Túy Ngọa Hồng Trần

Chương 4: Nại Hà kiều tiền khả nại hà

“Bỉ Ngạn hoa khai khai bỉ ngạn, Nại Hà kiều tiền khả nại hà?” (Bỉ Ngạn hoa nở ở bờ bên kia, trước cầu Nại Hà nhưng không biết làm thế nào?) Thanh âm của Mặc Trần nhẹ nhàng ngâm xướng câu thơ xưa, đánh tan sự tĩnh mịch của đêm khuya.

“Sau đó lại thế nào? Ngươi có trở lại không?”

“Sau đó?” Ánh mắt Mặc Trần hướng về phía hoa đăng rực sáng bên bờ đối diện, nhãn thần trong phút chốc trở nên u ám. “Sau đó, y chết, y rốt cuộc đi đến một nơi ta không tìm được…”

Khi mạng sống lâm vào cảnh cùng đường mạt lộ, người ngươi muốn gặp nhất là ai? Ngươi muốn hắn nói gì với ngươi nhất?

Dương Tranh, Dương Tranh…

Nơi thân ảnh nho nhỏ màu đen bò qua đều lưu lại từng đạo huyết sắc uốn lượn. Xương cốt bị đánh nát, kinh mạch bị cắt đứt, hắn đã sớm không còn sức lê thân mình về phía trước.

Vào lúc mạng sống cùng đường mạt lộ, hắn muốn gặp y, chỉ muốn gặp y mà thôi.

Dương Tranh, người ở sơn cốc dưới tuyết mịn rơi đầy trời mãi mãi nhìn về phương xa.

Vô luận như thế nào, hắn đều muốn trở về gặp y một lần. Cho dù, cho dù chỉ có thể nhìn thoáng qua cũng tốt.

Dưới lớp váy dài màu đỏ nhạt đang lay động là bàn chân trần tinh xảo của thiếu nữ, như ẩn như hiện, tiêm tú như sen. Dáng người thướt tha chậm rãi đi tới có vẻ ưu nhã xinh đẹp không nói nên lời.

Lúc nàng cười rộ lên, hai gò má ửng hồng ngọt ngào như lê, càng tôn thêm một thân hồng y, khiến người ta nhớ tới loài hoa đỗ quyên nở rực khắp núi đồi.

Nàng đẹp, đó là một loại vẻ đẹp trong sáng đến mức thuần khiết.

Nhưng với Mặc Trần mà nói, nữ tử yêu kiều nhỏ nhắn trước mắt này là cơn ác mộng lớn nhất đời hắn.

Mới gặp mặt lần đầu, nàng liền một chưởng đánh nát xương sườn của Mặc Trần, máu tươi tanh nồng bắn ra nhuộm đỏ cả bầu trời đầy tuyết, ngay cả hồ châu của hắn cũng bị chấn ra bên ngoài cơ thể.

Chưởng thứ hai, Mặc Trần cảm thấy kinh mạch toàn thân đều đứt đoạn, trong nháy mắt cả sức lực đứng dậy cũng không có.

Rồi sau đó, nàng không động thủ nữa, đem mười ngón tay thon dài mới vừa dồn kẻ khác vào chỗ chết thu vào trong tay áo rộng thùng thình, trên môi hiện ra một nụ cười ngọt ngào quyến rũ, yên lặng đứng nhìn Mặc Trần giãy dụa với cái chết.

Nàng chính là cao hứng nhìn hắn đau đớn như thế, dung nhan xinh đẹp tựa hoa đào của nàng không hề có tí thần sắc tàn nhẫn nào, thậm chí trong đôi con ngươi trong vắt của nàng còn loé lên chút thương xót như giễu cợt.

Hắn tiếp tục phủ phục mà lết tới, máu tươi không kềm được từng bụm từng bụm rơi xuống nơi hắn bò qua, dọc đường hoa nở đỏ tươi đầy thê tuyệt, tuyết như thiêu cháy ánh nhìn của hắn.

