Tuý Hoa Ấm

Quyển 1 - Chương 9

Đối phương hạ thủ thực tàn độc, nặng tay điểm tam thủ thái âm kinh(1) của hắn, như vậy thì, ngay cả muốn luyện lại cũng không có khả năng.

Người tập võ mất đi võ công giống như mất đi sinh mệnh thứ hai, tính tình Lăng Liệt quật cường cương liệt, hắn có thể chịu nổi đả kích như thế này sao?

Luyện Vô Thương nhìn khuôn mặt thiếu niên tái nhợt không chút máu, vừa đau lòng lại thương xót. Y cắn răng, đem Lăng Liệt cõng trên vai, bước nhanh ra khỏi mật thất.

Bây giờ nên chạy đi đâu? Bốn phía đều là người của Hàng Long Bảo, kẻ nào cũng muốn dồn Lăng Liệt vào chỗ chết. Mà y lại chỉ có một mình, còn phải bảo vệ Lăng Liệt đang bất tỉnh, không quân cứu viện, lại càng không biết nên tin tưởng ai!

Thế nhưng, không còn thời gian để do dự nữa, Lăng Liệt nhất định phải rời khỏi nơi này!

Luyện Vô Thương trốn bên cạnh giác môn, nhìn bốn bề vắng lặng, phi thân vút qua. Đến giữa đình, thì gặp một gia đinh đi tuần đêm, vội vàng vọt đến sau một thân cây.

Mắt thấy người này từ từ đi xa, Luyện Vô Thương thở phào, bất ngờ trên lưng truyền đến tiếng Lăng Liệt nói mớ!

Rất nhẹ, nhưng đủ để bại lộ chỗ ẩn thân của bọn họ!

“Ai!”

“Người đâu, có tặc!”

Trong nháy mắt, vô số đạo thân ảnh dồn dập nhào tới.

Luyện Vô Thương giữ chặt Lăng Liệt, nhún người nảy lên nóc nhà. Trên nóc nhà rộng thoáng, có thể toàn lực thi triển khinh công, mặc dù trên lưng có một người, thân ảnh Luyện Vô Thương lại nhanh nhẹn giống như chim bay, mấy bước đã đem truy binh bỏ xa phía sau.

Xác định bọn họ tạm thời theo không kịp, thân hình Luyện Vô Thương chậm lại, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Trận nháo này, toàn bộ Hàng Long Bảo nhất định đều bị kinh động, nóc nhà tuy dễ thi triển khinh công, nhưng cũng dễ bị nguời phát hiện hành tung. Đình viện trước mặt này lá rụng chất đống, rõ ràng đã lâu không ai tới, có thể xem là một chỗ ẩn thân tốt.

Lúc chân giẫm lên lá rụng, phát ra tiếng vang nhỏ nhưng rất rõ ràng, bởi vì bốn phía tĩnh lặng vô cùng, tĩnh lặng đến quỷ bí, tĩnh lặng đến mức khiến người ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi ẩn sâu trong đáy lòng.

Tiếp đó, Luyện Vô Thương dừng lại.

Một người lẳng lặng đứng dưới tàng cây, bóng cây che khuất hơn nửa người hắn. “Bằng hữu, cho dù ngươi là ai, cho dù ngươi tới có mục đích gì, theo ta trở về đi.”

Hắn chậm rãi từ giữa bóng râm đi ra, ánh trăng chiếu vào mặt, khuôn mặt hắn cân đối đẹp đẽ giống như quan ngọc (mũ ngọc), phong thái lại trầm ổn ung dung, nhưng sự ung dung này sau khi thấy rõ khuôn mặt Luyện Vô Thương liền biến mất, chỉ còn lại sự ngạc nhiên: “Vô Thương, sao lại là ngươi?”

“Ta cũng không nghĩ tới lại là ngươi.” Vẻ mặt Luyện Vô Thương lạnh lùng, chậm rãi buông Lăng Liệt xuống, tay run lên, trường kiếm rút khỏi vỏ.

