Vị ‘khách quý’ Giang Hạ Ly này, sau khi xuất hiện ở sơn trang Hãn Hải, đã bị nhiều phương chú ý, người Ôn gia đều tò mò đến thăm dò nàng rốt cuộc là dạng nhân vật gì, sao lại khiến Ôn Đình Dận đối xử đặc biệt như vậy.
Ôn Thiên Tư rất kiêu hãnh mà giới thiệu với mọi người nàng là một vị thư nhân rất giỏi, nhưng nàng nhìn thấy trong mắt những người khác đều là khó hiểu và xem thường.
Cũng đúng, ngoài người cực kỳ thích đọc chuyện xưa dưới ngòi bút của nàng là Ôn Thiên Tư ra, người nào sẽ nhìn đến tay viết hạng ba như nàng đây? Ngay cả Ôn Đình Dận đối với khả năng viết văn sở trường của nàng cũng hết sức châm chọc.
Cho nên, tiệc rượu đón tiếp tổ chức cho nàng kia, nàng cũng không mấy hứng thú, có thể trốn liền trốn, dù sao nàng cũng hiểu được, những tân khách lũ lượt kéo đến này, đều là hướng về phía Ôn Đình Dận mà tới. Về phần Ôn Đình Dận, từ sau khi bọn họ trở về sơn trang Hãn Hải, nàng rốt cuộc không nhìn thấy hắn nữa, không biết là đi xử lý sự vụ thuyền hàng, hay là trốn đi thanh nhàn rồi.
Nhưng Liễu Thư Đồng cũng tới, hắn là một người duy nhất trong các tân khách tới vì Giang Hạ Ly.
Hắn vừa vào sơn trang, liền vội vàng đi tìm nàng khắp nơi, nàng vốn trốn ở một chỗ sau núi giả, nhưng thấy bộ dáng hắn bám riết không tha, nghĩ thầm nếu không đi ra gặp hắn, hắn chắc là sẽ không đi, nàng đành phải bất đắc dĩ đi ra ngoài tiếp đón.
“Đồng ca, huynh cũng tới rồi.”
Vừa thấy được nàng, hắn lập tức kéo nàng sang một bên, vội vàng hỏi: “Hạ Ly, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải muội ở Bành Thành sao? Tại sao lại quen biết Ôn Đình Dận? Tại sao hắn với muội lại… thân mật như vậy?”
Giang Hạ Ly âm thầm than khổ, nghĩ thầm mấy vấn đề này, ngay cả chính nàng cũng không biết đáp án, làm sao trả lời đây?
Nhìn nhìn chung quanh, lại không thấy bóng dáng của Ôn Đình Dận, đáp án này lại chỉ có thể do chính mình nói rõ, đành phải kiên trì nửa thật nửa giả nói, “Muội và muội muội của hắn quen biết ở Bành Thành, đúng lúc muội muốn trở về kinh, hắn liền cho muội ngồi thuyền nhà hắn, cùng nhau trở về.”
“Nhưng huynh thấy bộ dáng hắn đối với muội—“
Liễu Thư Đồng còn muốn hỏi nữa, Giang Hạ Ly bỗng nhiên ngắt lời hắn, “Đồng ca muốn biết cái gì? Nhất định phải bắt muội nói muội và Ôn Đình Dận có ám muội gì sao? Ôn gia thiếu gia có thân phận cỡ nào, nha đầu xấu như muội đây không tài không thế, sao hắn có thể để vào trong mắt được? Huynh cũng đừng có lo lắng thay muội.”
Hắn u buồn nhìn vào nàng, muốn nói lại thôi, cân nhắc rất lâu mới nói tiếp: “Hạ Ly, huynh biết chuyện huynh từ hôn đã tổn thương muội rất sâu, huynh cũng đã thương lượng qua với Tĩnh Tuyết nên bù đắp lại cho muội thế nào, nàng nói ở trong nhà quả thật muội không vui, mới có thể rời nhà trốn đi. Nàng đối với muội cũng có chút áy náy, thậm chí nguyện ý noi theo Nga Hoàng Nữ Anh(1), nếu như muội không để ý—“
“Muội để ý.” Nàng lại một lần nữa cắt đứt lời của hắn, nghiêm mặt nói: “Đồng ca, huynh muốn tam thê tứ thiếp cũng không sao cả, nhưng muội không muốn vì bù vào áy náy của người khác, mà cùng chung một chồng với nữ nhân khác, nếu lời huynh còn có một phần tôn trọng đối với muội, thì thỉnh không cần tiếp tục nhục nhã muội lần nữa.”
