Turning - Vòng Xoay Của Vận Mệnh

Chương 47

Đó là một câu chuyện không có ý nghĩa theo bất kỳ ý nghĩa thông thường nào, nhưng một lần nữa, chết và trở về quá khứ đã khác xa với lĩnh vực thông thường.

Yuder rút tay ra khỏi cái đầu giờ đã bình tĩnh của mình, cơn đau đầu đã giảm bớt. Dần dần, ánh sáng lọt qua cửa sổ. Cậu không thể ngủ được nữa, vì vậy có vẻ tốt hơn là nên tắm rửa sớm.

Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy chiếc bàn nhỏ được kê trong phòng, hình ảnh của Kishiar trong giấc mơ bất ngờ hiện lên trong tâm trí cậu. Đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu khi anh lặng lẽ ngồi vào bàn làm việc.

Mặc dù anh ta đã tuyên bố là không hối hận, nhưng cái nhìn trong mắt anh ta sẽ khiến bất cứ ai nhìn thấy anh ta đều không thể tin được.

Chính xác thì cảm xúc dao động trong đôi mắt đó là gì?

Điều đó có thực sự xảy ra không?

Nếu như trong trí nhớ của anh ta cho tới bây giờ có gì đó không đúng, vậy đâu là ranh giới giữa sự thật và dối trá?

Ai dám can thiệp vào ký ức của Yuder Aile? Yuder thở dài khi vật lộn với câu hỏi không lời đáp.

"Ngay cả khi ký ức đó là sự thật... mọi thứ giờ đã khác."

Lần này, Kishiar không bị thương trong chiến dịch lấy lại Viên đá Đỏ. Hơn nữa, anh ta đã không sử dụng thanh kiếm thần thánh khi quân xâm lược tấn công. Việc anh ta là chủ nhân của thanh kiếm thần thánh vẫn là một bí mật chỉ một số ít người biết.

Thế là đủ. Cho đến nay, các mục tiêu của Yuder đang diễn ra suôn sẻ. Nắm chặt tay lại, cậu quyết định tạm thời hài lòng với sự thật đó.Tay cậu có một vết bầm tím nhỏ.

Hôm qua, Kishiar đã nói với các chị em Eldore, Gakane, Kanna và Yuder đến nơi anh ấy ở vào buổi sáng sau bữa sáng.

Tuy nhiên, Yuder không thể xuống nhà ăn lớn, nơi các thành viên Kỵ binh tụ tập ăn uống. Ba mươi phút trước khi bữa sáng bắt đầu, có người gõ cửa.

Đó là Nathan Zuckerman, như mọi khi, vẻ mặt bình tĩnh.

"Công tước đang yêu cầu cậu."

"...Hiện tại?"

"Đúng."

Yuder đã cho rằng Kishiar đã triệu tập tất cả các thành viên Kỵ binh đã đi cùng anh ta trong nhiệm vụ vì có việc gấp.

Nhưng khi đến nơi, tất cả những gì cậu thấy là Kishiar đang ngồi nhàn nhã một mình trước chiếc bàn dành cho một bữa ăn đơn giản. Không có thành viên đội nào khác trong tầm nhìn.

"Cậu ở chỗ này. Ngồi đi."

Kishiar vẫy tay một cách nhẹ nhàng, cầm một miếng bánh mì cắt thành miếng vừa ăn, xiên thịt và rau. Phong thái của anh ấy bình dị đến mức nếu không phải do bối cảnh, người ta có thể lầm tưởng đó là một buổi dã ngoại.

Không nhận ra, Yuder quay đầu về phía Nathan đang đứng phía sau anh. Nathan im lặng gật đầu. Điều này có nghĩa là Kishiar thực sự đã gọi cho Yuder một mình.

Với một chút cảm giác e ngại, Yuder tiến về phía Kishiar, quan sát xung quanh. Cậu có thể cảm nhận được luồng khí nặng nề và ngứa ran của Viên đá Đỏ bao trùm toàn bộ không gian, nhưng cậu không thể nhìn thấy chiếc hộp chứa viên đá. Chắc hẳn nó đã được đặt ở đâu đó sâu bên trong.

"Tại sao anh gọi cho tôi một mình?"

"Chúng ta ăn cơm trước rồi nói chuyện. Em vẫn chưa ăn sáng phải không?"

Yuder nhìn xuống những món ăn đặt trước mặt anh. Cậu hơi sửng sốt, không thể đoán được mục đích của lệnh triệu tập, nhưng đó thực sự là điều mà Kishiar sẽ làm.

"Dù sao thì, một khi Kishiar nói hãy ăn và nói chuyện, anh ấy sẽ giữ lời."

Yuder, cảm thấy rằng bài phát biểu tiếp theo sẽ không mang lại kết quả gì, nên ngồi xuống trước mặt anh ta.

"Chỉ là những món ăn đơn giản mà cậu có thể ăn. Không cần để ý đến cách cư xử của cậu, cứ thoải mái mà thưởng thức. Cậu biết đấy, tôi thích món ăn ngay trước mặt mình."

Món ăn mà Kishiar chỉ với một cái gật đầu bình thường là một món ăn được xiên trên que gỗ. Nó được làm bằng cách nghiền các loại ngũ cốc khác nhau thành bột, nặn thành hình tròn và nướng. Bên trong, nó chứa đầy các loại nguyên liệu, rất dễ ăn và ngon miệng.

Trong khi đợi Yuder, Kishiar đã ăn một ít, bằng chứng là những xiên gỗ rỗng được xếp ngay ngắn trên đ ĩa của anh ấy.

Yuder, nhìn nó, từ từ nhặt một xiên. Khi cậu lúng túng mở miệng và cắn miếng thịt trắng được nướng kỹ, một luồng hơi nóng lan tỏa trong miệng cậu. Món ăn mà Yuder đã chọn chứa đầy thịt đã được xào và nêm với nước sốt mặn.