“Ngươi làm gì vậy?” Nhâm Tiêu Dao lấy làm kinh hãi, liếc mắt, rốt cuộc cũng thấy rõ thiếu niên khắp người loang lổ vết máu đang dựa bên cạnh Vô Thương. “Lăng Liệt? Hắn sao lại ở đây?”

“Ta tìm thấy hắn trong địa lao, ngươi chẳng lẽ không biết sao?”

Nhâm Tiêu Dao không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Minh bạch, toàn bộ đều minh bạch! Vì sao kiếm của Vô Thương lại chĩa vào mình.

Tất cả mọi ngươi đều nói Lăng Liệt bỏ trốn, rời khỏi Hàng Long Bảo, ngay cả chủ nhân là hắn cũng nói như vậy, nhưng hiện tại, Lăng Liệt lại được tìm thấy trong địa lao của Hàng Long Bảo!

“Ngươi cho rằng là ta tính kế Lăng Liệt?”

Luyện Vô Thương không đáp, chuyện này khó bề phân biệt như vậy, y thực sự không biết nên tin tưởng ai.

Từ xa truyền đến tiếng ầm ĩ, Luyện Vô Thương quay đầu nhìn lại, trong bóng tối mấy cái bóng trắng đang tiến lại chỗ này, trong lòng tức khắc một trận hoảng loạn, bất thình lình cổ tay siết chặt, là bị người bắt lấy, không khỏi kinh hô: “A… ngươi làm gì vậy?”

Thế nào cũng không ngờ, Nhâm Tiêu Dao lại thừa cơ ra tay! Lòng Luyện Vô Thương nguội lạnh, chung quy đã nhìn sai người này! Tay cầm kiếm không do dự nữa, đâm về phía trước —

Nhâm Tiêu Dao kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng không buông tay, ngược lại kéo Luyện Vô Thương đến bên cạnh mình.

“Buông tay!” Luyện Vô Thương vừa vội vừa tức, vốn có thể một kiếm kết liễu tính mạng hắn, nghĩ đến tình nghĩa mấy ngày nay, nên không hạ thủ được.

Đột nhiên, một vật được nhét vào trong tay, thanh âm Nhâm Tiêu Dao vang bên tai: “Từ nơi này đi về phía trước có một trắc môn (cửa bên), ra khỏi trắc môn đi theo hướng tây là một ngọn núi, đi men theo sơn đạo ngươi sẽ thấy một gian nhà tranh, đem ngọc bội này giao cho chủ nhân nhà tranh, ông ấy… ông ấy sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”

Luyện Vô Thương nghe được cảm giác như trong sương mù: “Ngươi nói cái gì?”

“Đi mau!”

Luyện Vô Thương chỉ cảm thấy có một đạo chưởng phong nâng mình lên, vội vàng túm chặt Lăng Liệt, dựa thế nhảy một cái, người đã bay qua khỏi tường viện, rơi xuống một con đường phụ. Y không biết Nhâm Tiêu Dao có dụng ý gì, sửng sốt một lúc.

Cách tường nghe có tiếng người la lên: “Nhị công tử, người làm sao vậy? Ngươi đâu, nhị công tử bị tặc nhân đả thương!” Sau đó là tiếng Nhâm Tiêu Dao yếu ớt nói: “Ta không sao, bọn chúng… bọn chúng chạy phía bên kia.”

Luyện Vô Thương không dám chần chừ nữa, thi triển khinh công lao nhanh đi. Nhưng tiếng truy binh càng ngày càng nhỏ, nhất định là truy ngược hướng.

Đi một mạch, quả nhiên ở tận cuối phát hiện một cánh cửa, khoá trên cửa đã loang lổ gỉ sét, chém một cái liền đứt, xem ra đã rất lâu không ai sử dụng.

