Ta chập chờn ngủ mất, khi tỉnh dậy chính là trên xe ngựa.
Thế nhưng lại là nằm trong lòng của Văn Thanh Dương. Hắn hờ hững ôm ta, đeo trên mình một nụ cười nhạt, mắt cũng không nhìn vào ta mà nhìn vào một khoảng vô định. Ta cũng không rõ là hắn nghĩ gì, chúng ta rời khỏi Kỳ Châu rồi? A? Ta vừa mơ giấc mộng kì quái gì, đầu đau như búa bổ, khẽ rên rỉ.
“Tỉnh rồi?”
Văn Thanh Dương hỏi, đưa đến cho ta một bình nước. Ta như con cá mắc cạn, cố sức há to miệng, uống không ngừng cho đến khi nước tràn qua khóe miệng, thấm ướt áo, đầu óc mơ hồ không làm cách nào mà tỉnh táo được. Ta chớp chớp mắt, nghi ngoặc nhìn hắn. Cảm giác này ta biết, Văn Thanh Dương, hắn như thế mà lại dám cho ta dùng thuốc. Hắn dám dùng á phiện lên người ta.
“Ngươi … đêm qua…?”
“Ngươi vẫn mệt, nghỉ ngơi thêm một chút nữa.”
Văn Thanh Dương ôn nhu dùng lòng bàn tay xoa lên đầu ta, tập trung hết sức mà vuốt những sợi tóc đang tán loạn cho thẳng. Ta gạt tay hắn ra, lúc này mới phát hiện mình hoàn toàn không còn sức lực.
“Nàng đâu rồi?”
Đưa theo thuyền về kinh thành, bán vào lầu xanh, bán làm nha hoàn, vào quân kĩ, đi đâu? Ta không phải là ngốc, vị “Đông gia” kia chẳng phải là chỉ hắn? Hắn bắt cóc tiểu nữ tử làm gì. Bức ép những gia đình bần hàn phải bán con. Thậm chí có thể hắn còn buôn á phiện, mở sòng bài, làm mấy trò mờ ám khác nữa, ta đã không muốn nghĩ. Ta thế nào mà quên mất, hắn chẳng phải dạng tốt lành gì.
Ta vô thức mà lê tấm thân tàn của mình ra khỏi vòng tay của hắn. Văn Thanh Dương khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào vòng tay trống rỗng, lại nhìn ta.
“Cao Văn…”
Ta cũng nhìn lại hắn, thế nhưng không phán đoán được hắn đang nghĩ gì, liền theo bản năng mà thấy sợ.
“Ngươi lúc này là muốn tránh ta? Muốn rời xa ta?”
Ta lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào, đối với đau buồn cùng cô độc trong mắt hắn đã không còn biện pháp. Chỉ là đầu óc mơ hồ, tay chán vô lực, ngồi không vững mà ngã xuống tấm thảm dày trên xe ngựa.
Thời gian hờ hững trôi qua, Văn Thanh Dương im lặng như một pho tượng, cũng không ôm ta. Ta nhìn ra ngoài, cảnh vật hiu hắt, cây cỏ vào cuối mùa đã úa vàng, lướt nhanh qua, vẫn y sỳ như lần trước ta rời khỏi Kỳ Châu, vô cùng mỏi mệt, chợt mơ chợt tỉnh. Do tác dụng của thuốc vẫn còn, ta có chút cảm giác không thực, mặt trời đã ngả dần về tây, đã qua bao nhiêu lâu, bên ngoài, hoàng hôn phủ mờ.
“…Trong núi có hang thỏ nhỏ
Thỏ trắng mềm
Ta bắt cho em con thỏ, thỏ chạy mất rồi
Con thỏ chạy sâu vào trong rừng, Thỏ không tìm được mẹ
Có ai nói với em rằng, ta cũng rất cô đơn…”
Ta chính là một con thỏ cô độc như vậy.
Ta mơ hồ như thấy dưới tán hoa đào có một nữ tử mặc y phục màu hồng nhạt, nàng dịu dàng ôm ta vào lòng, gương mặt ửng hồng rất là xinh đẹp. Đó là người đầu tiên mà ta thực tâm yêu, cũng là người đầu tiên mà ta muốn ở bên. Ta cũng muốn ôm lấy nàng, thế nhưng khi vừa giơ tay ra, thì người ôm lấy lại biến thành Văn Thanh Dương.
Ta vẫn nằm im lìm, nhưng mắt lại mở lớn, vô thức mà rơi nước mắt. Văn Thanh Dương luống cuống dùng ống tay áo bằng vải lụa của hắn mà xoa xoa lên mặt ta.
“Tại sao lại khóc rồi?”
