Xuân phong bao phủ Ngọc Môn quan, quan ngoại cát bay, quan nội liễu rủ, hoa dại khắp nơi.
Tơ liễu như mây, bay lả tả, giống như tuyết bay phía chân trời mênh mông, gió mát lưu luyến khắp nơi, đập vào mặt, vòng quanh mà đi, huân hương say lòng người.
Kinh thành lúc này bụi cỏ không ngựa đề, tơ bông trôi theo dòng nước xuân, Khanh Trần nhàn tọa trong đình, nửa tựa trên hành lang, nâng tay đỡ vài đóa hoa phất phơ bay xuống, nhẹ nhàng rung động, lại theo gió mà đi. Nàng ngẩng đầu, cười yếu ớt nhìn hoa lá nhẹ bay, tự tại trục phong dưới dương quang đạm kim sắc, trên mặt nàng là ôn nhu tận xương say lòng người, giống như bích đàm, hoa lạc không tiếng động.
Trên án gỗ mun trước người là tố tiên trúc bút, chặn giấy thông thấu ôn nhuận như ngọc đè nặng một góc giấy viết thư, gió nhẹ lưu sướng, như ngọc thủ của nữ tử tiêm tiêm nhấc lên giấy trang khẽ lật, liếc mắt rình coi một cái, dấu cười mà đi.
Tuyết Chiến ghé vào bên người Khanh Trần, oa thành một đoàn, nhàm chán đảo đảo cái đuôi. Tuyết Ảnh không biết chạy đi đâu chơi đùa, giây lát lại trở về, nhảy dựng lên, không ngại với đến nghiên mực Đoan Khê hình chim bói cá nghênh xuân, tiểu móng vuốt đen một màu mực. Đi tới phía trước, trên giấy trắng như tuyết rơi xuống mấy điểm tiểu ấn hoa mai, Khanh Trần nâng tay điểm đầu nó, nó nâng trảo ở trên tay Khanh Trần thêm mấy ấn hoa mai, vừa chuyển lại không thấy bóng dáng.
Khanh Trần không biết nên khóc hay cười, liền đem giấy viết thư thu hồi. Tư Duy Vân từ Hồ châu gửi thư đến, ven bờ Đại giang gặp lũ xuân, trọng trách trị thủy thực tại không nhẹ. Nhưng lần này thư tới Tư Duy Vân không nói nhiều lời về thuỷ lợi, ngược lại liên tiếp nhắc tới Hàn Thanh.
Hàn Thanh ở Lăng vương phủ đợi đã hơn một năm, năm trước thi Hương, hắn đáp ứng Dạ Thiên Lăng về Hồ châu dự thi, tuy gia đình không còn nhưng vẫn phải đi, Khanh Trần gửi thư dẫn tiến, thỉnh Tư Duy Vân chiếu cố thêm.
Thi Hương xong, tuần sử Hồ châu Cố Bình Chương đôi với tài hoa của Hàn Thanh cực kỳ thưởng thức, nguyên đã định cho hắn đầu danh. Dạ Thiên Lăng sớm biết, sai người truyền lời, làm Hàn Thanh thi rớt. Cố Bình Chương bất đắc dĩ, đành đem Hàn Thanh điểm giải ở ngoài tam giáp, chỉ treo cái hư danh ‘châu thử nhập vây’.
Việc này Cố Bình Chương tự nhiên sẽ không nói rõ với Hàn Thanh, Tư Duy Vân vốn tưởng rằng Hàn Thanh không hiểu bị nhục, tất nhiên cảm xúc tinh thần sẽ sa sút. Ai ngờ Hàn Thanh lại bình thản ung dung, một bên vẫn như cũ nghiên tập Kinh Thi, một bên khiêm tốn lãnh giáo hắn phương lược trị thủy, lúc rảnh rỗi liền theo hắn lên đại đê hạ Giang Hà, mọi chuyện nhất định phải hiểu được, lại mang chí nguyện trị Đại giang to lớn. Bởi vì dụng tâm, đầu óc lại thông minh, học hành cực nhanh, Tư Duy Vân đối với thiếu niên nửa đệ tử này có vài phần kính trọng, trong thư không khỏi thay hắn tiếc hận công danh.