Đến lúc này, trong lòng Luyện Vô Thương không còn nghi hoặc gì nữa, chỉ còn lại hối hận và hổ thẹn. Nhâm Tiêu Dao thuỷ chung đối đãi chân thành, mà mình lại phụ tấm chân tình này của hắn. Cũng không biết hắn bị thương có nặng không, một kiếm kia của mình, hình như đâm vào rất sâu…

Ai, chỉ sợ bị thương nặng nhất, chính là tâm của hắn.

Trong lòng tự oán tự trách mình, dưới chân cũng không dám ngừng lại. Được một hồi, địa thế phía trước cao dần, một ngọn núi sừng sững hiện lên trước mặt. Hơn nữa, còn một con đường hẹp quanh co bắt đầu từ chân núi, kéo dài vào tận sâu trong thâm sơn.

Sơn đạo xóc nảy, Luyện Vô Thương mặc dù tận lực giữ cho thân người ổn định, Lăng Liệt vẫn cảm giác được, phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Lăng Liệt, ngươi tỉnh?”

“Vô Thương… là ngươi sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ?” Nghe được thanh âm quen thuộc, Lăng Liệt giãy giụa muốn mở mắt, mí mắt lại giống như nặng nghìn cân. “Vô Thương, ta rất khó chịu.”

“Nhẫn nhịn chút, rất nhanh sẽ an toàn.” Ngẩng đầu, một góc mái hiên lộ ra giữa rừng cây, hẳn là chỗ Nhâm Tiêu Dao nói.

Người gác cửa chính là một ông lão ăn mặc như thợ săn, cao to lực lưỡng, đôi mắt sáng có thần. Ông thấy hai người này chật vật như vậy, vẻ mặt đầu tiên là đề phòng, nhưng khi thấy ngọc bội của Nhâm Tiêu Dao, sắc mặt liền ôn hoà.

“Các ngươi đã là bằng hữu của nhị công tử, thì cũng là khách nhân của ta, cho dù có phiền phức lớn cỡ nào, ta cũng sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn.”

Nhà tranh rất nhỏ, chỉ có ba gian phòng, ông lão đưa bọn họ vào phòng trong. “Lão họ Trương, ngươi có thể gọi ta Trương liệp hộ (thợ săn).”

Luyện Vô Thương gật đầu: “Trương lão cha.” Đem Lăng Liệt đặt trên giường, giúp hắn xử lý vết thương.

Lăng Liệt bất an giãy giụa, khẽ nói: “Vô Thương, ta lạnh quá, hàn độc có phải lại phát tác không?”

“Đứa ngốc, hàn độc trên người ngươi sớm đã trừ sạch rồi.” Ngươi không biết chính là, hàn độc kia bây giờ đã chuyển sang người ta. Ai, từ lúc đó, vận mệnh của ta và ngươi đã cùng một chỗ.

Trương liệp hộ ngắt lời: “Hắn phát sốt phải không?”

Luyện Vô Thương cảm thấy không sai, đưa tay sờ trán Lăng Liệt, quả nhiên nóng hầm hập.

“Thế này thật không ổn, rừng núi hoang vắng, lại là nửa đêm khuya khoắt, đi đâu tìm đại phu bây giờ?”

Luyện Vô Thương cau mày, lúc này người của Hàng Long Bảo đang tìm bọn họ khắp nơi, ra ngoài khác nào tự chui đầu vào rọ.

Trương liệp hộ chợt nhớ tới, “Tháng chạp năm ngoái ta bị nhiễm phong hàn, được nhị công tử mời đại phu đến xem cho, dược lúc đó có lẽ vẫn còn một chút, không biết còn dùng được nữa không.”

“Cho ta xem.”

Luyện Vô Thương lâu nay sống bằng nghề hái thuốc, đối với dược tính của các loại thảo dược biết rất rõ, lập tức chọn ra một ít. Mặc dù không được đầy đủ, ít nhiều vẫn có chút hiệu lực.

“Ngươi bồi vị tiểu ca kia đi, ta đi sắc thuốc.”

“Đa tạ lão cha.” Luyện Vô Thương thật lòng cảm kích vị lão nhân trượng nghĩa này.