Liễu Thư Đồng có chút xấu hổ, “Được, được, chỉ cần muội cao hứng, thế nào cũng được, chỉ là huynh vẫn phải nhắc nhở muội, Ôn Đình Dận người này tuyệt không đơn giản, đều nói không gian không phải là thương nhân, tuổi hắn còn trẻ, đã thành người chủ sự của Ôn gia, không chỉ bởi vì hắn buôn bán rất có tầm nhìn và quyết đoán, hơn nữa tâm kế của hắn thâm trầm, cũng không phải người cùng lứa có thể so sánh được.”
“Gần đây Liễu gia nhà huynh có sinh ý muốn hợp tác cùng hắn, hắn vẫn luôn không thoải mái đáp ứng, nhưng theo huynh được biết, hắn đã lén dùng hành động, giữ lại rất nhiều nguồn hàng nhà huynh, rõ ràng muốn tự mình độc chiếm. Muội cũng nói hắn có thân phận cỡ nào, vì sao đối với muội lại khác biệt như vậy, muội có từng nghĩ tới duyên cớ trong đó?”
Giang Hạ Ly cố ý ngáp một cái, lộ vẻ có chút không kiên nhẫn, “Huynh là muốn nói, hắn muốn lợi dụng muội phải không? Được, muội sẽ chú ý. Có điều muội cũng sẽ không chờ quá lâu, cho dù là muốn thân cận Ôn Thuyền Vương cũng chưa từng có cơ hội gì.”
“Ngày nào muội về nhà? Huynh đã phái người nói với phụ thân muội rồi, nói muội trở về kinh thành, ông ấy thế nào cũng muốn sớm nhìn thấy muội một chút.”
Nàng thở dài một hơi, “Đồng ca, huynh thật đúng là… nhiệt tâm.”
Nếu cha biết nàng trở về rồi, bất luận thế nào đều cũng muốn gặp nàng, mà ngày sau nếu nàng bị áp giải đến Hình bộ chịu thẩm tra, phụ thân rất có thể cũng sẽ nhận được tin tức, thật sự muốn giấu cũng không thể.
“Nên trở về nhà thì tự nhiên muội sẽ trở về.” Nàng sắp không ứng phó từng câu với hắn được rồi, đúng lúc này nhìn thấy Ôn Thiên Tư đi ngang qua phía trước, vội nói: “Ôn tiểu thư có chuyện tìm muội, muội đi trước hỏi một chút.”
Nói xong, nàng bỏ Liễu Thư Đồng đang kinh ngạc lại, bước nhanh đi về hướng Ôn Thiên Tư, mới đi được một nửa, bỗng nhiên bên cạnh vươn ra một cánh tay, một phen kéo nàng đến phía sau một cây dong(2), nàng còn chưa kịp lên tiếng kinh hô, đã thấy rõ mặt của đối phương, lập tức trấn định lại.
“Ôn Thuyền Vương rốt cuộc chịu đi ra gặp người rồi?” Cách chào hỏi cũ, tự nàng nói ra miệng cũng thấy buồn cười.
Ôn Đình Dận cười mị mị mà nhìn nàng, “Trẻ nhỏ dễ dạy. Chỉ là lúc đối diện với Liễu Thư Đồng, sao không tự nhiên như thế, còn nói trong lòng ngươi không oán hận hắn.”
“Đường đường thiếu gia Ôn gia, chủ nhân sơn trang Hãn Hải, lại có thể cũng sẽ nghe góc tường như vậy?” Nàng nhìn hắn, nhịn không được dắt lên vẻ tươi cười.
“Không nghe góc tường, thật không biết có người ở sau lưng thêu dệt ta không đúng như vậy.” Hắn miễn cưỡng trả lời, “Xem ra chuyện làm ăn hợp tác giữa Ôn gia và Liễu gia có thể cáo ngừng toàn bộ rồi.”