Gom lại chút chân khí cuối cùng, hắn hướng về phía sơn cốc có tuyết mịn tung bay kia.

Khi hắn rốt cuộc có thể từ xa trông thấy khối măng đá cao đến tận mây thì mười ngón tay phía trước đột nhiên truyền đến đau đớn xuyên tâm, lập tức hắn nghe thấy âm thanh xương cốt bị đánh gãy, hắn nhịn không được hét lên thảm thiết.

“Đủ rồi, tiểu tử kia, không cần tiếp tục bò về phía trước nữa. Chúng ta còn phải ở đây diễn một hồi kịch thê mỹ mà. Ha ha…” Nàng nhẹ nhàng cười, cúi xuống bên tai hắn thấp giọng nói: “Chí ít, hồi kịch này phải để cho y thấy…”

Nàng cười thành tiếng, thanh âm êm tai như tiếng chuông bạc trong gió.

“Thả hắn đi.” Thanh âm trầm thấp mà lãnh tĩnh truyền đến từ phía trước. Dưới măng đá “cầu Nại Hà” thình lình xuất hiện một đạo thân ảnh mảnh khảnh như trúc, phía sau y là sơn cốc tuyết rơi không ngừng như xưa.

“Đã lâu không gặp, ngươi biệt lai vô dạng a, Dương Tranh…” Nàng cười ngọt ngào, lúm đồng tiền thật sâu, nhu tình như nước. Dưới ánh mặt trời, đẹp như một đoá đỗ quyên đang bừng nở.

“Anh Trùng Tuyết…”

“Hoá ra ngươi vẫn còn nhớ cái tên này, ta tưởng ngươi đã sớm đem ta quên mất.” Con ngươi Anh Trùng Tuyết chợt loé, tựa như nhớ ra điều gì đó, mỉm cười nói: “Đúng rồi, hắn nhờ ta gửi lời tới ngươi.”

“Hắn?” Trong đôi mắt vân đạm phong khinh của Dương Tranh tràn đầy ôn nhu cùng quyến luyến không nói nên lời, thoáng chốc như nhớ lại quá khứ xa xôi.

“Đúng vậy, hắn nhờ ta nói với ngươi một câu…”

“… Là gì…”

“Ngươi. thế. nào. còn. chưa. chết.” Nàng cười đến hồn nhiên, nhưng trong đôi mắt to trong vắt lại khó nén sự độc ác. Nàng cố y nói phi thường chậm, chậm đến từng chữ đều có thể hoá thành mũi tên xuyên tim, từng mũi đâm vào tim, từ từ đâm chết y.

Nàng thực biết cách để y phải thống khổ. Vậy nên khi tự cho là mục đích đã đạt được, nàng liền nhịn không được đắc ý cười rộ.

Nhưng Dương Tranh vẫn trầm tĩnh như trước, trên gương mặt tĩnh lặng không toát ra chút vui buồn nào. Y không có thống khổ như mong muốn của nàng.

Qua một lúc lâu, trên đôi môi khẽ nhếch phát ra tiếng cười trầm thấp, dần dần lớn đến mức chói tai.

“Ha ha ha ha… Hóa ra hắn lại hi vọng như vậy… Quá buồn cười… Ha ha ha ha ha… Thật sự là quá buồn cười… ha ha ha ha ha ha ha ha…”

Trong trí nhớ của Mặc Trần chưa từng thấy Dương Tranh cười phóng túng như thế. Trước kia dù có cũng chỉ là mỉm cười nhàn nhạt, như mây thu nhẹ không dấu vết.

Nhưng hiện giờ y cười, cười to, cười đến cơ thể không đừng được run rẩy, cười đến gần như không thở nổi, cười đến trong con ngươi đen thẳm lắng đọng ra một mảnh tĩnh mịch.