Khanh Trần lại đem thư nhìn nhìn, thuận tay lấy giấy nhuận mực, viết thư trả lời:“…… Thiếu niên đắc chí, vị tất là chuyện may mắn, ngọc khí tốt khó tạo hình, quốc khí là tất nhiên. Xem văn chương Hàn Thanh dự thi, cẩm tú có thừa, lão luyện chưa đủ, lời lẽ đối sách vẫn không khỏi mạnh mẽ liều lĩnh, cần lịch lãm thêm. Bị mất công danh, thản nhiên không oán, tĩnh tâm học ở trường, chí tồn cao xa, thật không uổng công điện hạ thưởng thức. Quân thả mỏi mắt mong chờ, kẻ này ngày khác ngọc đái thêm thân, lúc đăng đường nhập các, cũng nhờ ngày hôm nay…..”
Viết xong, đặt bút một bên, trên người đắp một kiện chăn mỏng, xuân sam ẩn ẩn, nàng khẽ nhắm mắt tựa trên ghế, giống như đang hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp. Cành lá cao cao tràn ra đại thủ đại thúy sắc, thỉnh thoảng phát ra âm thanh sàn sạt, quang âm nhẹ nhàng thoảng qua trước mắt, ôn lạnh thích ý.
Tuyết Chiến vốn an ổn chợp mắt, Tuyết Ảnh bất đắc dĩ đảo quanh bên cạnh, nháo nó cũng sống không yên ổn, đứng lên căng cái thắt lưng lười, đột nhiên vẫy vẫy lỗ tai.
Khanh Trần chưa mở mắt, lọt vào tai là tiếng vó ngựa như ẩn như hiện, con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi rất nhỏ, hỗn loạn ít ỏi sổ ngữ nói chuyện với nhau, kiếm giáp thiết huyết, cùng âm thanh giày cọ xát va chạm. Nàng có thể tưởng tượng có người đại bước như lưu tinh xuyên qua đình viện, mày kiếm bay lên, con ngươi đen như mực, tước bạc môi mang theo một tia kiên nghị, hình dáng khuôn mặt rất rõ ràng.
Một lũ ý cười bên môi còn chưa kịp nổi lên, hơi thở thanh lãnh mà quen thuộc của hắn liền chiếm đầy bốn phía, Khanh Trần hơi hơi trợn mắt, Dạ Thiên Lăng cúi đầu nhìn nàng, tinh mâu thâm lượng, bạc môi mỉm cười.
Nàng miễn cưỡng đứng dậy, Dạ Thiên Lăng nắm tay nàng, có chút bất mãn: “Bên ngoài còn lạnh, không nên ngồi lâu.”
Hắn đem áo choàng chính mình cởi xuống, bao bọc nàng lại, kéo nàng đi vào trong: “Hôm nay thế nào?”
Khanh Trần mỉm cười nói: “Tốt lắm, không nghĩ tới chàng nhanh như vậy đã trở lại.”
Sau khi phá Nạp thành, Thiên triều đóng quân ở nơi này, đồng thời sai kỵ binh vượt biển cát, thừa cơ phát binh Tây Đột Quyết.
Lần này Dạ Thiên Lăng tự mình lãnh binh, ở Ngọc Nô Hà, khởi nguyên của cảnh nội Nghiêu Vân sơn đánh bại quân đội Tây Đột Quyết, trảm địch trên hai vạn, tù binh ba vạn người, trong đó bao gồm Hữu Hiền vương Tây Đột Quyết Hách Ngươi Tát cùng Đại vương tử Thủy Hộ Khả Hãn Lợi Lặc. Tây Đột Quyết từ năm kia bại trận, quốc bì binh nhược, đa phần thổ địa bị Đông Đột Quyết mượn cơ hội chiếm lĩnh, lúc này đối mặt với Huyền Giáp thiết kỵ không khác gì lấy trứng chọi đá.
Ngày phá Nạp thành, nhân có Mộc Hài Sa liều chết cản phía sau, Thủy La Khả Hãn may mắn có thể đào thoát, lưu vong Tây Đột Quyết.
Lúc trước Ngu Túc vì chống cự đại quân Thiên triều, âm thầm mượn sức hữu hảo Đột Quyết, uống máu tuyên thệ, lấy ba phần thiên hạ làm minh ước. Lúc này Ngu Túc binh bại bỏ mình, minh ước trở thành rỗng tuếch, Thuye Hộ Khả Hãn nhớ lại mối hận cũ nhiều năm, canh cánh trong lòng, lúc này phát binh đuổi bắt Thủy La, đem bắt giữ bắt sống.
Nay Thiên triều huy quân lâm cảnh, Huyền Giáp quân dư uy chưa tiêu, thêm nữa thắng liên tiếp, cao thấp Tây Đột Quyết lòng người hoảng sợ, chúng thần trong triều nghĩ đến cầu chiến tất bại, không bằng cầu hòa.
