Điện thoại đã ngắt, Giai Hòa vẫn còn ngơ ngác trong
sương mù.
Dịch Văn Trạch đặt điện thoại ở bên cạnh, cầm lấy một
chiếc điện thoại khác, gọi nội tuyến: “A Thanh, phiền cô mang một phần ăn vào
đây. Cảm ơn.”
Một món cháo trắng cùng thức ăn kèm [1]. Không
biết là vì do sốt hay là vì anh cứ nhìn mình ăn, cháo đến miệng Giai Hòa không
hề có mùi bị nào. Ăn hết tất cả cháo, cô mới buông bát xuống: “Mấy giờ rồi ạ?”
Dịch Văn Trạch nâng cổ tay: “Chín giờ.”
Chín giờ?…
Cô đã ngủ thẳng một giấc đến gần nửa đêm: “Thật ngại
quá, quấy rầy anh lâu như vậy.”
Anh không nói gì về vấn đề này: “Em muốn ngủ thêm một
lát nữa không?”
Ngủ…Giai Hòa bị một câu của anh vạch trần, bỗng nhiên
cảm thấy mình thực sự đang ở trước mặt anh, ‘công khai’ ngủ thật lâu.
Trước kia, Giai Hòa cũng đã từng nhìn thấy anh ngủ
trong phim truyền hình. Cô ở trong phòng, ôm chăn mơ mơ màng màng thiếp đi, còn
cảm thấy có thể nghe giọng nói của thần tượng mà ngủ thật sự vô cùng hạnh phúc.
Còn bây giờ hiển nhiên không giống như trước.
Trong căn phòng tối mờ chỉ có hai người, một nằm ở
trên giường, một ngồi sát bên giường.
“Ngủ nhiều lắm rồi, tôi muốn xem tivi.” Giai Hòa buồn
bã hồi lâu mới nghẹn ra được một câu hoàn toàn vô nghĩa.
Một khoảng im lặng khá dài, anh mới cười nói: “Xem
DVDs [2] được không?”
Giai Hòa sửng sốt, một lát sau mới hiểu ra, phòng
chừng là trong nhà Dịch Văn Trạch không có truyền hình cáp [3]…
Vốn là vì tránh phải xấu hổ khi ở cùng nhau, mà rốt
cuộc thì cũng chỉ thay đổi chỗ từ phòng khách đến phòng làm việc. Khác với một
đêm ồn ào náo nhiệt ngày hôm qua, tối nay lại yên tĩnh hơn nhiều. A Thanh tiện
thể nói tối nay Ngô Chí Luân có tham gia một hoạt động nào đó, khoảng nửa đêm
mới về tới, sau đó liền chỉ cho Giai Hòa chỗ nào để trà, chỗ nào để ấm trà,
thậm chí nến Tealight [4] ở nơi nào cũng mang cô đi nhìn qua một lần…
Thật ra cô đã giảm sốt được một lúc, chỉ còn cảm giác
mệt mỏi không có sức, nhưng nếu so với Dịch Văn Trạch thì cũng coi như là người
khỏe mạnh.
Vì thế, từ lúc A Thanh đóng cửa phòng, cô lập tức đảm
nhiệm vai trò thành người chăm sóc.
Pha trà xong, đốt nến, đặt ấm trà trong suốt để lên
trên ủ ấm [5].
Làm xong cô mới dừng tay, nhìn Dịch Văn Trạch đang
ngồi sau bàn làm việc: “Hay là xuống lầu lấy chút gì ăn?”
Dịch Văn Trạch cười: “Không cần đâu. Đĩa nằm ở trên
giá, em đi chọn đi.”
Đề nghị này là do mình đưa ra nên Giai Hòa cũng không
khách sáo nữa, đứng trước giá xếp hàng loạt CD rất ngay ngắn, cẩn thận nhìn. Có
rất nhiều thể loại khác nhau, đặc biệt có một kệ đặt những bộ phim vừa mới ra
gần đây.
Nhìn thoáng qua có phim mới của
Gillian, “Ex” [6].
Bộ phim này được đánh giá không tệ lắm, Giai Hòa cũng
chẳng nghĩ nhiều, luôn rút đĩa bỏ vào ổ đĩa.