Giang Hạ Ly lắp bắp kinh hãi, “Không thể nào? Ngươi chỉ là vì Liễu Thư Đồng nói xấu ngươi mấy câu, ngay cả sinh ý cũng không làm cùng người ta? Lòng dạ ngươi sao lại hẹp hòi như vậy!”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Lúc này vẫn còn nói hộ tình nhân cũ? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta đang trút giận giúp ngươi ư?”
“Trút giận giúp ta? Không dám, ta là loại người gì? Chuyện vặt của một tiểu dân, nhờ ngài không chê, coi ta thành địch nhân từng đắc tội ngài, mặc dù đến nay ta vẫn không biết nguyên nhân, nhưng chỉ cần ngài không ôm oán trả thù, ta liền thiên ân vạn tạ.”
Ôn Đình Dận cười một tiếng, “Ta nói ngươi đắc tội ta, nhưng ta chưa từng nói ta hận ngươi.”
“Vậy ta tính là cái gì?” Nàng ngẩng mặt lên hỏi hắn, vẻ mặt nghi hoặc.
Hắn theo thói quen nắm chặt cằm nhỏ của nàng, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ sát một chút, “Đáp án này, ta rất nhanh sẽ nói cho ngươi biết, ngươi cần kiên nhẫn một chút, người sáng tác chuyện xưa như ngươi, chẳng lẽ không biết cao trào của câu chuyện, đều thường ở kết cục vạch ra đáp án trong nháy mắt sao?”
Nàng ngây ngẩn cả người, không vì ý cười ở đáy mắt hắn, không vì hành động thân mật càn rỡ của hắn chọc người như thế, chỉ bởi vì nàng phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng thế nhưng đã quen với sự thân mật và càn rỡ của hắn, quen nói chuyện ngang hàng bình tĩnh với hắn như vậy.
Đời này, hắn là người đầu tiên nàng có thể đối xử thẳng thắn thành khẩn, bí mật trong lòng cũng chưa hề nói cho người khác, lại có thể nói hết với hắn.
Đây có phải nên nói, Ôn Đình Dận người này có mị lực rất lớn hay không?
Giang Hạ Ly ở sơn trang Hãn Hải mấy ngày, Ôn Đình Dận không thường lộ diện, nhưng ngược lại Ôn Thiên Tư rất tận tình làm chủ bồi nàng đi dạo khắp nơi trong sơn trang, giới thiệu với nàng rất nhiều cảnh sắc của sơn trang.
Ôn gia gia nghiệp lớn, nhân khẩu đông đảo, người ở sân viện khác nhau rất không giống nhau, mặc dù kinh thành là nơi phồn hoa xa xỉ, nhưng Ôn gia chiếm diện tích rất rộng, đủ để so sánh với hoàng cung.
Nàng trêu ghẹo nói, “Nghe nói tư giao giữa hoàng đế và Ôn gia rất tốt, nếu người đến xem tòa nhà của nhà muội, chỉ sợ ngay cả hoàng cung cũng không muốn trở về.”
Ôn Thiên Tư che miệng cười, “Tỷ nói đúng rồi! Đầu năm nhà của muội vừa mới tu sửa hoàn tất lần nữa, hoàng đế liền tới một lần, vừa nhìn vừa cau mày nói: ‘Nhà các ngươi tạo tòa nhà như vậy, là buộc Trẫm dời đô sao?’.”
Giang Hạ Ly trợn to mắt hỏi, “Vậy ca muội nói thế nào?”
“Huynh ấy a, huynh ấy liền bĩu môi một cái, trả lời: ‘Thợ thủ công của hoàng cung không biết đã khấu trừ đi bao nhiêu bạc tu vườn của ngài, mới đem hoàng cung tu đến không phóng khoáng như vậy, không có một chút quan hệ cùng với tòa nhà của nhà chúng ta.’.”
Nàng vừa nghe, phốc một tiếng bật cười, gần như có thể tưởng tượng được vẻ không nghiêm túc liều lĩnh khi nói những lời này của Ôn Đình Dận.
Hoàng đế thế nhưng không trị tội hắn, chẳng qua là các đại nhân của Công bộ(3) đại khái không được an bình rồi.
