Thật là kỳ quái, hôm nay rốt cuộc
là ngày gì? Dường như thật đặc biệt. Nhưng mà, thật sự là nghĩ không ra. Aiz,
trí nhớ của ta a...
“Tiểu Đinh.” Giọng nói rất quen
thuộc, ai a?
“Lưu đại ca, Lưu đại tẩu, Tử Văn.
Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?” Ta nghênh đón.
“Hôm nay là sinh nhật Tử Văn nhà
chúng ta, dẫn nó đến tiệm tốt nhất ăn.” Lưu đại ca cười.
Ta sờ sờ đầu Tử Văn,“ Sinh nhật
Tử Văn a. Bây giờ được mấy tuổi rồi?”
“Năm tuổi.” Tử Văn vươn tay, cười
nói.
A, thì ra là sinh nhật Tử Văn a.
Ngày hai tháng tám, thì ra là như vậy a. Thật là, sao mà ngay cả sinh nhật đứa
nhỏ nhà hàng xóm cũng nhớ được.
Không thể, mệt, hàng năm ta còn
phải giúp nó chúc mừng nữa.
“Lưu đại ca, mọi người ngồi xuống
trước đi.” Ta cười, aiz, có cha mẹ thật tốt. “Vẫn như cũ sao?”
“Đúng.”
“Được,” Ta quay đầu hô, “Khách
Lộ, huynh lại đây tiếp khách.”
“Khách Lộ?” Lưu đại tẩu có chút
khó hiểu.
“Tiểu nhị của ta.” Ta cười giải
thích, phải biết rằng, Lưu đại tẩu cũng có danh là bà nhiều chuyện.
Khách Lộ đi qua, nhấc tay châm
trà.
“Ô, tiểu nhị thật tuấn tú!” Lưu
đại tẩu lập tức phản ứng.
“A, đúng vậy, đúng vậy.” Ta cũng cười nói, “Ta đi làm thức ăn
cho mọi người.”
Phòng bếp tối tăm như vậy, hình như là nên trang hoàng một
chút. Aiz, ngay cả dao cũng bị cùn. Mạng của ta sao lại khổ như vậy a? Ai tới
cứu vớt ta ra khỏi bể khổ nấu ăn đây?
“A, Khách Lộ? Sao huynh vào đây?” Ta xào rau được một nửa,
Khách Lộ đã bước nhanh đến.
“Không có việc gì.”
Không có việc gì? Sắc mặt không bình thường như vậy, lừa ai
hả?
Ta bưng đồ ăn đã làm xong lên, đưa cho hắn.
“Ta... giúp cô thái rau là được
rồi.” Hắn lập tức đi đến một bên thái rau.
Sao lại kỳ quái như vậy a? Ngay cả đồ ăn cũng không chịu đem
lên? Quên đi, ta tự mình mang đi cũng được.
“Huynh không sao chứ?” Ta trước khi ra khỏi cửa vẫn hỏi một
câu.
Hắn lắc đầu, không hề mở miệng.
Thật sự rất kỳ quái nha!
“Đồ ăn đến đây.” Ta cười đem đồ ăn bưng lên bàn.
“Đinh tỷ tỷ, Đinh tỷ tỷ,” Lớn tiếng như vậy, nhất định là
Khách Ức, “Ta giúp tỷ bắt gà đến rồi!” Hắn mang theo con gà mái vẫn không ngừng
giãy dụa chạy tới.
“Khách Ức, không cần lớn tiếng như vậy.” Ta chỉ
có thể thở dài.
“Tiểu Đinh, đây lại là?” Lưu đại
tẩu giống như trước rất ngạc nhiên.
“Ta gọi là Khách Ức, là tiểu nhị
nơi này, ngày sinh tháng đẻ không nhớ rõ, năm nay đại khái là mười sáu tuổi,
chưa đón dâu, nguyên quán không nhớ rõ, trong nhà có người nào không nhớ rõ, có
hay sản nghiệp tổ tiên để lại hay không cũng không nhớ rõ. Làm người hồn nhiên
đáng yêu, không có ham mê bất lương, trước đây có phạm tội gì không cũng không
rõ. Màu thích nhất là màu đỏ, mùa thích nhất là mùa hè, nơi thích nhất là ‘Túy
khách cư, người thích nhất là Đinh tỷ tỷ,...” Khách Ức cười thao thao bất tuyệt
nói.
