi em.”
Dịch Văn Trạch bình thản ừ: “Anh ta vẫn còn tìm em?”