Một ngày này, Ôn Thiên Tư bỗng nhiên lôi kéo nàng muốn xuất môn, thần thần bí bí nói có người muốn gặp nàng, nàng hỏi người nọ là ai, Ôn Thiên Tư chỉ cười không đáp, dù sao chỉ cần không phải là đi Hình bộ, nàng cũng không sao cả. Liền theo Ôn Thiên Tư ngồi lên xe ngựa, chạy một đoạn đường rất dài, sau khi xuống xe, nàng nhất thời sửng sốt—
Tường vàng cao cao và ngói lưu ly màu đỏ trước mắt kia, cùng với mấy tên thái giám thân mặc tử y ở cửa kia, nơi này là… hoàng cung?!
Hiển nhiên Ôn Thiên Tư thường đến hoàng cung đi lại, thái giám ở cửa nhìn thấy nàng, lập tức cười nghênh đón, “Ôn tiểu thư tới rồi, hoàng hậu nương nương đặc biệt cho nô tài chờ đón ở chỗ này.”
“Hoàng hậu?” Giang Hạ Ly hoảng sợ, tuyệt đối không ngờ đến người muốn gặp mình, thế nhưng lại là nhất quốc chi mẫu.
Ôn Thiên Tư làm mặt quỷ với nàng, “Giang tỷ tỷ sẽ không giận muội chứ? Hoàng hậu nghe nói muội quen biết tỷ, liền chủ động cho muội đưa tỷ vào cung, văn của tỷ đã sớm lưu truyền đến trong kinh rồi, trong cung có rất nhiều người đều đã đọc, hoàng hậu nương nương nói thích nhất《Đào hoa nữ hiệp liệt truyện》, chỉ hận kết cục kia không toàn vẹn, bảo muội bất kể như thế nào cũng phải mang tỷ vào trong cung, cùng tỷ hảo hảo thảo luận một phen.
Giang Hạ Ly thụ sủng nhược kinh, ngược lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nàng vẫn luôn cảm thấy chuyện xưa mình viết được truyền lưu ở trong phố phường cũng thôi, dù sao chăng nữa cũng không trèo lên được nơi thanh nhã, nhưng nghĩ lại, nếu ngay cả hoàng hậu cũng thưởng thức văn nàng viết, vậy án oan nàng không duyên cớ gặp phải sẽ có hi vọng rửa sạch rồi, nhận thức hoàng hậu cũng không phải chuyện xấu gì.
Đang đi vào trong thì trước mặt có một tên thái giám đang dẫn người đi ra ngoài, người hai bên vừa thấy mặt, Ôn Thiên Tư cười nói trước, “Ca, huynh lại đến sớm hơn muội một bước rồi.”
Nhìn thấy Ôn Đình Dận, Giang Hạ Ly có cảm giác thần sắc hôm nay của hắn có chút ngưng trọng, không biết đã nói gì với hoàng đế, lo âu nhìn hắn, nhưng đang ở hoàng cung chung quanh đều có tai mắt, không tiện hỏi nhiều, chỉ sợ bỗng dưng gây ra chuyện gì cho hắn.
Nhìn thấy hai người các nàng, hắn cũng ngẩn ra, tiếp đó nhíu mày, “Muội lại dẫn loạn người vào hoàng cung.”
Giang Hạ Ly rõ ràng cả kinh. Chẳng lẽ Ôn Đình Dận lo lắng sau khi nàng vào cung, chuyện hắn chứa chấp tội phạm sẽ bại lộ? Vì thế nàng vội vàng nói, “Vậy ta đi trở về thôi.”
Ôn Thiên Tư không rõ nội tình, giữ chặt nàng lại, thở phì phì hỏi lại, “Sao Giang tỷ tỷ không thể vào cung? Là hoàng hậu nương nương muốn gặp tỷ ấy, hoàng cung này cũng không phải là huynh mở ra, chẳng lẽ còn do huynh định đoạt?”
Nàng ngập ngừng nói: “Cũng không phải muốn như vậy… ta không hiểu quy củ lắm, sợ sau khi gặp ứng đối không thỏa đáng, sẽ xảy ra sự cố…”
Ôn Thiên Tư ở một bên cố gắng: “Sợ cái gì? Hoàng hậu nương nương nói chuyện tốt lắm, lại nói có muội phụng bồi, sẽ không phạm lỗi gì.”