“Khách Ức, ngươi nói những điều
này làm cái gì?” Ta thật sự là đoán không ra ý nghĩ của Khách Ức, tuy rằng hắn
không giống Khách Lộ trầm mặc ít lời, nhưng so với Khách Lộ còn khó hiểu hơn.
Hắn tuổi tuy nhỏ, lòng dạ tuyệt đối sâu. Ta nhìn người luôn luôn chuẩn. Aiz,
quên đi, chỉ cần hắn không hại ta, việc khác đều không sao cả.
“Không có a. Vị đại tẩu này vừa
rồi mới hỏi Khách Lộ như vậy a. Ta nghĩ chủ động một chút, đỡ phải phiền toái
thôi.” Khách Ức cười đến vô cùng ngây thơ.
Cái gì... Cái gì? Đây là tra hộ
tịch sao! Nào có người hỏi như vậy. Ta thật sự là đánh giá thấp năng lực nhiều
chuyện của Lưu đại tẩu. Khó trách Khách Lộ lại “rút lui”, ta hiện tại phi
thường có thể hiểu việc làm của hắn.
“Azz, không phải ta nói bậy. Tiểu
Đinh, tiểu nhị của ngươi thật sự là tuấn tú a. Ngươi xem xem, phạm vi trăm dặm
nơi này, có chỗ nào tìm được tiểu tử tuấn tú như vậy a. Ta nói, Tiểu Đinh,
ngươi cũng không còn nhỏ, cũng nên...”
Không được, không được. Hôm nay
ta xong rồi, Lưu đại tẩu là tới làm mai hay sao? Ta van người, để ta được yên
ổn đi! Ta còn không nghĩ sớm như vậy tìm cho mình cái lồng sắt, để cho ta sống
cuộc sống như trước đi! Thật là, đều tại ta thiện lương, thu nhận bọn họ mới có
kết cục ngày hôm nay! Ta... thật đáng thương... Ta sao lại thiện lương như vậy
chứ?
“Tiểu nhị, mang rượu tới.”
Ai a! Vừa vào cửa liền hô to gọi
nhỏ!
Này này này...Gặp quỷ sao??
“Tướng công, mau nhìn, tiểu tử
kia thật anh tuấn a!” Lưu đại tẩu lập tức nhỏ giọng nói.
“Thật có lỗi, vị công tử này, bổn
điếm không bán rượu.” Ta đi qua nói.
Đừng trách ta, ta gần đây không
quen nhìn nam nhân có bộ dạng tốt, ngươi mau biến mất cho ta!
“Không bán rượu? Nơi này gọi là
‘Túy khách cư’ chẳng phải là hư danh sao?” Hắn nở nụ cười.
Ngươi là đang bới móc ta hả?
“Tên là do tổ tông đặt ra, không
phải ta có thể quyết định. Về phần không bán rượu, lại là việc do ta định ra.
Vị công tử này hay là đi tìm nơi khác uống đi.” Ta nhịn, nhưng ta biết nụ cười
của ta nhất định là vô cùng cứng ngắc.
“Tiểu Đinh, ngươi từ khi nào thì
không bán rượu, sao ta lại không biết?” Lưu đại ca, ta van huynh, huynh đừng
phá hoại lời của ta được không!
“Cô nương, người làm ăn quý ở
thành thực.” Hắn ngồi xuống, cười nói.
Đáng ghét, đáng ghét. “Công tử
chờ.” Ta quyết định, ta sẽ sử dụng rượu thâm độc nhất của “Túy khách cư”... “Bất
Túy Bất Quy” (không say không về) để đối phó hắn! Ta xoay người đi về phía hầm.
“Đinh tỷ tỷ, ta cũng đi.” Khách
Ức vui vẻ đi theo.
Trong hầm âm u tĩnh mịch, thành
thật mà nói, một mình ta thật đúng là không muốn tới nơi này.
Mở cánh cửa phủ đầy bụi lâu ngày
ra, những vò rượu to to nhỏ nhỏ lập tức đập vào mắt.
Rượu. Thứ này có gì tốt chứ?