Ban đầu còn rất thú vị, nhưng dần dần đến khúc sau,
hầu hết là Gillian cùng với bạn trai cũ trình diễn tiết mục mờ ám không rõ,
càng xem lại càng có cảm giác khác thường. Giai Hòa ‘bất động thanh sắc’ hạ âm
lượng thấp hơn một chút, lặng yên quét mắt nhìn thoáng qua Dịch Văn Trạch. Anh
vẫn đang đọc tài liệu như cũ, dường như không để ý đến hình ảnh trong phim.
Giai Hòa thở nhẹ một hơi.
Đang lúc chuẩn bị đổi đĩa, anh lại bỗng nhiên lên
tiếng.
“Sao vậy, không hay?”
Giai Hòa quanh co một chút: “Không phải, tự nhiên nhớ
ra mình xem rồi.”
“Vài bộ phim của mấy nhà chế tác nhỏ ở Hong Kong tung
ra gần đây cũng không tệ.” Dịch Văn Trạch vừa ký tên lên xấp hồ sơ vừa nói, “Bộ
‘Chí Minh và Xuân Kiều’ cũng khá sát với hiện thực cuộc sống.”
Giai Hòa thốt lên: “Chính là phim bảy ngày yêu sao ạ?”
Dư Văn Lạc cùng Dương Thiên Hoa [7] là vai
chính trong bộ phim này, xem hết từ đầu đến đuôi, ấn tượng duy nhất còn lại
trong Giai Hòa là đoạn bảy ngày lãng mạn kia, thực phù hợp với tốc độ tình yêu
bây giờ, nhưng mà dù thế nào cô cũng đều cảm thấy nền tảng không thực bền vững.
Dường như Dịch Văn Trạch rất thoải mái, anh buông bút
xuống: “Hai bộ phim này được đánh giá không tệ, em thích ai hơn?”
Những lời này nghe vào giống như đang hỏi thế này, một
cái là mờ ám với tình cũ, một cái là yêu tốc độ, em thích ai hơn?
Ngọn lửa trên đèn không nhanh không chậm làm nóng ấm
trà.
Giai Hòa do dự một lúc: “Thật ra tôi không thích xem
phim hiện đại, tôi thích “Đông Tà Tây Độc” [8] hơn.”
Bộ phim đã rất cũ rồi, lúc còn học Đại học, cô gần như
có thể đọc được lời thoại nhân vật.
“Em đi xem đĩa trên kệ thứ ba, hàng thứ mười, hẳn là
có.” Anh bỗng nhiên nói.
“Bản cũ hay bản mới.”
“Bản cũ.”
Cô theo lời anh đi qua, rút ra, quả thật chính là đĩa
phim đó.
“Năm 94, doanh thu của bộ phim này rất thảm bại, nhưng
bởi vì giành được rất nhiều giải thưởng lớn, đột nhiên thu hút trở lại,” Anh
ngừng một chút, cười nhìn Giai Hòa, “Năm đó hẳn là em mới mười mấy tuổi.”
Giai Hòa tính nhẩm một chút: “Chưa đến mười tuổi,”
Giai Hòa thấy anh rất có hứng thú, thuận miệng hỏi, “Anh cũng thích bộ phim này
sao?”
Anh đáp, “Theo dõi từ việc chụp ảnh và cắt ghép biên
tập, khá thích, nhưng lại càng thưởng thức tính cách nhân vật nhiều hơn.”
Giai Hòa nhớ tới anh trai Trương Quốc Vinh, không khỏi
thốn thức: “Là tự kết thúc sao?” [9]
Dịch văn Trạch cười: “Là thái độ né tránh tình cảm của
ông ta.”
Giai Hòa không hề nghĩ tới việc đề tài lại kéo đến mức
này, trong nhất thời cô không biết nên nói gì, chỉ có thể cười ha ha, vừa nói
kỹ thuật diễn xuất của anh trai Trương Quốc Vinh rất tốt, vừa bỏ đĩa vào trong
ổ đọc, tiếp tục xem cho hết thời gian. Mãi đến khoảng mười một giờ, lúc phim
gần hết, A Thanh mới đến gõ cửa, nói Kiều Kiều tới rồi. Giai Hòa nghe mấy lời
này như vừa được ân xá, xuống lầu giống như chạy trốn.