Ta vì bộ dạng luống cuống của hắn mà bật cười. Hắn lại không cười nổi, dường như chất chứa rất nhiều tâm sự mà mơ hồ kể.
“Ngươi biết không, mùa xuân ở Kỳ Châu rất đẹp, có rất nhiều hoa đào. Chỉ tiếc là chúng ta không thể ở lại đến lúc ấy, phải sớm trở về…”
“Kỳ thực, lúc nhỏ ta đã từng sống ở đây, cùng với mẫu thân, ta luôn ước mình chưa từng rời khỏi…”
Văn Thanh Dương vẫn kể đều đều, những ngón tay thon dài xuyên qua tóc ta khẽ run nhẹ. Chỉ là lúc này ta không đủ tỉnh táo để lắng nghe hắn, để mặc cho hắn vuốt tóc ta như vuốt ve một con mèo nhỏ, nghe giọng hắn mơ hồ, rời rạc.
“Hồi nhỏ ta ở cùng với mẹ tại Kỳ Châu, nàng rất đẹp, lại rất giỏi, đọc sách, ngâm thơ, vẽ tranh, cái gì cũng đều biết. Còn có, nàng dạy ta chơi cờ. Cuộc sống ở Kỳ Châu của chúng ta thực ra rất đơn giản, chúng ta sống trong một biện viện nhỏ, trong có trồng một cây hồng, ngày ngày cùng nhau vui đùa, trồng rau, trồng hoa, còn có nuôi một con mèo nhỏ….”
Văn Thanh Dương kể, kể rất nhiều về cuộc sống trước kia của hắn mỗi ngày đều khoái hoạt như thế nào, về người mẹ của hắn yêu thương hắn ra sao, nhưng lại không kể một chút nào về cuộc sống của hắn sau khi vào phủ tướng quân. Này ta đương nhiên là biết. Năm hắn ba tuổi, phụ thân hắn tức là Mã đại nguyên soái, đón hắn rời khỏi Kỳ Châu, trở về phủ tướng quân. Đứa nhỏ lúc đó hẳn rất xa lạ, rất hoảng loạn, nhưng còn nhỏ như vậy thì có biện pháp gì, có lẽ truyện trước đó đã sớm quên. Câu chuyện mà hắn kể có lẽ ba phần là nhớ được, bảy phần là chính hắn đã tưởng tượng thêm vào, nhưng dù thế nào cũng rất ưu thương.
Ta, lại vì ưu thương của hắn mà nhíu mày. Ta biết.
Mẫu thân của hắn chính là thiên kim tiểu thư của Tường Phong hầu, Văn tiểu thư, còn là đệ nhất tài nữ của kinh thành một thời. Năm đó, nàng được gả cho Mã tướng quân chính là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Chỉ là lòng quân tử khó nắm bắt, Mã tướng quân thay lòng đổi dạ, hoặc chưa từng yêu nàng, lại cưới về thập tứ công chúa, trở thành phò mã. Vị công chúa kia ngang ngược, vừa vào cửa đã đố kị, không vừa mắt nàng, muốn đuổi đi. Mã tướng quân bao che nàng ta mà viết cho nàng một bức hưu thư.
Trượng phu không cần nàng, ra đi tức tưởi như vậy, nàng cũng chết tâm, nhưng lúc đó, lại phát hiện đã mang thai rồi. Rời khỏi kinh thành, đến Kỳ Châu sinh đứa nhỏ rồi tự mình nuôi dưỡng, cuộc sống của nàng cùng đứa nhỏ ở đây cũng chẳng êm đềm như Văn Thanh Dương kể, có lẽ phải vất vả, cực nhọc nhiều lắm. Đến tận năm Văn Thanh Dương ba tuổi, phụ thân hắn mới biết đến sự tồn tại của hắn, cũng không đón nàng, chỉ mang đứa nhỏ đi, là cướp trắng trợn từ tay nàng.
Năm đó ta cũng mới ba tuổi, tại Cao gia nép vào đằng sau cánh cửa lớn, thấy nàng khóc lóc rũ rượi quỳ xuống cầu xin mẫu thân ta. Nàng nói nàng đã không còn chỗ nào để đi rồi, chỉ cần có thể ở lại kinh thành, muốn nàng làm gì cũng được. Nữ nhân xinh đẹp đẫm lệ cầu xin mẫu thân nhớ tình tỷ muội mà cưu mang nàng.
Lúc đó mẫu thân của ta lạnh lùng bảo, nàng làm mất mặt Tường Phong hầu, năm đó rời đi không phải quyết tuyệt lắm sao, nếu đã đi rồi tại sao không đi hẳn còn muốn trở lại làm gì.
Nàng nói, nàng muốn gặp lại đứa nhỏ.