“Ba ngàn năm, thời gian dài như vậy hắn còn chưa tha thứ cho ta sao? Ha ha ha ha… Thật buồn cười, ha ha ha ha…”

“Vậy ta đây còn ở nơi này làm gì? Còn chờ cái gì?… Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…”

“Dương Tranh a Dương Tranh, ngươi còn giống con rùa đen rụt đầu trốn ở đây làm gì? Ha ha ha ha ha ha ha ha… ha ha ha ha ha ha ha…”

Đồng tuyết trống trải chỉ có giọng cười điên cuồng của y vang tận mây xanh, tóc trắng cuồng vũ tung bay trong tiếng cười.

Mặc Trần cố sức ngẩng đầu, si ngốc nhìn một Dương Tranh như vậy, không biết tại sao hắn lần đầu tiên trong đời cảm giác được tuyệt vọng, tuyệt vọng của Dương Tranh.

Tiếng cười đột nhiên dừng lại trong tiếng ho khan kịch liệt, tay áo Dương Tranh vừa che miệng lập tức bị từng ngụm từng ngụm máu tươi bắn ra nhuộm đỏ như đoá hoa thê diễm.

Y rốt cuộc cười tới ho ra máu.

Trên khuôn mặt Anh Trùng Tuyết phủ một tầng hàn sương, lạnh lùng nhìn rồi lạnh lùng nói: “Cười đủ chưa? Vậy tới xem người bạn nhỏ của ngươi chết như thế nào đi.”

Nàng giơ tay lên muốn một chưởng đánh xuống Mặc Trần, tức thì một trận băng hàn thấu xương xẹt qua lưng của nàng, ngưng thần nhìn lại, ánh mắt Dương Tranh sắc bén như kiếm đang xuyên qua lớp lớp băng tuyết yên lặng nhìn nàng.

“Ta lặp lại lần nữa, thả Mặc Trần ra.” Bên môi y còn sót lại chút huyết ngân, thanh âm bình tĩnh mà hữu lực, con người luôn luôn ôn nhu tao nhã trong nháy mắt bỗng toát ra một loại nhuệ khí bức người.

Cười khẽ, nàng không khỏi nheo mắt nhìn. “Ngươi mà cũng có biểu tình dữ tợn như vậy. Thật làm cho ta bất ngờ. Bất quá nếu ta giết hắn, ngươi có bản lĩnh làm khó dễ ta sao?”

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không có bản lĩnh giết ngươi sao? Ngươi cũng quá coi thường ta đi.” Dương Tranh cười đến phi thường lạnh, phi thường tĩnh. “Nếu còn dám làm hắn bị thương thêm chút nào, ta cũng không dám đảm bảo ngươi có thể hoàn hảo trở về.”

“Dương Tranh, chẳng lẽ ngươi muốn phá vỡ cấm kỵ? Thú vị thật, ta thực muốn thử xem ngươi có bản lĩnh cứu người hay không!” Anh Trùng Tuyết ôm Mặc Trần bay vút lên cao, thân hình nhẹ nhàng như chim én, nháy mắt đã cách sơn cốc rất xa.

Dương Tranh thản nhiên cười, trong thoáng chốc thân ảnh đã biến mất trong tuyết mịn.

Một đạo thanh ảnh nhanh như lôi điện đuổi theo nơi hồng ảnh bay lên, chỉ thấy tay áo rộng lớn kia vung lên, Mặc Trần đã rơi vào trong lòng Dương Tranh, tay áo còn lại tuỳ ý chém ra, chiêu thức nhìn như mờ ảo vô lực nhưng lại dễ dàng đem Anh Trùng Tuyết đánh văng ngoài mười trượng.

Xoay tròn, hạ xuống, mềm mại như cánh bướm, y tựa hồ không hề làm xao động một hạt tuyết trên mặt đất.

“… Dương Tranh, ngươi trúng kế rồi…” Nàng chưa hạ xuống đất, trên mặt đã cười tươi như hoa.

Dương Tranh không thèm để ý đến nàng, y cẩn thận đem Mặc Trần đặt nhẹ nhàng xuống mặt tuyết, tỉ mỉ xem xét thương thế của hắn. Thương thế của Mặc Trần rất nặng làm cho y không khỏi nhíu mày.