Kiều Kiều cầm hai gói mì Demae Icchou [10], đang
ở dưới lầu uống nước. Vừa nhìn thấy cô liền chớp mắt mấy cái: “Một gói để lấy
lòng thần tượng của em, một gói là chị lấy lòng Bối Tư Đạt. Thế nào, cũng có ý
tứ đó chứ?”
A Thanh nghe được cười hí hí, khiến Giai Hòa xấu hổ
không thôi.
Cô giúp Kiều Kiều mang một túi đồ vào phòng bếp, một
túi khác chuyển vào phòng khách.
“Chị có thể ngủ cùng với em chứ?” Kiều Kiều bỗng nhiên
hỏi.
Giai Hòa khó hiểu nhìn lại: “Vì sao không được?”
Kiều Kiều lập tức ập người lên giường, cười bảo: “Thì
sợ ảnh hưởng đến chuyện tốt đó.”
Rốt cuộc Giai Hòa cũng hiểu được ý tứ của Kiều Kiều:
“Đừng nói bậy. Nếu không phải chị lấy xe em đi mất thì em cũng chẳng đến nỗi
phải ở đây.”
Kiều Kiều nhìn cô từ trên xuống dưới, từ trái sang
phải: “Buổi chiều lúc em còn mê man, chị có về mà sao không thấy em lái xe đi?”
“Buổi chiều chị có về đây?”
“Đương nhiên, em sốt cao không lùi, sao chị dám không
về được hả?” Kiều Kiều cười, “Đáng tiếc, hiển nhiên chị là người thừa. Ngay cả
Ngô Chí Luân có kỹ thuật như vậy cũng không dám làm kỳ đà cản mũi, huống gì là
chị.”
Giai Hòa không nói gì để chống chế nổi. Buổi chiều cô
ngủ rất sâu, dù có biện hộ như thế nào cũng khó mà giải thích, đành im cho qua
chuyện.
Kiều Kiều lại trêu đùa một lát mới ôm gối đầu ngủ say
sưa. Ban ngày Giai Hòa đã ngủ rất nhiều, nằm trên giường lăn qua lộn lại một
hồi vẫn không thể ngủ được, định đi ra ngoài lấy nước, theo bản năng nhìn
thoáng qua phòng làm việc. Đèn bên trong vẫn còn sáng.
Cô do do dự dự, chầm chậm đi lên lầu, gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói Dịch Văn Trạch có chút khàn khàn,
cảm giác rất mệt mỏi.
Cô hơi đẩy cửa ra, anh vẫn còn ngồi sau bàn làm việc,
máy tính trước mặt.
Nến đã cháy hết từ lâu, chỉ còn thấy được chất lỏng
dưới đáy.
Trên màn hình vẫn là hình ảnh tạm ngừng khi cô xuống
lầu lúc nãy. Trang phục của Trương Mạn Ngọc đỏ sẫm, dừng ở một động tác.
Anh gõ một chữ cuối cùng xong mới ngẩng đầu nhìn cô:
“Sao em còn chưa ngủ?”
Cũng may trước khi lên đây Giai Hòa đã nghĩ ra một cái
cớ hoàn hảo, chỉ cười nói: “Tôi vừa ngủ liền cảm thấy hơi đói. Đúng lúc Kiều
Kiều có mua mấy gói mì Deame, dù sao cũng nấu, nếu anh cũng muốn ăn thì cùng ăn
luôn thể,” Nghĩ trước trong đầu luôn tốt hơn bao nhiêu, khuôn mặt bình thản đến
mức Giai Hòa phải bội phục tinh thần trấn tĩnh của mình đó.
“Được.”
“Anh muốn thêm trứng không?”
Cô không biết khẩu vị của người Hong Kong nhiều lắm.
Nếu không phải là Kiều Kiều hiểu rõ, thậm chí cô còn không biết cả hiệu mì
“Demae Icchou” này. Giai Hòa áp dụng theo chiêu thông thường nhất, lúc nấu mì
nên thêm một quả trứng vào ăn mới ngon.