Thủy Hộ Khả Hãn cũng thấy cùng đường, đành sai sứ giả áp giải Thủy La gặp mặt Lăng vương, thỉnh cầu ngừng chiến.
Sứ giả nhập doanh trình thư xin hàng, Dạ Thiên Lăng tuấn lãnh bễ nghễ, cực kỳ khinh thường, nếu không phải hai nước giao chiến không chém sứ giả, hắn đã sớm trở mặt vô tình. Nhưng Thủy La Khả Hãn lại không may mắn như vậy, lập tức bị trảm thủ tế cờ, một thế hệ vua có tài trí mưu lược kiệt xuất xưng bá Mạc Bắc hơn mười năm ôm nỗi hận vẫn mệnh.
Sứ giả Tây Đột Quyết bị dọa xụi lơ, Dạ Thiên Lăng ra tối hậu thư,“Cho các ngươi thời gian điều quân năm ngày chuẩn bị chiến, tốt nhất nên chuẩn bị sung túc, đừng để cho bổn vương thất vọng!”
Sứ giả giữ được tính mạng, hoảng sợ tè ra quần, vội vàng về nước. Thủy Hộ Khả Hãn biết được, ngửa mặt lên trời than thở — trời muốn Đột Quyết vong!
Bước bước nhẹ nhàng, Khanh Trần theo Dạ Thiên Lăng vào bên trong, vẫn cảm thấy trên người miễn cưỡng vô lực, tùy ý liền dựa vào trên tháp.
Dạ Thiên Lăng tự mình động thủ cởi bỏ giáp trụ, ngửa mặt nằm ở bên cạnh nàng, nhàn tản nửa khép hai mắt, cả người giãn ra.
Khanh Trần lấy tay di di, ngưng mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy hôm nay tâm tình hắn rất tốt, cũng không giống như người vừa dẫn binh vừa trở về, mặt mày tuấn tú mà sung sướng, nhìn hắn ấm áp hoà thuận vui vẻ, cười khanh khách. Mái tóc phân tán trước người, tâm tình chơi đùa nổi lên, lấy cọng tóc chọc ngứa hắn. Hắn nhìn như không chút nào phát hiện, lại trong nháy mắt dùng đại lực đem nàng ôm vào trong lòng.
“Ai nha!” Khanh Trần kinh hãi bật cười, huy quyền đấm hắn, Dạ Thiên Lăng cười nói: “Lại có ý xấu?”
Khanh Trần bĩu môi, gối lên cánh tay hắn tìm cái tư thế thoải mái, cánh tay Dạ Thiên Lăng khép lại, kéo nàng lại gần mình. Khanh Trần ngạc nhiên nói: “Hôm nay gặp chuyện gì, tâm tình tốt như vậy?”
Dạ Thiên Lăng thích ý khóe môi giương lên,“Cũng không có gì, khi trở về cùng Mặc Sĩ Sóc Phong xâm nhập Nghiêu Vân sơn, ven đường đạp cỏ rong ruổi, thập phần khoái ý. Nghiêu Vân sơn kéo đến phía Tây tương liên Côn Luân, sơn hồ liên miên, mây mù lượn lờ, cảnh sắc kỳ lạ. Nghe nói cứ đi về phía Tây như thế, có chỗ đóng băng ngàn dặm, ở đó có hồ nước quanh năm không đông lạnh, mờ mịt giống như tiên cảnh, được Nhu Nhiên tộc xưng là Thánh hồ. Nguyên lai lúc mẫu phi chưa gả thường ở trong núi du ngoạn, ta mang theo đá Nghiêu Vân sơn trở về, hồi kinh thành đưa cho mẫu phi, nói không chừng người sẽ thích.”
Khanh Trần nói: “Chàng nên đi Thánh hồ lấy một bình nước, có đá có nước, hoàn hảo.”
Dạ Thiên Lăng lắc đầu: “Ta không vội đi Thánh hồ bên kia, chờ thân mình nàng tốt lên chúng ta lại đi. Thanh Nhi, trời cao quảng đại, mặc ta tiếu ngạo, lúc đó ta muốn nàng cùng ta đi.”
Khanh Trần ôn nhu nói: “Được, thượng cùng thanh thiên hạ hoàng tuyền, đều theo chàng là được.”
Dạ Thiên Lăng cười nói: “Cảnh đẹp nhân gian vô tận, cũng đủ để nàng cùng ta phóng ngựa phóng thuyền, hoàng tuyền không đến.”