Lão liệp hộ ha ha cười: “Nhị công tử đối với ta có ân, ta chiếu cố tốt các ngươi chính là báo đáp hắn. Ngươi muốn tạ ơn, thì tạ ơn hắn đi.”

Luyện Vô Thương nhớ tới sự đối đãi của Nhâm Tiêu Dao, vừa cảm kích vừa hổ thẹn, nhất thời bất giác ngây người.

Chậu than cháy rừng rực, trên người cũng đắp thêm hai cái chăn, nhưng Lăng Liệt vẫn lạnh đến phát run. Hắn nhỏ giọng hỏi: “Vô Thương, ta có phải sắp chết không?”

“Nói bậy, chờ hết sốt, ngươi sẽ khoẻ lại.” Luyện Vô Thương ngồi bên mép giường, khẽ cầm tay hắn. Thiếu niên yếu ớt khiến tâm y thương xót, hận không thể lấy thân mình thay thế.

“Ngươi đừng gạt ta, toàn thân ta đều như không phải của mình, ta nhất định là sắp chết. Vô Thương, ta có chút lời… muốn nói với ngươi.”

“Chờ ngươi khoẻ lại rồi nói đi.”

“Không, bây giờ không nói… sợ sẽ không có cơ hội.”

Trong mắt hắn toát ra sự đau xót cầu xin, Luyện Vô Thương thấy vậy mềm lòng: “Được rồi, ngươi nói đi. Nói mệt, thì nghỉ một lúc.”

Lăng Liệt thở dài: “Vô Thương, ta mấy ngày nay đối với ngươi thật không tốt, ngươi… có giận ta không?”

“Không giận, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đau lòng, nhưng ta biết trong lòng ngươi cũng rất khó chịu, nên không oán ngươi.” Luyện Vô Thương ôn hoà nói. Trải qua nhiều chuyện, giờ đây Lăng Liệt lại là hài tử ỷ lại vào mình, tín nhiệm mình của ngày xưa, y cảm thấy cuộc sống trước đây đã trở về. Nghĩ đến đây, trong lòng vui mừng không tả xiết.

Yêu thương trong mắt y lại khiến tâm Lăng Liệt lạnh đi, lắc đầu, thê lương nói: “Không, ngươi cái gì cũng không biết. Vô Thương, ta thích ngươi a.”

Luyện Vô Thương đỏ mặt, cảm thấy lời này bất luân bất loại, nhưng nghĩ Lăng Liệt đang sinh bệnh, nói không chừng là sốt đến hồ đồ nên nói không đúng ý. Hài tử này không được tự nhiên lại sĩ diện, thẳng thắn như vậy nói ra tình cảm của mình, chắc là vì trong lúc bệnh thấy vô cùng bất an đi. Bèn mỉm cười nói: “Ta mặc dù cũng không xứng là trưởng bối của ngươi, nhưng trong lòng ta, ngươi kỳ thực không khác con cháu.”

Y cho rằng như vậy có thể trấn an Lăng Liệt, vậy mà Lăng Liệt lại càng bi thương: “Ngươi căn bản không hiểu! Vô Thương, ta thích ngươi, không phải là tình cảm của vãn bối với trưởng bối, của hài tử với người lớn! Ta muốn ôm ngươi, hôn ngươi, giống như nam nhân đối với nữ nhân, giống như… ngươi đối với cha ta.”

Hả!

“Ngươi… ngươi nói cái gì?”

Hài tử này đang nói cái gì? Sấm sét giữa trời quang cũng không đủ để hình dung sự kinh hãi của Luyện Vô Thương lúc này, trong đầu trống rỗng. Sao có thể như vậy?

Chấn động toàn thân, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nhớ tới mình đang kéo tay Lăng Liệt, y không khỏi muốn buông ra, lại bị Lăng Liệt nắm chặt lấy.