Anh lại gật đầu, ý cười càng sâu: “Được.”
Giai Hòa vốn định hỏi nhiều vài câu nhưng chợt nhớ tới
việc có thể anh cũng chẳng biết trong tủ lạnh rốt cuộc có nhưng cái gì, tự bản
thân cô đi xem vẫn ổn hơn, có cái gì ngon ngon thì bỏ thêm vào là được. Cô thấy
Dịch Văn Trạch hình như rất hứng thú, đi xuống lầu, xem xét đồ đạc trong bếp.
Có lẽ cô người Thượng Hải kia đã mang theo khá nhiều thức ăn. Giai Hòa rất
nhanh đã thấy thịt hộp [11] cùng trứng gà. Lúc lấy nồi bắt đầu đun
nước còn phát hiện vỏ thùng mì còn chưa xé ra.
Trong thùng có một cái túi nhựa khá lớn [12], cô
ngồi thụp xuống từ từ xé mép dán của túi, vừa nghe thấy tiếng nước sôi, đang
định đứng lên, phía sau đã có một bàn tay vươn tới, vặn nhỏ lửa.
Cô xoay người, Dịch Văn Trạch tựa vào bàn đá cẩm thạch
bên cạnh, nói: “Kéo nằm ở tủ bên phải.”
Giai Hòa lại ngồi thụp xuống lấy kéo, cắt túi mì, rút
ra hai gói.
Nước sôi bốc lên hơi nóng, có tiếng vang rất nhỏ.
Cô xé một gói mì ra, lúc đổ vắt mì, Dịch Văn Trạch đã
mở hộp thịt, lấy một tấm nylon sạch, bắt đầu xắt. Tay nghề tao nhã thành thạo
khiến cho gà mờ Giai Hòa nhìn thấy cực kỳ xấu hổ.
Tiếp theo là đánh trứng, thêm thịt.
Hầu như anh đều làm cả, Giai Hòa đứng ở một bên, từ từ
biến thành người đi lấy cái này cái kia. Cho đến khi anh cầm đũa gỗ bắt đầu
khuấy, Giai Hòa mới chợt nhớ đến, lúc nãy là mình nói mình nấu cho anh ăn…
Cô hơi ngượng ngùng, tìm chuyện để nói: “Thực khéo,
hai bộ phim tôi xem hôm nay đều có cảnh nấu mì. Xem ra người Hong Kong các anh
thật sự rất thích ăn cái này.”
Anh như cười như không, nhìn cô một cái: “Lấy hai cái
bát không.”
Giai Hòa lại đi đến kệ đựng bát, cầm hai cái bát lớn
màu trắng ra, đổ mì vào một bát.
Anh lại thêm nước lạnh, bắt đầu nấu nước.
“Không thì anh ăn trước đi?” Cô giúp anh xé một gói mì
khác.
Anh nói: “Không sao, nấu rất nhanh.”
Cô quẫn: “Vốn là tôi nói tôi nấu cho anh ăn…Anh xuống
lầu như vậy, chân không sao chứ?”
Anh bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ cần em không có nhu
cầu chơi bóng chạy bộ thì hẳn không có vấn đề gì.”
Giai Hòa buồn một chút. Nếu cô thực sự muốn chơi bóng
chạy bộ gì đó, phỏng chừng sẽ bị công ty sẽ sa thải cô, rồi hứng chịu ‘thiên
đao vạn quả’ (hình phạt băm thành trăm mảnh) của fan hâm mộ, nghiền
xương thành tro.
Những bọt nước li ti từ đáy nồi sủi lên, nước cũng
chầm chậm sôi dần.
Cái gì nên làm cũng đã làm, xong lại không còn chuyện
gì nữa, cũng tìm không ra việc gì để nói, cô đành đứng im bên cạnh Dịch Văn
Trạch, nhìn chằm chằm vào đáy nồi đang sủi bọt để khiến mình phân tâm. Mãi cho
đến lúc anh đổ một mỳ vào bát mới vươn tay cầm lấy nồi, muốn đi rửa.
Nhưng không kịp đề phòng, cứ như thế mà chạm vào tay
anh.