Khanh Trần ngửa mặt nhìn đỉnh trướng, vừa cười, vừa ngâm nga: “Chàng ta ước hẹn định trăm năm, ai nếu chín mươi bảy tuổi chết, nề hà gì ở trên cầu đợi ba năm……”Ttiếng nói thấp nhu, giai điệu uyển chuyển hàm xúc, như cây cỏ Giang Nam tươi mát, như lê hoa khởi vũ, tiểu kiều lưu thủy, mùi thơm oanh yến.
Dạ Thiên Lăng nghe, quay đầu nhìn chằm chằm nàng, cười hỏi: “Không phải nói thượng cùng thanh thiên hạ hoàng tuyền đều theo ta, sao còn để cho ta chờ?”
Khanh Trần nói: “Sao biết là chàng chờ ta, nếu là ta chờ chàng thì sao?”
Dạ Thiên Lăng hơi nhíu mi, nói: “Lời này ta không thích nghe.”
Khanh Trần nói: “Vậy chàng nói nói ta không vậy sao.”
Dạ Thiên Lăng ra vẻ lạnh lùng, đem mặt trầm xuống: “Gian ngoan mất linh, không thể dạy dỗ!”
Khanh Trần làm cái mặt quỷ: “Mặt lạnh!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đối diện không chớp, đột nhiên đồng thời cười ha hả. Khanh Trần phủ ở trên người Dạ Thiên Lăng nháo đủ, hai người dừng lại cười, bốn phía giống như dần dần trở nên cực kỳ im lặng.
La trướng như yên, phủ đầy màu sắc kiều diễm, Khanh Trần chỉ cảm thấy ánh mắt Dạ Thiên Lăng nhìn qua trong trẻo như vậy, giống như đầy trời sao chiếu rọi mặt hồ mát lạnh, hắn cười nhẹ, nụ cười kia có loại gợn sóng bắt đầu khởi động, dù là vô tình cũng động lòng người.
Ngoài ý muốn cảm giác được tim của hắn đập nhanh như vậy, nàng hơi hơi động, bỗng nhiên trên mặt hiện lên một chút màu hồng phấn mị nhã.
Dạ Thiên Lăng nói nhỏ: “Không phải đã nói ba tháng liền không sao sao?”
Khanh Trần nhẹ nhàng gật đầu: “Chàng nhẹ nhàng chút, đừng làm đứa nhỏ bị thương.”
Dạ Thiên Lăng thật cẩn thận xoa xoa bụng của nàng, cúi người nhìn nàng, chuyên chú cùng thâm trầm đem người hòa vào bên trong, nhiệt độ thiết thực trong lòng người như tràn ra dòng nước ấm bao phủ, làm người không chỗ trốn.
Một lũ tóc đen quanh quẩn bên tai Khanh Trần, tuyết phu hoa mạo, động lòng người.
Ánh mắt Dạ Thiên Lăng ở trên mặt nàng lưu luyến một lát, cúi người hôn lên môi nàng mềm mại, lại nghe thanh âm Vệ Trường Chinh từ bên ngoài truyền đến: “Điện hạ!” (Ôm bụng cười… hahaha)
Dạ Thiên Lăng ngẩn ra, bất đắc dĩ xoay mình, Khanh Trần nhíu mày nhìn hắn, không khỏi che miệng mà cười, quả thực vui vẻ.
Vệ Trường Chinh trả lời:“Bạch phu nhân đã đến hành dinh.”
“Ừ,” Dạ Thiên Lăng nói:“Đã biết, để cho họ lại đây gặp Vương phi.”
Vệ Trường Chinh lên tiếng trả lời rồi đi, Khanh Trần kinh ngạc nói: “Bạch phu nhân?”
Dạ Thiên Lăng cười nói: “Đi, đi xem một chút.”
Hai người đi ra khỏi nội thất, bạch phu nhân, Bích Dao mang theo vài thị nữ trẻ tuổi sớm chờ ở bên ngoài, tiến lên vấn an.
Bích Dao thấy Khanh Trần, bước nhanh lên tiếng “Quận chúa”, đầy mặt vui mừng, Bạch phu nhân cũng cười cười toe tóe, Khanh Trần sẵng giọng nói với Dạ Thiên Lăng: “Chàng đem Bạch phu nhân cùng mọi người đến đây, trước đó lại cũng không nói cho ta biết một tiếng.”
Dạ Thiên Lăng cười cười, nói: “Là hoàng tổ mẫu được hỉ tín sốt ruột, vốn định đưa nàng hồi kinh trước, nhưng ven đường lại lo lắng. Bạch phu nhân là lão nhân trong cung, chiếu cố ổn thỏa, Bích Dao lại thân thiết với nàng, có bọn họ bên người, mọi việc đều tiện hơn.”