Hắn không phải đang sốt sao? Sao lại có lực đạo lớn như vậy? Luyện Vô Thương nghĩ. Y hiện tại thầm nghĩ muốn trốn khỏi nơi này, tìm một chỗ yên tĩnh.

Lăng Liệt nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy xuống. “Ta vẫn không dám nói, bởi vì nói ra ngươi nhất định sẽ chán ghét ta… Ngay cả ta cũng chán ghét bản thân mình! Ta có thể nào đối với Vô Thương có loại ý nghĩ xấu xa này? Ta nhất định là điên rồi! Ta nói với mình, không thể nói, phải đem bí mật này vào quan tài, nhưng ta hiện tại lại hối hận. Ta yêu ngươi như vậy, ngươi cũng không biết, ta… muốn cho ngươi biết, cho dù ngươi chán ghét ta, ta cũng phải cho ngươi biết…”

Hắn nói quá nhanh, liền một mạch đến mức không thở nổi, rồi thở hổn hển, khuôn mặt cũng đỏ lên.

Luyện Vô Thương không đành lòng: “Đừng nói nữa, ngươi mệt rồi, nghỉ đi.”

“Không, ngươi hãy nghe ta nói.” Lăng Liệt nắm chặt tay y, “Ngày đó ta nghe chuyện của ngươi và cha ta, trong lòng ta thật sự rất tức giận, cảm thấy ta bị các ngươi lừa! Nhưng… càng khiến ta chịu không nổi chính là, ta cẩn cẩn dực dực bảo vệ ngươi như vậy, chỉ lo làm bẩn ngươi, ngươi lại đã yêu kẻ khác! Người nọ còn là cha ta!… Vô Thương, ngươi vì sao đối với ta tốt như vậy, bởi vì cha ta sao? Trong lòng ngươi… còn đang nhớ tới ông sao?”

Vấn đề này nếu hỏi vào một ngày bình thường, Luyện Vô Thương tuyệt đối sẽ không trả lời. Nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ Lăng Liệt như sắp khóc, liền mềm lòng, thở dài, ôn nhu nói: “Trước đây ta thu nhận ngươi, phân nửa là thương ngươi cô khổ, còn phân nửa là nể mặt ngoại công ngươi. Ta là một cô nhi, ngoại công ngươi, cũng chính là sư phụ ta, đối đãi với ta rất tốt, nhưng ta không thể báo đáp ông. Ta dễ dàng tha thứ cho sự tuỳ hứng của ngươi, bởi vì ta biết bản tính ngươi thiện lương, chỉ là đối với hoàn cảnh lạ lẫm thấy sợ hãi, mới luôn xù lông nhím lên.”

Cảm thấy trong mắt Lăng Liệt vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, lại nói: “Về phần cha ngươi, nói ta hoàn toàn đã quên huynh ấy, thì không có khả năng, thế nhưng chuyện quá khứ chính là quá khứ, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Chỉ là mỗi khi nhớ tới đoạn chuyện cũ này lại kết thúc như vậy, trong lòng ngơ ngẩn mà thôi.” Người đầu tiên dạy mình hiểu được tình yêu đẹp như thế nào, cũng đồng thời dạy mình biết tình yêu luôn thay đổi. Bây giờ thi cốt người nọ đã được vùi lấp dưới cỏ cây, hận cũng vậy, yêu cũng vậy, đương nhiên cũng theo đó mà mất đi, còn lại chỉ là thổn thức cảm thán.

Lăng Liệt hạ mi mắt: “Ta trốn khỏi núi, nghĩ rằng không bao giờ muốn gặp ngươi nữa. Không thấy ngươi, ta vẫn là Lăng Liệt trước kia… nhưng ngươi lại xuất hiện trước mặt ta! Trong nháy mắt kia, ta thật sự cảm thấy mình đã xong, căn bản không có biện pháp thoát khỏi lòng bàn tay ngươi! Mà ngươi cùng Nhâm Tiêu Dao kia lại ở một chỗ, thân thiết như vậy! Ngươi có thể nào như vậy? Ngươi rõ ràng là người của ta!”

