Sau khi hòa hảo với Tần Phượng Lai, Vân Bình vẫn ở lại Phong Vân Hội, săn sóc Tần Phượng Lai như những người khác. Mọi người trong Phong Vân Hội đều coi y là nam sủng của Tần Phượng Lai, khách khí có, khinh miệt có, làm lơ cũng có. Nói chung cũng không có ai làm khó dễ.
Tần Phượng Lai còn sắp xếp để y gặp mặt vị hôn thê cũ, người nhà, bằng hữu. Hắn muốn y lượng thứ cho bọn họ.
Vân Bình luôn mỉm cười nhìn Tần Phượng Lai.
Vị hôn thê cũ Liễu Hoa Nghênh khẽ cười: “Nhìn các ngươi hạnh phúc là ta yên tâm rồi. Ngươi từng làm hại ta, ta cũng không để trong lòng.”
‘Bạn tốt’ của Tần Phượng Lai – Bạch Ngọc Thanh mím môi: “Ngươi nhất định phải đối xử tốt với Tần đại ca, bằng không ta sẽ không đáp ứng.”
Đệ đệ Vân Phong nghiêm mặt, ngẩng đầu, mũi hếch lên trời, dáng vẻ như phụ thân giáo huấn nhi tử: “Sau này ngươi phải làm người đàng hoàng, không thể ích kỷ như trước đây. Ngươi phải biết rằng trong thiên hạ này không phải ai cũng bao dung như Tần đại ca.”
Tiểu sư muội Tôn Tiểu Tiểu của Tần Phượng Lai chỉ vào mặt y mà mắng: “Ta không biết ngươi cho Tần sư huynh uống bùa mê thuốc lú gì, nhưng một ngày nào đó ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của tên tiện nhân nhà ngươi.”
Hứa Khâm vui vẻ: “Thật tốt quá, cuối cùng ngươi cũng thông suốt rồi. Không uổng công Tần Phượng Lai si mê ngươi.”
Đối với những người khác, Vân Bình đều mỉm cười không nói gì, nhưng lại đột nhiên mở miệng với Hứa Khâm: “Ta nhớ trước đây ngươi rất hận Tần Phượng Lai mà? Người mắng hắn không ra gì chẳng phải là ngươi sao? Sao bây giờ lại học được cách nói lời hay ý đẹp cho hắn rồi?”
Vân Bình nghiêng đầu, dường như vô cùng nghi ngờ.
Hứa Khâm đỏ mặt, một lúc sau mới lí nhí nói: “Lúc còn trẻ dốt nát vô tri cũng là chuyện bình thường. Khi đó ta vẫn còn thành kiến về hắn, đương nhiên không có lời nào tốt đẹp. Bây giờ ta mới biết Tần Phượng Lai thật sự rất tốt.”
Vân Bình: “À? Hắn tốt chỗ nào?”
Hứa Khâm như cái máy thu âm bật nguồn: “Trước đây ta nói năng lỗ mãng với hắn, luôn tỏ thái độ với hắn nhưng hắn không tính toán. Hắn còn luôn quan tâm săn sóc ta. Ta vô tình đắc tội với Quan Đông Lục Ma, cũng là hắn thay ta giải quyết, vừa hòa giải vừa thiếu nhân tình, còn bỏ tiền bỏ sức đánh lui bọn họ giúp ta, khiến bọn họ không gây phiền phức cho ta và Hứa gia, miễn cho ta bị Quan Đông Lục Ma đánh gãy tay chân, phế bỏ võ công, cũng khiến Hứa gia tránh thoát nguy cơ diệt tộc. Có một đoạn thời gian Hứa gia ta kinh doanh sa sút, suýt chút nữa phải bán đất bán nhà, may là nhờ có Tần Phượng Lai giúp nhà ta mở đường tiêu thụ, cho ta mượn tiền quay vòng vốn, nhà ta mới trở nên hưng thịnh. Vân Bình, Tần Phượng Lai thật sự là người tốt, ngươi đừng tin lời những người khác, bỏ qua người tốt như vậy.”