Nàng trú lại trong Cao gia một khoảng thời gian. Mẫu thân để cho nàng một căn biệt viện cũ nát, ít người qua lại, tự sinh tự diệt, ta cũng thường trốn đến đây thăm nàng. Nữ tử dịu dàng thường ôm ta vào lòng kể chuyện, rồi dạy ta vẽ tranh, chơi cờ. Trong kí ức của ta, nàng là người đẹp nhất, đẹp hơn cả mẫu thân, cũng là người duy nhất chịu ôm ta. Thật sâu trong thâm tâm, ta ghen tị với đứa nhỏ mà nàng luôn nhớ tới kia.
“Tiểu Văn! Con thật dễ thương, cũng thật ngoan, ước gì hắn được như con nhỉ, hắn nghịch như quỷ.”
“Tiểu Văn ngày càng lớn, không biết Dương Dương đã lớn hơn chút nào chưa?”
“Tiểu Văn! Tiểu Văn à, sau này nếu gặp được đứa nhỏ kia, thay cô cô đối xử tốt với hắn được không?”
Thế nhưng, ngày vui vốn ngắn, Tường Phong hầu ở tại kinh thành sa sút, mẫu thân ta ở Cao gia địa vị gì cũng không còn, lại không được lão gia sủng, cũng là tại ta quá kém cỏi, không đủ khả năng cưu mang nàng. Mẫu thân cũng chưa từng nói một tiếng đuổi nàng đi, nhưng một buổi sáng ta trốn đến thăm nàng đã không còn thấy nàng ở đấy nữa. Ta cũng không bao giờ gặp lại vị nữ tử dịu dàng kia nữa.
Rất lâu sau đó, khi lớn lên, ta mới biết đứa nhỏ kia chính là nghĩa tử của Trấn Bắc tướng quân Văn Thanh Dương. Là nghĩa tử của cha ruột mình, thật là nực cười. Ta đi khắp nơi tìm tung tích nàng, gặp lại chính là lần trước đi Kỳ Châu.
Nữ tử xinh đẹp đánh đàn dưới gốc đào, nụ cười dịu dàng như hoa đào nở rộ. Ta cũng không thể nhớ nổi chính xác nữa khi đó nàng có bộ dạng như thế nào. Hình ảnh hư ảo kia thoáng chốc biến mất, thành hình một vị đại thẩm múc nước mì, nước mì dây đầy tay áo. Cuối cùng, lại biến thành nụ cười bẽn lẽn của tiểu muội tặng đèn cho ta trong lễ hội hoa đăng. Ta thấy sống mũi mình chua sót, nước mắt cũng nhòa đi.
Văn Thanh Dương vẫn tiếp tục kể, dùng đầu ngón trỏ miết đi những giọt nước mắt trên khóe mắt ta, đối với ta khẽ cười.
“Sau này ta trở thành nghĩa tử của Mã đại nguyên soái. Kỳ thực ở phủ tướng quân chẳng có gì là không tốt cả, cần gì có đó, không ai dám đắc tội với mình, vinh hoa phú quý, không thiếu thứ gì. Đối với mẫu thân chẳng thể làm gì cho ta, ta đã sớm quên nàng rồi….”
Văn Thanh Dương, ngươi đừng cười, đừng cười nữa.
Trong một khắc, ta nhìn ra được, đứa nhỏ này cũng cô độc như ta. Hình ảnh của các nàng biến mất, ta nâng người lên, ôm lấy cổ hắn, trước mắt ta chỉ có nụ cười bi thương của hắn là chân thật, liền đưa môi lên hôn, trong khi mắt ta không ngừng rơi lệ.
Nếu ngươi đã không thể khóc thì để cho ta, ta sẽ khóc thay cho cả ta và ngươi.
Xe ngựa vẫn chạy, cảnh vật bên ngoài thay đổi, chúng ta rời khỏi thành Kỳ Châu ngày càng xa, chúng ta cứ hôn rồi lại hôn, dường như chưa đủ, nụ hôn có vị mặn bởi nước mắt của ta.
Y phục giải khai, da thịt cận kề, cảm nhận hơi thở của hắn kề cận ngay bên cạnh mình, siết chặt lấy nhau, lúc này chính là cách phát tiết cho cô đơn cùng tình cảm của bản thân. Ta để mặc cho chính mình cùng hắn đắm chìm, không lúc nào quên được, người ta đang ôm lúc này là Văn Thanh Dương. Cứ như vậy đi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Ta muốn ở bên cạnh ngươi.
“Văn! Ngươi đã yêu ta rồi à? Ngươi không nên yêu ta.”
Vào lúc ta đạt được cao trào, mệt mỏi cùng xúc động mà ngủ mất, mơ hồ thấy có người ôm mình, còn có, hắn nói.