Nhưng lại có người yêu thích không buông tay. Ta còn nhớ rõ có người bởi vì
“rượu” mà đánh mất lý trí, táng gia bại sản. Mà rượu của “Túy khách cư” càng
làm cho người ta phẫn hận, “Đãn sử chủ nhân năng túy khách, bất tri hà xử thị
tha hương”, năm xưa mĩ tửu của “Túy khách cư” làm cho bao nhiêu người say mê,
cho dù đây chẳng qua là thời huy hoàng trước kia. Ta không muốn khiến cho bất
kì kẻ nào vì rượu mà quên đi quá khứ, không muốn bất kì kẻ nào vì rượu mà trầm
mê, rượu, vốn chính là vật hại người. Sống mơ mơ màng màng? Ta khinh! Người
không thể đối mặt với sự thật sẽ dùng rượu để làm tê dại bản thân. Trốn tránh,
trốn tránh có gì tốt? Ta nhìn không vừa mắt những người như vậy. Đối với ta mà
nói, “Túy khách cư” không cần một “túy khách”!
“Đinh tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Ta thuận tay cầm lấy một vò rượu,
“Không có gì, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Nữ Nhi Hồng? Ta vậy mà lại thấy
Nữ Nhi Hồng? Ta còn nhớ lúc ta còn nhỏ, phụ thân tự tay niêm kín một vò Nữ Nhi
Hồng. Người còn cười nói: Lúc Đinh nhi xuất giá, vò nữ nhi hồng này sẽ chân
chính biến thành tuyệt thế mĩ tửu. Đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng nhau thoải
mái mặc sức mà uống.
Ta đẩy cửa đi ra ngoài. Mọi việc
đều không có khả năng, vò Nữ Nhi Hồng kia chung quy cũng không có người nếm.
Rượu của “Túy khách cư”... Có rất nhiều rất nhiều chuyện đã trải qua ta không
muốn nhớ tới...
“Như thế nào, nơi này chỉ có Trúc
Diệp Thanh sao?”
“Không phải,” Ta miễn cưỡng nói,
“Không biết khách quan rốt cuộc muốn loại rượu gì?” Ta cũng không còn lòng dạ
nào cùng hắn so đo, hơn nữa xuất phát từ lương tâm ta cũng không có đem “Bất
Túy Bất Quy” ra.
“Trầm Túy.”
Ta hoảng sợ, hắn sao lại biết nơi
này có loại rượu này? Loại này là rượu đặc hữu (riêng biệt, chỉ duy nhất nơi
này có) của“Túy khách cư”, biết đã ít, mua lại càng ít, cơ hồ đã ba mươi năm
không bán một bình. Ta cũng nghe gia gia nói mới biết được có loại rượu này,
hắn giỏi lắm chỉ chừng hai mươi tuổi, hắn làm sao mà biết được?
“Như thế nào, không phải lại
không bán chứ?” Hắn nở nụ cười.
Tùy tiện đi, ta không sao cả...
...
“Đây là ‘Trầm Túy?” Hắn nhìn bầu
rượu, gãi gãi đầu, “Ta là nghe một lão nhân gia nhắc tới, không thể tưởng được
thật sự có.” Hắn cười đến thật vui vẻ. Cái loại tươi cười này làm cho ta cảm
thấy bình “Trầm Túy” này vẫn có chút giá trị.
Hắn rót một ly, uống một hơi cạn
sạch. Sau đó, vẻ tươi cười của hắn biến mất.
Chẳng lẽ là rất khó uống? Ta rốt
cục hiểu được sự thê thảm trước đây vì cái gì “Trầm Túy” đã ba mươi năm vẫn
không bán được một bình. Aiz, sinh ý đáng thương của ta a...
“Bà chủ...” Vẻ mặt hắn nghiêm túc
nhìn chén rượu.
Xong rồi, xong rồi, không phải là
bắt đền chứ! Thật là, cũng không phải là ta muốn cho ngươi uống, là tự ngươi
yêu cầu thôi!
“Nơi này của ngươi có mướn người
không?” Hắn cười nhìn ta, nói ra nửa câu.
“A?... A!!!” Ta phản ứng lại,
sửng sờ tại chỗ!
“Ai nha, không cần kinh ngạc thế
chứ!” Hắn cười, “Thành thật mà nói, rượu này thật sự là...” Hắn cười lắc lắc
đầu, “Ta muốn ở lại, có thể chứ?”
Cái này lại là “yêu” tửu hả? “Bất
Túy Bất Quy” đã rất “yêu” rồi, không thể tưởng được “Trầm Túy”... Ai, thật sự
là “Yêu”* a...( chữ yêu 妖: yêu
quái, mê hoặc lòng người; không phải yêu thương nha)
“Thực xin lỗi, vị công tử này,
bổn điếm không thiếu người.” Ta không muốn lại mang phiền toái vào người, người
này vừa nhìn cũng biết lại là một người giang hồ, gần đây ta gặp vận gì thế?
