“Tiểu Tiểu chỉ hơi tùy hứng, ngươi muốn thì hận ta, cần gì phải liên lụy người vô tội!”
“Lạc đại tiểu thư của Phi Yến Đường chỉ cãi với ả mấy câu, ả liền hủy dung người ta. Nữ y của Thất Tinh Lâu chỉ châm chọc ả vài câu, ả bèn tìm một đám nam nhân cưỡng hiếp nàng. Mấy chuyện này chỉ là chút tùy hứng thôi hả?”
“Vậy ngươi… Tiểu Tiểu…”
“Ta chẳng làm gì, chỉ là giao ả cho hai vị khổ chủ đó thôi, ha ha.”
“Chắc chắn Tiểu Tiểu sẽ bị hai người kia hành hạ sống không bằng chết…”
“Sao ả chưa từng nghĩ tới ả đã khiến người khác sống không bằng chết?”
“Vân Bình, sao ngươi lại trở thành như vậy?”
“Hừ! Ta cũng muốn biết tại sao ta lại trở thành như vậy!” Vân Bình không để ý tới dáng vẻ đau lòng của hắn, cười nhạt: “Ta cũng nói ngươi biết tình cảnh của tiểu tâm can Bạch Ngọc Thanh của ngươi. Bạch Lân – nhị trang chủ của Kỳ Lân Sơn Trang truy sát yêu nữ thải âm bổ dương Phượng Phi Phi, hắn lại dại dột không biết phân biệt tốt xấu đánh nhau với Bạch Lân, khiến Bạch nhị trang chủ bị Phượng Phi Phi ám toán, trúng độc châm độc môn của nàng ta, tính mệnh nguy hiểm, Bạch đại trang chủ Bạch Kỳ yêu thương đệ đệ ngay lập tức đánh gãy tay chân của Bạch Ngọc Thanh, đưa hắn đến nam phong quán, còn cố ý dặn dò bất kỳ kẻ nào cũng không được chuộc thân cho hắn.”
“Là ngươi làm đúng không? Ngọc Thanh vô tội!”
“Ta làm cái gì? Ta chưa từng làm gì! Việc duy nhất ta làm chính là không thời thời khắc khắc bảo vệ bọn họ trong lòng bàn tay như ngươi mà thôi. Người hại bọn họ chính là ngươi, không phải sao? Nếu như không phải ngươi không biết phân biệt thị phi bao che khuyết điểm, sao bọn họ có thể to gan làm bậy như vậy, chuyện gì cũng dám làm, ai cũng dám đắc tội? Bây giờ bọn họ không có ngươi làm chỗ dựa, tất nhiên là… Nói như vậy, có lẽ ngươi sẽ oán hận ta, nếu không phải do ta, ngươi cũng sẽ không biến thành như vậy. Ngươi không biến thành như vậy, bọn họ vẫn có thể được ngươi che chở, dĩ nhiên là có thể tiếp tục làm bậy. Nhưng ta trả thù các ngươi cũng là chuyện đương nhiên đúng không? Trên đời này vẫn còn luật nhân quả. Có trách thì trách các ngươi quá ngạo mạn!”