Ôn Đình Dận lại nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên kéo cổ tay nàng, “Ta dẫn ngươi đi.”
Phương hoàng hậu mười bốn tuổi vào cung, mười bảy tuổi bởi vì sinh hạ thái tử mà thăng chức quý phi, hai mươi ba tuổi được sắc phong làm hoàng hậu, có thể nói là trôi qua thuận buồm xuôi gió, sống an nhàn sung sướng, tuy hiện giờ đã gần năm mươi, làn da vẫn trắng nõn trơn nhẵn như trước, nếu không phải khóe mắt có ít đường vân mảnh, Giang Hạ Ly còn tưởng rằng bà chỉ ba mươi có lẻ mà thôi.
Phương hoàng hậu nhìn đoàn người bọn họ, không khỏi cười nói: “Chính ra Đình Dận đã rất lâu không đến thăm ta rồi, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm bổn cung vậy?”
Ôn Đình Dận khom người hành lễ: “Thiên Tư lại đến quấy rầy nương nương, thường ngày ta dạy dỗ không nghiêm, sợ muội ấy lỗ mãng vô lễ, khiến nương nương chê cười.”
“Ca ca có tâm tốt lắm, chỉ là Thiên Tư đến chỗ bổn cung chơi cũng không phải là lần một lần hai, ngươi còn có cái gì để lo lắng? Cho dù nàng không che đậy miệng, ngươi còn sợ bổn cung sẽ giáng tội cho nàng ư? Vị này có lẽ chính là… Giang cô nương rồi?”
Ngay sau đó bà ném ánh mắt về hướng Giang Hạ Ly đứng bên cạnh, “Vẫn luôn chỉ cùng cô nương thần giao, đọc văn của ngươi rất lão đạo, không nghĩ tới tuổi của ngươi còn nhỏ như vậy, năm nay… được hai mươi chưa?”
“Mười tám tuổi.”
“Mười tám tuổi, nên xuất giá rồi. Có nhà chồng tương lai chưa?”
Tha thiết ân cần của hoàng hậu làm cho Giang Hạ Ly thấy rất xấu hổ, nhưng lại không thể không trả lời: “Còn chưa có.”
“Nghe Thiên Tư nói, ngươi dường như cũng xuất thân gia đình quan lại, phụ thân ngươi là ai?”
Lại là một câu hỏi không muốn trả lời nhưng lại không thể không trả lời: “Giang Nhiễm.”
Phương hoàng hậu có chút kinh ngạc, “Lễ bộ Thị lang Giang đại nhân? Bổn cung nghe nói ngươi ở Bành Thành, nhưng Giang phủ đang ở kinh thành a, tại sao lại khiến ngươi một người lưu lạc ở bên ngoài?”
Đoạn chuyện xưa này, Ôn Thiên Tư cũng không biết, cũng nhịn không dược quan tâm, “Đúng vậy, nhà tỷ tỷ ở kinh thành, sao tỷ tỷ lại một mình một người đến Bành Thành mở một tửu phường nhỏ? Nhà Giang Thị lang… đúng rồi, vị hôn thê của Liễu Thư Đồng kia, không phải là một vị họ hàng của Giang Thị lang sao?”
Nghe đến cái tên Liễu Thư Đồng này, Phương hoàng hậu trầm mi xuống, “Công tử Liễu gia à? A, bổn cung nhớ rồi, nghe nói hắn vốn có một vị hôn thê đính hôn từ nhỏ, về sau lại trúng ý mỹ mạo của cô nương Triệu gia, liền từ hôn kết thông gia nhà khác, vị tiểu thư bị từ hôn kia, hình như là nữ nhi của Giang Thị lang a.”
Nói đến đây, đã không còn chỗ có thể trốn, Giang Hạ Ly đành phải mỉm cười: “Người theo lời của hoàng hậu nương nương chính là ta.”
“Cái gì?” Ôn Thiên Tư gần như nhảy dựng lên, lập tức trở nên đầy lòng căm phẫn, “Liễu Thư Đồng người này thoạt nhìn văn văn nhã nhã, muội vẫn cho rằng hắn là người tốt, lại có thể làm ra chuyện tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy! Giang tỷ tỷ của muội có chỗ nào không tốt, hắn dựa vào cái gì mà có người mới liền quên người cũ? Giang tỷ tỷ, tỷ rời xa quê hương, chẳng lẽ là vì bị bọn họ bức?”