Hắn hít một hồi thật sâu: “Cho nên ta tức giận, đối với ngươi phát hoả, nói lời đả thương ngươi. Kỳ thực ta không muốn, nhưng ta quản không được bản thân mình. Mỗi một lần trở về, ta đều hận mình đến chết, nhưng gặp lại, ta lại nhịn không được… Vô Thương, ngươi nhất định chán ghét ta đi? Loại người tuỳ hứng không hiểu chuyện như vậy!”

“Không hề.” Tâm tư Luyện Vô Thương còn đang chìm đắm trong sự thực đáng sợ “Lăng Liệt thích ta”, bị chấn động hồi lâu mới quay về được thì có người đến.

“Thuốc tới.” Lão liệp hộ bưng chén thuốc vội vàng đi vào.

“Uống thuốc đi.” Luyện Vô Thương nâng Lăng Liệt dậy.

Lăng Liệt lắc đầu: “Ta không uống.”

“Đừng nháo, không uống thuốc ngươi sao có thể khoẻ?”

“Ta chính là không muốn khỏi bệnh, bệnh khỏi rồi, ngươi sẽ lại đi. Ta biết, lời ta nói khiến ngươi sợ hãi.” Lăng Liệt bị bệnh trở nên nhạy cảm mà yếu đuối.

Luyện Vô Thương thở dài: “Ngoan ngoãn uống thuốc, ta đáp ứng ngươi không đi.”

Sau khi hết lần này tới lần khác được đảm bảo, Lăng Liệt lúc này mới yên lặng uống thuốc, nằm trên giường ngủ thiếp đi. Trong mộng, tay hắn vẫn gắt gao cầm tay Luyện Vô Thương.

Lão liệp hộ cười nói: “Vị tiểu ca này sao giống như hài tử vậy? Ta thấy, cũng chỉ có tướng công ngươi mới chịu được hắn.” Lắc đầu cảm thán một hồi, đẩy cửa đi ra.

Bên trong vắng vẻ, không gió, ánh đèn cũng không ngừng dao động, giống như cảm xúc của Luyện Vô Thương đang mãnh liệt tuôn trào. Y cẩn thận nhìn khuôn mặt Lăng Liệt đang ngủ say, trên mặt còn lưu lại vài phần hình bóng của Lăng Vô Cữu. Trong lòng khẽ rùng mình, lẽ nào mệnh đã định, mình phải cùng phụ tử nhà này dây dưa cả đời?

Lăng Liệt sốt lên sốt xuống, đến chiều ngày hôm sau mới hết sốt, nhưng ngoại thương của hắn cũng không nhẹ, chỉ có thể nằm trên giường.

Hỏi chuyện đã xảy ra, Lăng Liệt chỉ nói nửa đêm phảng phất ngửi thấy một trận ám hương, tỉnh lại thì đang ở trong địa lao. Từng có người truy vấn hắn kho báu giấu ở đâu, những người này luôn che mặt, cũng không nhìn ra là ai.

“Tin Nhâm lão bảo chủ kia chết ngươi cũng không biết?”

Lăng Liệt ngẩn người: “Nhâm lão bá đã chết? Chết như thế nào?”

“Cấp bệnh (bệnh nặng, đến rất nhanh).” Luyện Vô Thương nhất thời không dám nói chân tướng sự thật cho hắn.

Lăng Liệt thương cảm một hồi, lại hung hăng nói: “Không biết bọn tiểu nhân mưu đồ hãm hại ta là ai, chờ thương thế của ta lành, một tên cũng không bỏ qua. Bọn chúng đánh ta bao nhiêu roi, ta phải trả lại gấp bội!”

Trong lòng Luyện Vô Thương đau xót, Lăng Liệt còn chưa biết chuyện võ công bị phế. Hắn một lòng một dạ muốn báo thù, nếu biết võ công đã mất, chắc chắn chịu không nổi. Hiện tại chỉ có thể giấu được lúc nào hay lúc ấy, chờ thương thế của hắn lành rồi nói tiếp.