Khanh Trần nói: “Một đường lại đây ít nhất cũng hơn nửa tháng, làm được các ngươi vất vả.”
Bạch phu nhân đánh giá Khanh Trần, nhất kiện nguyệt sắc vân cẩm la y, áo khoác màu Thủy Lam thấu thanh vân thường, mặt mày thong dong, tiềm tĩnh mỉm cười, mặc dù thân mình đã hơn ba tháng còn chưa hiển lộ, nhưng nhìn kỹ so với lúc trước ở kinh thành đẫy đà hơn một chút, đáy mắt lưu chuyển tia thần vận kiều mỵ, càng giống như hạnh hoa yên nhuận, hết sức động lòng người, cười hỏi: “Thân mình Vương phi thế nào? Thái Hậu rất lo lắng, chỉ hai lão cô cô có kinh nghiệm trong cung lệnh các nàng đến đây, qua một lát liền tới gặp Vương phi.”
Khanh Trần mỉm cười nói: “Này thật đúng là lao sư động chúng.”
Bích Dao lệnh bọn thị nữ đem gì đó mang đến đưa vào, quay đầu nói: “Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương trong cung đều có ân thưởng, a, đúng rồi!” Nàng từ trong lòng lấy ra một thứ giao cho Khanh Trần, nhẹ giọng nói: “Đây là quý phi nương nương bảo Minh Yểm đưa tới.”
Khanh Trần đưa tay tiếp nhận, có chút tò mò. Mở ra khinh quyên mẫu đơn, trong lòng bàn tay là một cái bình an phù, nhìn lại, nhan sắc đã có chút cũ kỹ, mặt phổ thông, vân văn bình chức, dải lụa đánh kết như ý, mấy chùa bình thường đều có thể nhìn thấy.
Bạch phu nhân ở bên nhìn, đột nhiên nói: “Này…… Có phải hay không điện hạ khi còn nhỏ từng mang qua?”
Dạ Thiên Lăng nhíu mi, có chút mê mang,“Cái gì?”
Bạch phu nhân cười nói: “Nhìn như là phải, bất quá lúc trước điện hạ hình như là đã đánh mất, ta cũng không chắc.”
Phượng mâu Khanh Trần đạm dương, trêu tức hắn nói: “Vứt bừa bãi như vậy?” Đã thấy Dạ Thiên Lăng đột nhiên nhẹ nhàng cười, cười có chút ảm đạm.
Nếu không phải bạch phu nhân nhắc tới, hắn thật đúng là không nguyện ý nhớ lại bình an phù này.
Là sinh nhật mười tuổi năm ấy, y lệ thường thiên gia, sinh nhật hoàng tử thường đến trong cung mẫu phi ban thưởng yến, nhưng Liên Trì cung quanh năm lạnh lùng vẫn chưa vì tứ hoàng tử trưởng thành mà có chút thay đổi, Liên phi làm mẫu thân, như thu thủy dao trì lạnh lẽo cô tịch, ngày qua ngày, năm qua năm, cự người ngoài ngàn dặm.
Giống như mọi năm, ban thưởng yến mở tại Duyên Hi cung, nhân Thái Hậu sủng ái, yến vô cùng náo nhiệt, Dạ Thiên Lăng còn trẻ cũng có chút vui vẻ, thẳng đến Liên Trì cung, đưa lên bình an phù này.
Vòng tròn sơn son mạ vàng, trụ cột hắc ám nâng một đạo cát phù. Nội thị tiến lên tiếp nhận trình tới trước mặt Tứ hoàng tử, bên cạnh cũng không biết là ai lặng lẽ nói câu: Chùa tầm thường nơi nơi đều có, ngoài cung nhà có chút tiền đều không đi cầu cát phù như vậy, Liên phi nương nương đủ dụng tâm a.
Lại cũng có người tiếp: Năm rồi ngay cả thứ này cũng không có, năm nay thật kỳ quái.
Mấy câu nhàn thoại cực nhỏ, nghe vào trong tai hắn, hoàng tử tuổi trẻ khí thịnh nhẫn nại không được cổ ngạo khí trong lòng kia, yến hội vừa mới chấm dứt liền một mình xông vào Liên Trì cung.
Nói “Sấm”, là vì thị nữ Liên phi truyền “Không gặp” đi ra, hắn nghe xong tăng thêm buồn bực, thẳng đi nhanh vào. Dưới khói nhẹ như sương sa, mẫu phi có một không hai của hắn trong lục cung nửa nghiêng người, hắn nhìn không rõ vẻ mặt trên mặt nàng, dung nhan xa xôi mà xa lạ, phảng phất như cách muôn sông nghìn núi.