“Ta biết ý đồ của ngươi, ngươi lần này đến đơn giản là muốn ta phá vỡ cấm kỵ mà thôi. Cho nên ngươi lợi dụng Mặc Trần để bức ta.” Dương Tranh thản nhiên nói. “Hiện tại ngươi đã được như nguyện, mục đích của ngươi đã đạt thành.”

“Ngươi biết, vậy mà còn…”

“Ta không thể thấy chết mà không cứu, hơn nữa…” Đôi mắt vốn thanh tĩnh an bình bỗng tràn ngập sự mệt mỏi thâm nồng như nước. “Ta đã mệt… Vậy thôi…”

“Ngươi muốn cứu con tiểu hồ ly kia? Không thể nào, hồ châu của nó đã bị ta chấn ra ngoài cơ thể, mặc dù ngươi có thể giữ được tính mạng của nó, nhưng không bao lâu nó cũng sẽ trở về nguyên hình.”

“Thì sao? Còn sống là còn có thể bắt đầu lại lần nữa, hắn còn nhỏ, còn chưa trải qua buồn vui làm người. Nói chết liền chết, như vậy rất đáng tiếc.” Dương Tranh ôn nhu lau đi máu bên môi Mặc Trần, ngón tay lành lạnh chạm đến trán của hắn tựa hồ có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn lúc này. “Còn ta đã sống đủ rồi.”

“Cho nên ngươi liền ngốc đến mức dùng mạng của chính mình để đổi. Ha ha… Dương Tranh, ngươi vẫn y như trước đây, ngu ngốc đến cùng cực.” Anh Trùng Tuyết hơi giễu cợt mà nói: “Bất quá ngươi sẽ tuân thủ giao ước chứ, ta nhớ rõ ngươi đã từng thề độc.”

“Đúng vậy. Ta, Dương Tranh, cả đời tự giam mình tại Nại Hà Cốc, nếu vi phạm lời thề ra khỏi sơn cốc nửa bước, sẽ dùng tao minh hoả tự thiêu mà chết.” Hắn ngẩng đầu, nhìn lại sơn cốc phía sau, nhẹ giọng nói: “Này hết thảy ta đều không quên, ta chẳng qua đã chán ngán những tháng ngày trốn tránh…”

“Vậy ngươi liền chết như giao ước đi!” Từ trong tay áo Anh Trùng Tuyết bay ra ba điểm sáng màu xanh lạnh lẽo, đảo mắt đã bắn tới trước mặt.

Dương Tranh ngược lại không tránh mà xoay người bảo vệ Mặc Trần, ba điểm sáng màu xanh kia liền đánh trúng lưng của y.

“Im lặng nghe ta nói, Mặc Trần…” Dương Tranh như đang đè nén đau đớn cực đại, thấp giọng nói. “Ta bây giờ đem chân khí đưa vào trong cơ thể ngươi, giữ cho nguyên thần ngươi không bị tiêu tan. Nếu ngươi có trở về nguyên hình, ngàn vạn lần không cần sợ hãi, cũng đừng cho nàng biết nguyên thần ngươi chưa bị diệt, hiểu không? Nếu không nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi…” Một luồng khí ấm áp như xuân phong từ trong lòng bày tay y cuồn cuộn không ngừng truyền vào cơ thể Mặc Trần, sắc mặt Dương Tranh dần dần không còn huyết sắc, trắng đến doạ người.

“Diệt thiên diệt địa, tru thần tru phật, thanh minh u hoả, tới đây!” Cùng với lời niệm chú của Anh Trùng Tuyết, Dương Tranh ộc một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, quanh thân dấy lên ngọn lửa màu xanh, trong phút chốc đem y nuốt chửng.

“Đừng sợ, Mặc Trần, ta mang ngươi trở về…” Dương Tranh gắng gượng ôm lấy Mặc Trần, thân ảnh màu xanh chìm trong ngọn lửa xanh lục chao đảo không ngừng, nhưng vẫn kiệt lực lao về phía sơn cốc.