Người tốt sao? Trong lòng Vân Bình vừa chua vừa xót, thì ra Tần Phượng Lai chỉ đối xử không tốt với y, ngược lại hắn đối xử rất tốt với những người khác.
Mạc Nghiêu cười thoải mái: “Vân Bình, cuối cùng ngươi cũng khổ tận cam lai. Sau này nếu Tần Phượng Lai đối xử không tốt với ngươi, cứ nói ta biết, ta sẽ làm chủ thay ngươi!”
Vân Bình nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có thể làm chủ cái gì? Ngươi có thể làm gì Tần Phượng Lai? Ta rất tò mò, trước đây không phải ngươi luôn mắng ta tiện sao? Sao bây giờ ngươi lại hồ hởi nịnh nọt Tần Phượng Lai?”
Tình cảnh thoáng tĩnh lặng, nụ cười của Mạc Nghiêu tắt dần, lắc đầu thở dài: “Vân Bình, có phải ngươi có thành kiến với ta? Hay là ngươi không thật sự muốn ở bên Tần Phượng Lai?”
Câu hỏi này khiến lòng Vân Bình nghẹn lại, dường như người sai là y, người không hiểu chuyện cũng là y.
Mạc Nghiêu trầm giọng: “Ngươi cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh Tần Phượng Lai đi, đừng nghĩ quá nhiều. Bằng không đối với ai cũng không tốt. Tần Phượng Lai là minh chủ Phong Vân Hội, có rất nhiều điểm tốt. Ngươi đối nghịch với hắn cũng không có lợi lộc gì. Ngươi cho rằng bây giờ ai sẽ vì ngươi mà đối nghịch với Tần Phượng Lai? Ngươi chọc giận hắn, không chỉ mất tất cả mà còn bị truy đuổi chặn đường, khó giữ được tánh mạng. Điều đáng sợ không phải là mất mạng, mà là sống không bằng chết. Ngươi muốn sống những ngày ăn bữa nay lo bữa mai, khủng hoảng sợ hãi sao? Đừng nói là hảo y hảo dược sơn hào hải vị, cho dù chỉ là mua đồ ăn trong thôn trấn cũng không dám. Giống như chuột chạy qua đường, có chút gió thổi cỏ lay đã sợ chết khiếp, vĩnh viễn không được thấy ánh mặt trời, dầm sương dãi nắng, chỉ có thể nhớ đến quang vinh trước đây trong mơ.”
Vân Bình cười lạnh: “Vậy ngươi đã nhận được lợi ích gì?”
Mạc Nghiêu mỉm cười khiến Vân Bình rất khó chịu: “Tần Phượng Lai đối nhân xử thế rất tốt, ngay cả người như ta cũng bị hắn làm cảm động. Người biết bây giờ ta đang bái ai làm sư phụ không? Ngô Đồng lão nhân nổi danh giang hồ, chính là do Tần Phượng Lai giới thiệu cho ta. Bây giờ địa vị của ta trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, những thứ này đều nhờ Tần Phượng Lai giúp đỡ. Có đôi khi ta khó khăn, Tần Phượng Lai sẽ tặng ta một khoản kim ngân, nhưng lại không làm tổn hại danh tiếng của ta. Bây giờ ta không còn là tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ, đi tới đâu cũng được người ta xum xoe nịnh bợ, nhiệt tình tiếp đãi, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm hào khí tiêu pha phung phí là như thế nào, không còn lay lắt qua ngày trong hoàn cảnh nghèo kiết hủ lậu nữa. Nếu ngươi từng trải qua cuộc sống như ta, ngươi sẽ biết vì sao ta phải đổi cách nhìn về Tần Phượng Lai.”
Vân Bình gật đầu: “Ta hiểu.”
Nếu Tần Phượng Lai chỉ đối tốt với y mà không hành hạ y, y cũng sẽ giống như thế.
Đáng tiếc cuộc đời không có nếu như.
Tô Mạc Già vẫn không xuất hiện, Vân Bình không biết hắn xấu hổ không dám gặp hay là như thế nào. Nhưng hắn không xuất hiện khiến Vân Bình cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.