Một khắc xúc động kia hắn tức giận nhưng không nói lời nào, tay nhỏ nắm chặt, lòng tràn đầy thê lương, hắn đứng ở đại điện trống trải một lúc lâu, đem bình an kia phù buông, cũng không quay đầu lại rời đi.
Khoảnh khắc hắn xoay người, Liên phi ở bên trong mở mắt nhìn lại, cảm xúc trong đôi mắt tĩnh mạc ấy hắn không biết, nhiều năm qua trong lòng đều là bồi hồi hoang mang.
Đó là một lần duy nhất hắn bước vào Liên Trì cung, cũng là một lần xúc động cuối cùng trong trí nhớ hắn. Mùa thu năm ấy, hắn theo Diễn Chiêu hoàng huynh ra chiến trường, từ đó về sau bắt đầu một hồi chinh chiến, dù là kinh thành cũng ít về.
Khanh Trần cầm lấy bình an phù này, chỉ cảm thấy vào tay nặng trịch, hình như có chút khác thường. Nàng cẩn thận đánh giá, phát hiện cát phù này đúng là cái túi nhỏ, nhẹ nhàng xoay xoay một chút, nhưng lại từ bên trong lấy ra một cái cát phù.
Ngân tuyến tinh xảo, công nghệ khác thường, hai mảnh điền ngọc nho nhỏ điêu thành song khóa tinh trí dưới sợi tơ mềm mại buộc chặt, giống như đã từng kinh qua vô số lần vuốt ve mà nhuận nhã sáng bóng, cảm giác ôn lạnh. Cát phù nửa tấc, hai mặt đều dùng sợi tơ vàng ròng thêu vài chữ nhỏ, không phải Hán tự, nàng không hiểu, ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Lăng.
Dạ Thiên Lăng đưa tay tiếp nhận, vừa thấy, trong lòng hơi hơi chấn động, là văn tự Nhu Nhiên, ngay mặt thêu “Hỉ nhạc an khang”, mặt còn lại đúng là sinh nhật của hắn.
Một đường châm tuyến, nhịp nhàng ăn khớp, mang theo dấu vết năm tháng, khắc sâu mà phiền phức. Trong lúc nhất thời cảm xúc hắn cuồn cuộn, khó khan khắc chế, đem bình an phù nắm ở lòng bàn tay, hơi hơi ngẩng đầu tránh né ánh mắt Khanh Trần điều tra một chút.
Ngày xưa thiếu niên cao ngạo, sao đoán được tâm mẫu thân, hắn thậm chí không có khả năng nhẫn nại thể hội. Mà nay, hắn nguyện dùng thổ địa Mạc Bắc rộng lớn cùng giang sơn Thiên triều thịnh thế làm mẫu thân cười, chỉ mong từ nay về sau từ nhan giãn ra, vui hưởng hân hoan.
Qua hồi lâu, cảm xúc trong lòng thoáng bình phục, hắn cúi mắt, đưa tay lướt đầu tóc dài tán trên vai Khanh Trần, đem bình an phù thay nàng đeo lên cổ.
Khanh Trần nghe được mà hồ đồ, cần hỏi lại, thấy Vệ Trường Chinh từ ngoài tiến vào, như là có việc, liền tạm thời buông đề tài xuống.
Bạch phu nhân cùng Bích Dao biết nhất định là có chuyện muốn nói, nhẹ nhàng cáo lui. Vệ Trường Chinh tiến lên trả lời: “Điện hạ, mấy ngày trước, Trường Định hầu trình thư buộc tội Thiệu Hưu Binh, ngay sau đó Quang Lộc Khanh Lã giũ ra nhiều chứng cớ đại tướng trong quân giao thiệp với Diêm thương buôn lậu, trong triều có chỉ, mệnh bãi quân hàm ba người Chung Định Phương, Thiệu Hưu Binh, Phùng Thường Quân, tức khắc áp giải hồi kinh chịu thẩm.”
“Sao? Nhanh như vậy?” Đuôi lông mày Dạ Thiên Lăng nhếch lên: “Bên kia nói như thế nào?”
Vệ Trường Chinh nói: “Thất điện hạ đối với chuyện này không tỏ thái độ gì, chỉ sai những người khác đốc vận lương thảo. Bất quá nghe người trở về nói, Củng Tư Trình lúc trước từng khẩn cầu Thất điện hạ nghĩ cách bảo toàn ba người, chắc là chưa đáp ứng.”
Khanh Trần xoay người ngồi ở một bên, khóe môi đạm cười lạnh lùng.