Ôn Đình Dận bỗng nhiên nói chen vào, “Chuyện nữ nhân quan tâm, quả nhiên là hôn tang giá thú(4), chuyện hai nhà Giang Liễu người ta, muội là cô nương Ôn gia quan tâm như vậy làm cái gì?”
“Nói không phải nói như vậy…”
“Không phải nói như vậy, muội muốn nói thế nào?” Sắc mặt hắn trầm xuống, Ôn Thiên Tư lập tức ngậm miệng.
Phương hoàng hậu cười nói: “Đình Dận, còn nói muội muội ngươi, ngươi tới chỗ này của ta rốt cuộc là có chuyện gì, cũng không phải thật sự là đến thăm ta chứ?”
Ôn Đình Dận cười: “Hoàng hậu nương nương tuệ nhãn như đuốc, Đình Dận cũng không dối gạt người. Vừa rồi hoàng đế ra cho ta một vấn đề khó khăn, muốn ta thành lập thương hội ở Đông Nhạc, liên hệ thương hộ khác, cho ta làm ông chủ lớn, nhưng đây rõ ràng là đắc tội người ta lại tìm chuyện phiền phức cho mình, ngài biết tính khí Đình Dận không tập trung, lại không thích nhất là quản giáo người khác, chuyện xui xẻo này, nương nương có thể nghĩ biện pháp thoái thác giúp ta được không?”
Phương hoàng hậu bốn lượng đẩy ngàn vàng(5): “Bổn cung từ trước đến nay không quản quốc sự, chuyện hoàng thượng cho ngươi đi làm ta lại không hiểu, càng không nhúng vào. Đúng rồi, ta nhớ mấy ngày trước đó hoàng thượng vẫn luôn nhắc đi nhắc lại cái chuyện ngươi muốn vớt một con thuyền đắm, nếu ngươi muốn lấy lòng người, thì dùng con thuyền kia đi trao đổi a!”
“Ai, nương nương không biết, con thuyền kia rất khó vớt, hơn nữa hiện giờ lại bị nhân mã tứ phương nhìn chăm chú, là một khoai lang phỏng tay, ta chỉ muốn mau chóng quăng bỏ, nếu hoàng thượng lấy chuyện này làm điều kiện, ta còn thật sự là trái phải đều khó xử đây.”
Nhờ có Ôn Đình Dận nói sang chuyện khác, Giang Hạ Ly mới không tiếp tục bị truy vấn chuyện Liễu Thư Đồng từ hôn.
Về sau Phương hoàng hậu lưu bọn họ lại ăn bữa trưa, đúng lúc gặp hoàng thượng cũng tới, lại thấy Ôn Đình Dận cũng đang ở nơi này, không khỏi trêu ghẹo, “Đình Dận là tới tìm hoàng hậu nói hộ à? Hôm nay người nào nói hộ cũng vô dụng, ngươi nhất định ngồi vào vị trí thủ tọa của thương hội này rồi.”
“Dù sao bệ hạ cũng thích ép buộc người khác.” Ôn Đình Dận cười nói: “Bệ hạ cảm thấy Hộ bộ không có năng lực à? Để ta quản lý thương hội, nếu thương nhân thông đồng cùng một giuộc, thì lúc Hộ bộ thu thuế sẽ thêm không ít phiền toái.”
“Chẳng lẽ ngươi dám cấu kết với những người đó sau lưng trẫm?” Hoàng đế khẽ trừng mắt, “Trẫm trọng dụng ngươi, ngươi cũng không nên cô phụ trẫm.”
“Sự coi trọng của bệ hạ… chỉ sợ là gánh nặng làm người ta không thể chịu đựng a!”
Than phiền của hắn cũng không dẫn tới hưởng ứng của hoàng đế, bởi vì ông đang đánh giá Giang Hạ Ly, “Lúc nào thì trong cung của hoàng hậu lại nhiều thêm một vị giai nhân xinh đẹp như vậy? Vị này không phải là người nào đó của Đình Dận chứ?”