Dương Tranh, Dương Tranh… Thanh âm không ngừng bành trướng trong lòng như muốn xé rách ***g ngực thoát ra, Mặc Trần há to mồm nhưng như thế nào cũng vô pháp thốt ra thành câu. “A… A…” Hắn muốn nói, hắn muốn gọi tên Dương Tranh, hắn muốn kêu to, hắn muốn khóc lớn, nhưng trong yết hầu lại như có vật gì đó chặn lại, chỉ có thể khàn khàn tru lên.

Tuyết trắng đến tinh khiết, máu Dương Tranh rơi xuống mặt tuyết loang ra thành điểm điểm huyết lệ, tính mệnh như cỏ lau lung lay trong gió đến hơi thở cuối cùng.

Yêu hỏa kia đang ở trong cơ thể y ăn mòn tất cả. Từ tim, gan, tỳ, phổi, đến cả máu, tất cả đều bị thiêu đốt không còn gì.

Vào đến sơn cốc, Dương Tranh rốt cuộc kiệt sức ngã xuống giữa Nại Hà Cốc mênh mông tuyết sắc.

“Mặc Trần, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi, con đường sau này ngươi phải tự mình đi rồi.” Khoé miệng đầy máu của Dương Tranh giờ phút này như mang theo một nụ cười vân đạm phong thanh, con ngươi trầm nhu như nước nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đang muốn khóc của Mặc Trần. “Đứa ngốc, bộ dáng của ngươi như muốn khóc vậy, ngươi còn nhỏ lắm, nước mắt với ngươi mà nói vẫn là thứ ngươi chưa có… Nhưng chỉ cần còn sống thì sẽ có… Sẽ đến một ngày ngươi hiểu rõ buồn vui chốn nhân gian, ngươi rồi sẽ nếm qua tư vị của nước mắt…”

Tuyết không biết khi nào đã ngừng, dương quang trắng đến bi thảm chiếu xuống gương mặt, lạnh đến khiến người ta phát run.

Mặc Trần cố sức phủi đi ngọn lửa trên người Dương Tranh, nhưng ngọn lửa kia thiêu đốt vô thanh vô tức, thâm độc hung ác, như một con dã thú màu xanh từng chút từng chút một nhai tận xương của y, hút khô máu của y. Dù cho Mặc Trần dùng sức thế nào cũng không làm gì được.

“Bình sinh không… tương tư, khi có thể tương tư, liền sợ… tương tư…” Dương Tranh nhìn trời than dài.

Khi nào thì loại tình cảm tiên nhân xem thường nhất này lại trở thành tai, tạo thành tội, hàng đêm khắc cốt ghi tâm, hàng đêm hồn khiên mộng oanh.

Đưa tay, Dương Tranh nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt Mặc Trần, nụ cười giữa lam sắc u hoả như phong như nguyệt, nhàn nhạt vô ngân. “Mặc Trần, nếu có một ngày ngươi trưởng thành, ngàn vạn lần không được giống ta, biết rõ tương tư khổ, vẫn chịu nỗi khổ tương tư…”

Tay chưa kịp hạ xuống đã hoá thành tro bụi, Mặc Trần không kịp nắm.

Người đã biến mất khi nụ cười nhàn nhạt còn vươn trên môi, từng điểm tro xanh cùng với nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm đều cùng nhau tan mất.

Dương Tranh đã chết. Mọi thứ của Dương Tranh đều hoá thành tro tàn, phiêu lạc hồng trần.

“A–––––––––” Tiếng kêu đau đớn của Mặc Trần đánh tan sự tĩnh lặng của sơn cốc, bi thương, bi phẫn, bi thống… Trong thất tình lục dục của nhân sinh, Mặc Trần đầu tiên học được chữ “Bi”.

Bi nhưng vô lệ.

Hắn nhưng lại vô pháp vì Dương Tranh nhỏ một giọt lệ, hốc mắt khô khốc vô luận hắn gào khóc như thế nào đều không thể chảy ra thứ chất lỏng trong suốt của loài người. Chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa yêu và người sao? Đây chính là thứ tình cảm hắn chưa học được sao?