“Vậy... Nếu ta nói ta không cần
tiền công?”
Khi hắn nói những lời này, làm
cho ta nghĩ đến Khách Lộ. Không cần tiền công, chỉ muốn có chỗ dung thân...Vậy
còn tên này? Chẳng lẽ chỉ vì “Trầm Túy”?
“Bà chủ, suy nghĩ thế nào?”
Ta nhìn hắn, nhìn vẻ mặt trêu tức
thiếu nghiêm túc nhưng ánh mắt thật sự kiên quyết của hắn.
“Ngươi biết làm cái gì?” Ta
nhường một bước nói.
Hắn đứng lên, “Cái gì cũng biết.”
“Thật không? Vậy...” Ta khẽ cười,
quyết định cho hắn biết khó mà lui...
...
Ta chết đứng nhìn chằm chằm đồ ăn
trên bàn, ừm... Sắc, hương, vẻ ngoài đều có đủ, vị thì...
“Tiểu Ức, thế nào? Ăn ngon
không?” Ta nhìn Khách Ức sau khi ăn một miếng liền bất động.
“Ta thật sự không muốn làm người
khác thương tâm...” Khách Ức cúi đầu, chậm rãi nói.
Ha ha, nhất định là rất khó ăn.
Ta đã nói rồi, một người giang hồ, cộng thêm là một nam nhân, như thế nào lại
hiểu được học vấn kinh điển của việc nấu ăn này?
“Đinh tỷ tỷ, tỷ đã nói làm người
phải thành thực...” Khách Ức nghiêm túc nhìn ta.
“Đúng vậy.” Ngươi liền ăn ngay
nói thật, đánh mất ý niệm trong đầu tiểu tử này đi!
“Ta đây có thể nói.” Khách Ức hít
vào một hơi, “So với tỷ tỷ làm ăn ngon hơn!”
A? Ta hóa đá ngay tại chỗ, không,
không thể nào?
Xuất phát từ công chính, “Khách
Lộ, huynh lại đây một chút!” Ta tuyệt không tự hạ thân phận đi ăn!
Khách Lộ không có biểu tình nhìn
đồ ăn kia nói, “Không sai.”
Cái gì... Nhưng mà, Khách Lộ đã
nói như vậy, có lẽ là sự thật. Aiz, quên đi...
“Thế nào, bà chủ, mướn ta chứ?”
Vị khách không mời mà đến kia cười cười, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.
Chậc, ta thật sự là... “Được rồi,
ngươi ở lại cũng được.” Ta thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi tên là gì?”
Hắn trầm mặc.
Hừ! Chơi trò trầm mặc? Tỉnh lại
đi, ngươi! Trình độ như ngươi so với Khách Lộ còn kém xa! Ta mà sợ ngươi à?
“Ta đặt cho ngươi a.” Ta biết
người này tám phần lại là một người muốn quên đi quá khứ, “Tiểu nhị của ta ở
nơi này đều mang họ ‘Khách’, ngươi cũng không ngoại lệ. Ngươi nếu mọi thứ đều
làm được, vậy gọi là ‘Khách Hành’ đi.”
“Được, ta mọi việc đều nghe theo
bà chủ.” Hắn lập tức tiếp nhận.
Aiz, dù sao gần đây buôn bán cũng
không tệ, thêm một người hẳn là không sao đâu!
...
“Tiểu Đinh, chúng ta đi a.” Lưu
đại ca cười nói.
“A, được, có rảnh lại đến a!” Ta đưa bọn họ ra
ngoài.
“Ta nói tiểu Đinh a, ngươi gần
đây giống như có số đào hoa a!” Lưu đại tẩu nắm bắt thời gian cuối cùng thao
thao bất tuyệt, “Ngươi xem, có tiểu nhị tự động đưa lên cửa, hơn nữa lại là một
tiểu nhị tuấn tú...”
Này... Aiz, ta... Nếu nói cho
nàng Khách Lộ cùng Khách Ức cũng là tự động đưa lên cửa, ta chỉ sợ về sau sẽ
không thể ở chỗ này sống yên đâu...
“Được rồi, được rồi. Tiểu Đinh
cũng không phải tiểu hài tử, không cần nàng nhiều chuyện.” Lưu đại ca giúp ta
giải vây, “Tiểu Đinh từ hôm nay trở đi đã là đại cô nương mười tám tuổi, có thể
tự mình quyết định rồi, có phải hay không?” Lưu đại ca cười nhìn ta.