Củng Tư Trình thông minh một thế, hồ đồ nhất thời, hắn ngàn sai vạn sai, liền sai ở không nên thiện tác chủ trương. Dạ Thiên Trạm ôn hòa khoan dung, nhưng tuyệt không phải người có thể mặc người khác bài bố, ở thời điểm cần thiết, tuyệt tình tàn nhẫn của hắn vị tất kém Dạ Thiên Lăng. Chờ ba người Thiệu Hưu Binh là tử lộ, Củng Tư Trình cũng coi như tinh mắt, nói vậy chắc cũng đã thấy được đường về sau.
Dạ Thiên Lăng gật gật đầu, hỏi Vệ Trường Chinh:“Lương thảo đến bao nhiêu?”
Vệ Trường Chinh nói: “Nhóm đầu tiên đã qua Kế châu, đại khái chậm nhất mấy hôm nay sẽ đến, Thất điện hạ liên tiếp triệu kiến tuần sử chư châu, tự mình đốc thúc, nói vậy sẽ không chậm trễ năm ngày sau phát binh Đột Quyết.”
Dạ Thiên Lăng thản nhiên nói: “Tốt lắm.”
Lúc này bên ngoài truyền đến một chút ồn ào, Dạ Thiên Lăng vừa nhíu mày, đuôi lông mày khẽ nhếch. Vệ Trường Chinh biết ý xoay người đi ra ngoài, triệu thị vệ vào hỏi, trở về nói: “Điện hạ, là bọn thị vệ ở cùng Mộc Hài Sa đánh võ nghệ, lại nói tiếp, thương thế Mộc Hài Sa đã khỏi hẳn, nên xử trí như thế nào, còn thỉnh điện hạ ra lệnh.”
Dạ Thiên Lăng trầm tư một lát,“Dẫn hắn tới nơi này gặp ta.” Dứt lời dừng lại, nhìn nhìn Khanh Trần, lại nói: “Đi hành dinh đi.”
Khanh Trần mỉm cười: “Người là thiếp cứu, chàng còn sợ thiếp mất hứng sao? Dẫn hắn lại đây đi.”
Khóe môi Dạ Thiên Lăng giương lên, ra hiệu với Vệ Trường Chinh, qua một lát, Vệ Trường Chinh dẫn theo Mộc Hài Sa tiến vào.
Mộc Hài Sa đi vào cũng không quỳ lạy, cũng không hành lễ, ngẩng đầu đứng, thẳng cùng Dạ Thiên Lăng đối diện. Dạ Thiên Lăng bất động thanh sắc nâng mâu, không nói một lời. Qua một lát Mộc Hài Sa có điểm không chịu nổi, nhíu mày quay đầu, thình lình nhìn thấy Khanh Trần đang ngồi ở bên cạnh cách đó không xa.
Một đôi ánh mắt thanh linh, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn ngẩn ngơ, há miệng thở dốc, đột nhiên dùng Hán ngữ đông cứng nói: “Đa tạ Vương phi ngày ấy cứu tính mạng ta!”
Đại mi Khanh Trần nhẹ nâng, lạnh nhạt nhìn qua, gần nở nụ cười một chút, chưa nói.
Mộc Hài Sa cung kính làm cái lễ, liền lớn tiếng nói với Dạ Thiên Lăng: “Võ công Của ngươi ta phục rồi, Vương phi của ngươi đã cứu mạng của ta, nhưng là ngươi muốn ta quy thuận Thiên triều, ta cũng không chịu, muốn chém muốn giết, ngươi sớm cho ta thống khoái chút đi!”
Tuấn mi Dạ Thiên Lăng khinh dương, tựa tiếu phi tiếu, làm như suy nghĩ một lát đề nghị của hắn, nói: “Ngươi có một thân công phu này, nếu giết, thật là có chút đáng tiếc.”
Mộc Hài Sa: “Ngươi muốn thế nào?”
Dạ Thiên Lăng nói: “Ta lại rất hứng thú muốn biết, ngươi vì sao không chịu quy hàng Thiên triều?”
Mộc Hài Sa mặt lạnh nói: “Ngươi muốn ta thay ngươi đánh giặc, đi giết người Đột Quyết, ta tự nhiên không chịu.”
Dạ Thiên Lăng nói:“Ta chưa từng nói qua muốn ngươi ra trận đánh giặc, trận này ngươi đánh hay không đánh, kết quả Đột Quyết đều giống nhau.”
Mộc Hài Sa: “Không đánh giặc, làm gì?”