Ôn Thiên Tư giới thiệu: “Hoàng thượng, đây là bằng hữu của ta, hoàng hậu nương nương đặc biệt bảo ta dẫn tỷ ấy vào cung nói chuyện phiếm.”
“Vị này chính là nữ nhi của Lễ bộ Giang Thị lang, là vị tài nữ thần kỳ đấy!” Hoàng hậu cười khen, “Đúng rồi, năm nay Giang tiểu thư mười tám tuổi, còn chưa gả cho nhà nào tốt, hoàng thượng có muốn làm bà mai hay không?”
Hoàng đế cười hỏi: “Chính hoàng hậu mới thích làm bà mai cho người ta, trước đó vài ngày không phải mới gả công chúa Ngọc Cẩm cho nhi tử của tướng quân Hào Chiến à? Lần này trong lòng nàng có phải lại có người thích hợp rồi không?”
“Đúng vậy. Mấy ngày trước phu nhân của Công bộ Thượng thư Vương đại nhân vào cung nói chuyện phiếm với thiếp, nói đến nhi tử nhà bà ấy, năm nay hai mươi rồi, còn chưa có lấy vợ, muốn thiếp giúp bà ấy tìm một môn đăng hộ đối, giai nhân tướng mạo tài hoa đều xứng đôi, người xem, không phải gặp được tiểu thư Giang gia sao? Đây thực sự được coi là ông trời tác hợp a!”
Hoàng đế có vẻ vui vẻ: “Ồ? Thì ra còn có duyên cớ này, nói như vậy kia thật sự chính là…”
“Thật sự là loạn đôi uyên ương.” Ôn Đình Dận bỗng nhiên mở miệng, thoáng hiện một nụ cười cổ quái hiện lên trên khóe môi hắn, “Nương nương thật sự là nóng vội, tuy Giang tiểu thư nói mình chưa có nhà chồng tương lai, nhưng cũng chưa đại biểu Giang tiểu thư chưa có đối tượng có thể thành thân.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây ngoại trừ chính hắn, đều đồng thời nghi hoặc nhìn về phía hắn.
____________________________________________
(1) Nga Hoàng Nữ Anh: là hai nhân vật nữ sống vào thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế trong lịch sử Tam Quốc, theo ghi chép của nhiều thư tịch cổ khác nhau thì Nga Hoàng và Nữ Anh đều là con gái của đế Nghiêu Y Kỳ Phòng Huân và đồng thời cũng là vợ của đế Thuấn Diêu Trọng Hoa.
Bấy giờ vua Nghiêu có 2 người con gái vừa có sắc lại vừa có tài nên nhà vua rất muốn gả 2 con vào nơi tử tế xứng đáng với nề nếp gia phong của mình, khi thấy thiên hạ khen tài của Diêu Trọng Hoa thì ông quyết định thử thách bằng cách gả cả 2 cô cho người này kết hợp cho kho lương thực làm của hồi môn. Nga Hoàng là chị làm chính thất còn Nữ Anh là em thì làm thứ thiếp, tuy nhiên 2 chị em không bao giờ cãi vã mà ăn ở đoàn kết, đoan trang hiền thục, nhường nhịn lẫn nhau từng cử chỉ hành động khiến người ngoài đều mến mộ. Một lần Ngu Thuấn đến đất Thương Ngô bên bờ sông Tương thì ngã bệnh qua đời, 2 bà thương khóc chồng ngồi cạnh mộ bên bờ sông Tương khóc ròng rã suốt 7 ngày 7 đêm. Chỗ nước mắt của 2 bà rơi xuống mọc ra bụi trúc nên người đời luôn gọi đó là “Tương phi trúc”, sau khi khóc than thì Nga Hoàng cùng Nữ Anh đều trầm mình xuống sông của để tuẫn tiết theo chồng. (Nguồn: vi.wikipedia.org)
(2) Cây dong: một loài cây như cây si.
(3) Công bộ: thuộc Lục bộ (Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ). Bộ Công coi việc xây dựng thành hào, cầu cống đường xá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm về núi rừng, vườn tược và sông ngòi.
(4) Hôn tang giá thú: Là 4 chuyện: kết hôn, tang ma, lấy chồng, lấy vợ.
(5) Bốn lượng đẩy ngàn vàng: Ý chỉ dùng lời nhỏ nhẹ đẩy vấn đề khó đi.