“Dương Tranh thật sự đã chết?”

Nàng vẫn như trước tràn đầy ý cười, từ cách đó không xa nhẹ nhàng lướt tới.

Hận––––––––

Ngẩng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp như hoa kia, loại tình cảm thứ hai Mặc Trần hiểu được là “Hận”.

Hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến khắc cốt ghi tâm, bộ dáng cười nhạt của nàng, sự tàn nhẫn khi giết Dương Tranh của nàng, hắn cả đời này đều không quên.

“Xem ra y thật sự chết rồi.” Nàng xem kỹ tro tàn trên mặt tuyết, dường như thở phào nhẹ nhõm. “Có điều vẫn nên đem theo hồn của y là tốt nhất, miễn cho sau này lại gây nên chuyện gì.”

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ lắc, từ trong tro tàn hiện lên một đốm sáng xanh ngọc bích, mang theo oánh hoả nhẹ nhàng trong vắt, rơi vào trong lòng bàn tay.

Hồn của Dương Tranh, đó là hồn của Dương Tranh…

Mặc Trần liều mạng nhào tới, muốn dùng chút sức lực cuối cùng để đoạt lại hồn của y, lại bị ống tay áo của nàng đánh văng ra ngoài, mười ngón cấu rách một mảnh tay áo nho nhỏ.

“Tiểu tử kia, gấp cái gì, ngươi sẽ nhanh chóng được xuống dưới bồi y. Có điều trước khi đi người còn phải chịu đau đớn bị trở về nguyên hình thôi.”

Nàng khinh miệt nhìn hắn, giống như nhìn một con chó sắp chết, thậm chí so với chó còn không bằng.

Rồi sau đó, nàng phất tay áo bay vút lên cao.

Dương Tranh, Dương Tranh, trả Dương Tranh lại cho ta…

Mặc Trần dùng hết toàn lực đuổi theo, chạy, ngã, đập xuống đất, lại bò dậy, lại đuổi theo…

Tứ chi kịch liệt run rẩy, ngực đau đến không thể hô hấp, hắn biết mình sắp bị biến về nguyên hình…

Dần dần mười ngón tay co rút lại, tứ chi chạm đất, hắn cởi bộ xiêm y mà y đã giúp hắn mặc vào ra, cuối cùng trở về nguyên hình.

Thân thể dường như thoải mái rất nhiều, nhưng tâm lại nặng nề như bị tảng đá ngàn cân đè ép.

Hắn không cách nào khiến bản thân dừng lại, từ bình minh đến đêm khuya, có một con thú điên cuồng lao trên mặt tuyết, không ngừng kêu gào: Dương Tranh, Dương Tranh, Dương Tranh…

“Hắn còn nhỏ, còn chưa trải qua vui buồn làm người. Nói chết liền chết, thật đáng tiếc…”

“Cuối cùng thì… sẽ có một ngày ngươi hiểu được vui buồn của nhân gian, ngươi sẽ được nếm qua tư vị của nước mắt…”

“Mặc Trần, nếu có một ngày ngươi trưởng thành, ngàn vạn lần không được giống ta, biết rõ tương tư khổ, vẫn chịu nỗi khổ tương tư…”

Dù đã hoá thành thú nhưng bên tai không lúc nào ngừng vang vọng thanh âm dịu dàng của Dương Tranh, từ trước đến nay Dương Tranh cho hắn hi vọng, hi vọng dạy hắn làm người, thế nên y đã dùng chính mạng sống của mình để trao đổi.

Nếu ông trời thật sự thương xót ta, cho ta một cơ hội tiếp tục sống sót, thì ta muốn làm người, một người trên vạn người. Ta sẽ dùng cả đời này để thưởng tận vui buồn chốn nhân gian, xem hết phồn hoa nơi hồng trần, cả kiếp này ta phải trả lại cho Dương Tranh một giọt nước mắt…

Trước khi kiệt sức ngã xuống đất, Mặc Trần đã thề với trời đất rồi mới ngất đi.