“Cái gì...” Ta không hiểu lắm.
Lưu đại tẩu nở nụ cười, “Nha đầu
ngốc, ngươi không quên chứ. Ngươi cùng Tử Văn nhà ta là sinh cùng ngày cùng
tháng a. Hôm nay không phải sinh nhật mười tám tuổi của ngươi sao!”
Sinh nhật của ta? Ngày hai tháng
tám... Thì ra là ngày này a, thật là rất đặc biệt đây... Ta tự giễu cười cười,
làm sao mà ngay cả ngày này cũng quên, trí nhớ của ta a!
Nhìn bóng dáng một nhà bọn họ dần
dần rời xa, tâm tình của ta không khỏi chua xót. Biết cũng vô dụng, ta chỉ có
một mình, cũng không có chúc mừng hay gì...
Ta xoay người, Khách Lộ đứng ở
cửa, hơn nữa hình như đã đứng thật lâu.
“Khách bàn thứ hai muốn tính tiền...”
Hắn bình thản nói.
“Được, ta đi.” Ta lấy lại tinh
thần, cười cười rồi đi vào.
“Sinh nhật vui vẻ...” Khi đi
ngang Khách Lộ, ta nghe được hắn nói như vậy.
Ta ngừng lại, một loại cảm giác
ấm áp từ đáy lòng dần dần dâng lên. “Cám ơn.” Ta cười nhìn hắn, giữ hắn lại có
lẽ là quyết định sáng suốt nhất mà năm nay ta đã làm.
Hắn cũng cười, nụ cười rất hiếm
thấy, có lẽ là quà sinh nhật a!
“Bà chủ, tính tiền!” Khách bàn
thứ hai không kiên nhẫn hô, nhưng không làm hỏng tâm tình của ta.
“Đến đây!”
...
“Mọi người chăm chỉ làm việc, tối
nay ta mời mọi người uống rượu!” Ta nói với ba tiểu nhị của mình.
“A? Vì cái gì?” Khách Ức khó
hiểu, “Tỷ tỷ có tiền bay tới sao?”
“Không phải a.” Ta cảm thấy thật
vui vẻ, cười không nhận.
“Ta biết, bà chủ là muốn ăn mừng
thu được tiểu nhị không gì không làm được như ta!” Khách Hành tự cho là đúng
nói. Ta lúc này mới ý thức được, kỳ thật, hắn thật sự là kẻ luôn tự cho là
đúng! Nhưng mà, không sao hết.
“Không phải a.” Ta cười dội hắn
gáo nước lạnh.
“A?” Khách Hành sửng sốt một chút,
“Mặc kệ nó! Dù sao có rượu uống thì tốt rồi thôi! Hôm nay cho ta uống đến không say
không về!”
“Cái gì a! Từ hôm nay trở đi, ngươi không phải ở tại ‘Túy
khách cư’ sao? Còn ‘về’ cái gì a.” Khách Ức cũng vui vẻ lên.
“Đúng a!” Khách Hành gãi gãi đầu, “Mặc kệ nó! Ta đi làm thức
ăn ngon đây!”
“Ta cũng đi!”
“...”
...
Ta cảm thấy chính mình đã thật lâu không có vui vẻ như vậy,
ta quay đầu, Khách Lộ liền đứng ở bên người. Hắn cũng nhìn hai người kia, ta
vẫn cho rằng khi hắn cười rộ lên so với trầm mặc càng đẹp trai hơn, hôm nay ta
càng khẳng định điểm này.
Hắn phát hiện ánh mắt của ta, ngược lại nhẹ nhàng nói: “Ta
cũng đi giúp đỡ.”
Ta cảm thấy mặt nóng lên, thật là, ta sao lại nhìn chằm chằm
nam tử a. Ta le lưỡi, vừa cười. Ta... cũng không phải lẻ loi một mình a... Ta
nhìn bóng dáng bận rộn của ba người kia, phát giác hai mắt của mình ẩm ướt. Ta
cúi đầu, nghe tiếng cười vui ban đầu vốn không có ở “Túy khách cư”, ta rốt cục
hiểu được lời gia gia từng nói qua... khoái hoạt (vui sướng, hạnh phúc) giống
như là rượu ngon, sẽ làm con say mê. Hơn nữa, không say không về..