Dạ Thiên Lăng bình thản, nói: “Tùy thân cận vệ của ta vẫn thiếu danh phó thống lĩnh, ngươi có hứng thú thử xem?”
Mộc Hài Sa không khỏi mở to hai mắt nhìn, sửng sốt nửa ngày mới hỏi: “Ngươi…… Ngươi dám dùng ta làm phó thống lĩnh cận vệ?”
Dạ Thiên Lăng thản nhiên nói: “Sao, không dám?”
Mộc Hài Sa: “Chẳng lẽ ngươi không sợ ta ám sát ngươi?”
Dạ Thiên Lăng đông lạnh nhìn hắn: “Ta dùng ngươi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.”
Mộc Hài Sa chưa trả lời, Vệ Trường Chinh tiến lên từng bước, vội vàng nói: “Điện hạ……”
Dạ Thiên Lăng giương mắt quét tới, hắn im tiếng không dám nói nữa. Cận vệ Vương phủ vốn phụ trách an toàn Lăng vương cùng Vương phi, trách nhiệm trọng đại, chỉ có người cực kỳ tin tưởng mới có thể phân công, Mộc Hài Sa thân là tướng địch, một khi thực sự có tâm ám sát, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Hắn lo lắng nhìn về phía Khanh Trần, muốn mời nàng khuyên bảo Dạ Thiên Lăng, Khanh Trần cười cười, khẽ lắc đầu, ý bảo hắn an tâm một chút chớ vội.
Mộc Hài Sa là lương tướng, muốn dùng, cũng chỉ có Dạ Thiên Lăng dám chiêu mộ. Hắn muốn lôi kéo người này, nàng sao lại cản trở? Hắn muốn cứu, nàng liền cứu, hắn muốn mạo hiểm, nàng liền bồi hắn mạo hiểm là được.
Một phân khí độ không thể nghi ngờ, tín nhiệm giao lấy sinh tử, một phân trò cười không sợ, khí phách thong dong bễ nghễ, nàng nhìn về phía hắn, chậm rãi mà cười.
Rốt cục, Mộc Hài Sa trầm mặc hồi lâu, nói: “Ta hiện tại biết Khả Hãn vì sao lại bại trong tay ngươi rồi.”
Dạ Thiên Lăng cười ngạo nghễ, ánh mắt kia sớm đem hắn nhìn thấu: “Ta cho ngươi thời gian ba ngày suy nghĩ, ba ngày sau đi ở tự nguyện.”
Mộc Hài Sa hỏi: “Ngươi không giết ta?”
Dạ Thiên Lăng nói:“Ta không có thói quen lạm sát, ngươi đi đi.”
Mộc Hài Sa cúi đầu không nói gì rời khỏi, đi vài bước, đột nhiên trở lại đưa tay phủ ngực, đối với Dạ Thiên Lăng làm cái lễ trọng người với Đột Quyết cực tôn quý, rồi rời đi.
Dạ Thiên Lăng ngược lại nhìn về phía Vệ Trường Chinh, Vệ Trường Chinh hiểu được ý tứ trong đó, mặc dù trong lòng cũng không tán thành, vẫn là bước đi đuổi kịp. Nhiều năm qua như thế nào không rõ, tính tình chủ thượng nói một không hai, kể từ đó, về sau không thể không đem mười hai vạn phần cẩn thận rồi.
Hắn còn chưa ra khỏi cửa, có thị vệ vội vàng tiến lên: “Vệ thống lĩnh, kinh thành tám trăm dặm cấp báo!”
Vệ Trường Chinh thấy là cấp báo, không dám chậm trễ, lại nhìn phục sức tín sử đúng là người trong cung đi ra, tiếp đón lẫn nhau một tiếng, tức khắc vào thông báo.
Tín sử đi vào dâng cấp báo, Khanh Trần thấy dùng là bạch thư truyền báo tám trăm dặm, trong lòng ẩn ẩn bất an, đã thấy Dạ Thiên Lăng mở ra, vừa thấy, vẻ mặt cự biến, lại mạnh mẽ đứng lên.
Hiếm thấy hắn thất thố như thế, Khanh Trần lắp bắp kinh hãi, vội hỏi:“Tứ ca?”
Bạc giấy như tuyết từ trong tay Dạ Thiên Lăng rơi xuống, nàng cúi đầu chỉ nhìn đến bốn chữ — Liên quý phi hoăng.
====================
Lời tác giả:
Cô Tinh tế nhật: Thanh thế cực thịnh, thiên hợp vô song, thân giả đi, gần giả cách, mặc dù nhật nguyệt mà tế chi, cô tuyệt độc lấy chung……