“Đây là đâu? Chúng ta vì sao rời khỏi Hàng Long Bảo?”

“Nơi đó không an toàn, cần một chỗ yên tĩnh cho ngươi hảo hảo dưỡng thương.” Luyện Vô Thương nói, dùng một khối khăn ướt lau mặt cho Lăng Liệt.

Khăn mặt mềm mềm, ấm áp, động tác của Vô Thương lại nhẹ nhàng tỉ mỉ như vậy, Lăng Liệt bắt đầu cảm thấy khổ cực mấy ngày nay cũng không tính là gì.

Vốn tưởng rằng đêm đó nói hết nỗi lòng sẽ doạ Vô Thương chạy mất, ngày hôm sau hắn tỉnh lại phát hiện mình không phải chết, thực hối hận nửa buổi. Nhưng ngoài dự đoán chính là, Vô Thương chẳng những không bỏ đi, còn hết lòng chăm sóc hắn, quả thực là trong hoạ gặp phúc!

Trước đây Vô Thương đối với hắn cũng rất tốt, nhưng vẻ mặt lúc nào cũng thản nhiên, trên mặt cũng không hiện vẻ quan tâm, không như bây giờ ôn nhu như thủy —— Lăng Liệt nghĩ trong lòng.

Thiếu niên khi yêu chung quy vẫn tự mình đa tình, đặc biệt là lúc đối mặt với người trong lòng. Luyện Vô Thương ôn nhu khác thường khiến Lăng Liệt không khỏi nảy sinh mơ mộng: Vô Thương chẳng lẽ cũng có ý với ta? Lẽ nào y nghe ta bộc bạch xong liền động tâm?

Biết ý nghĩ của mình quá khác thường, tâm tư vẫn nhịn không được cứ lâng lâng, càng nghĩ càng cảm thấy có vài phần đáng tin, thỉnh thoảng nửa đêm nằm mơ cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Hắn thoả mãn cảm thán: “Thật là thoải mái, Vô Thương, ngươi nếu bằng lòng vĩnh viễn chiếu cố ta như vậy, ta tình nguyện cả đời nằm liệt trên giường không đứng dậy.”

“Lại nói bậy rồi.” Luyện Vô Thương thấp giọng mắng. Nhớ tới thân thế Lăng Liệt cơ khổ, lại thêm tình cảnh hiện nay, âm thầm thay hắn buồn bã.

Lăng Liệt cũng không biết tâm tư của Luyện Vô Thương, hắn còn đang khoái trá lập kế hoạch cho tương lai: trước tiên báo thù, sau đó mượn sức Hàng Long Bảo và Phượng Hoàng sơn trang chấn hưng lại Hạo Thiên Môn, đến khi đó, hắn và Vô Thương sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, sống những ngày thần tiên…

(1) Mình đã tra trên google thì ra được cái này:

Theo wiki, mười hai kinh mạch thuộc tạng phủ tuần hành phân bố tả hữu đối xứng và nối tiếp theo thứ tự nhất định, bắt đầu từ thủ thái âm phế kinh, theo thứ tự truyền đến túc quyết âm can kinh, rồi lại truyền vào thủ thái âm phế kinh, tuần hoàn mãi không thôi, biểu thị liên tục như sau: Thủ thái âm phế kinh – Thủ dương minh đại tràng kinh – Túc dương minh vị kinh – Túc thái âm tỳ kinh – Thủ thiếu âm tâm kinh – Thủ thái dương tiểu tràng kinh – Túc thái dương bàng quang kinh – Túc thiếu âm thận kinh – Thủ quyết âm tâm bào kinh – Thủ thiếu dương tam tiêu kinh – Túc thiếu dương đảm kinh – Thủ thái âm phế kinh.

Tam thủ thái âm kinh (đoán là 3 kinh Âm ở tay L): Phế, Tâm, Tâm bào có hướng đi từ trong ngực ra ngoài ngón tay.