Mặc dù chán ăn do cơn ác mộng đêm hôm trước, cậu nghĩ mình có thể ăn một lượng kha khá, vì thức ăn không quá đậm đà hương vị.

Lặng lẽ nhai thức ăn, Yuder bắt gặp ánh mắt đỏ hoe đang nhìn mình, mỉm cười như chờ đợi điều gì đó. Cậu bắt đầu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.

"Anh có điều gì muốn nói?"

"Mùi vị thế nào?"

"..."

Yuder duy trì một khoảng lặng ngắn. Thật khó để xác định liệu câu hỏi có thực sự hỏi ý kiến ​​​​của cậu về hương vị hay đó là một cuộc thăm dò cho điều gì khác.

"Nó ngon..."

Cậu trả lời một cách trần tục, an toàn. Nhưng nó không chân thành. Yuder chưa bao giờ thực sự cảm thấy thèm ăn trong kiếp trước.

Đối với cậu, không có sự khác biệt đáng kể nào giữa món súp cậu ăn ở quán trọ tồi tàn khi lần đầu gặp Gakane và món xiên đẹp mắt mà cậu đang ăn bây giờ. Nếu có một cách để sống mà không cần ăn, cậu sẽ là người đầu tiên áp dụng nó.

"Không, không phải là một câu trả lời không thành thật."

Kishiar lắc đầu.

"Là trợ lý của tôi có nghĩa là cạu phải trả lời những câu hỏi như vậy một cách chân thành. Bây giờ, hãy trả lời lại. Cậu thấy thế nào?"

Lông mày của Yuder hơi giật giật.

"Chắc chắn là một trợ lý không chỉ liên quan đến việc trả lời các câu hỏi về thực phẩm?"

Có phải anh ấy chỉ đang loay hoay? Dù sao, nếu anh ấy muốn một câu trả lời "chân thành" như vậy, anh ấy có thể đưa ra. Yuder ghép các từ hợp lý lại với nhau và nói ra trong một câu trả lời dài.

"Mặc dù có vẻ ngoài đơn giản, nhưng người ta có thể cảm nhận được sự chăm chút và thời gian để tạo ra nó. Hương vị nhẹ nhàng và trong lành, phù hợp cho một bữa ăn sáng. Tôi không thể diễn tả được niềm vinh dự lớn lao khi được chia sẻ một bữa ăn như vậy với anh, chỉ huy."

Ở đó, ổn chứ? Cậu đã làm theo yêu cầu, và cậu nghĩ thế là đủ, nhưng Kishiar lại lắc đầu một cách đáng ngạc nhiên, một nụ cười cố nén làm rung chuyển vai anh ấy.

"Thật thất vọng. Đó không phải là câu trả lời tôi muốn. Cậu vẫn không hiểu à?"

Cậu ấy phải hiểu gì từ một câu hỏi về hương vị? Yuder chưa bao giờ gặp phải những câu hỏi kỳ lạ như vậy khi cậu ấy còn là trợ lý của Kishiar.

Tất nhiên, Kishiar khi đó cũng là một người rất đặc biệt, nhưng ít nhất anh ấy đã không bắt đầu như thế này từ ngày đầu tiên làm phó của Yuder. Cảm thấy hơi thất vọng, Yuder mở miệng.

"Tôi từ khi sinh ra đã không thích mùi vị của thức ăn. Trên lưỡi tôi gần như không có bất kỳ sự khác biệt nào giữa cháo và cao lương mỹ vị, cho nên bất cứ điều gì tôi nói, tôi sợ rằng nó sẽ không vừa ý anh..."

"Đó là nó."

"Xin thứ lỗi?"

"Sự trung thực đó, đó là điều tôi muốn."

Yuder ngây người nhìn Kishiar, người cuối cùng cũng gật đầu với vẻ hài lòng.

“Cậu thật sự mong đợi cái người đang nhai thức ăn với vẻ mặt như đang ăn cát nói rằng nó ngon sao?”

"..."

"Mùi vị không ngon, nói mùi vị dở, nếu không muốn ăn, cứ nói. Đó là điều tôi mong đợi từ trợ lý của mình."

Giọng nói của anh ấy, nhẹ nhàng nhưng mang một trọng lượng không thể phủ nhận, vang vọng.

Chỉ khi đó Yuder mới hiểu được ý định thực sự đằng sau câu hỏi dai dẳng của Kishiar. Anh không muốn nghe một câu trả lời hời hợt, khách sáo.

Kishiar đã sử dụng phương tiện có vẻ nhẹ nhàng và bất ngờ là một bữa ăn để phá vỡ những bức tường mà Yuder đã dựng lên và bộc lộ cảm xúc thật của cậu.

Thật ngạc nhiên khi một vấn đề nghiêm trọng như vậy lại nằm dưới một câu hỏi có vẻ tầm thường. Phương pháp khiến người khác mất cảnh giác trong giây lát của anh ấy thật tuyệt vời. Điều đó thật khó hiểu nhưng đồng thời cũng thực sự đáng ngưỡng mộ.

"Ngay cả khi biết rằng Kishiar sử dụng chiến thuật như vậy, tôi vẫn mất cảnh giác."

Yuder chớp mắt, rồi khẽ thở dài.

"...Trong trường hợp đó, tôi sẽ ngừng ăn bây giờ. Tôi không đói."

"Hahaha! Cậu muốn làm gì thì làm. Nhưng ít nhất hãy uống thứ nước trái cây này. Nathan đã đích thân vắt nó cho chúng ta."

Kishiar cười sảng khoái, chỉ vào hai chiếc cốc đặt ở một bên bàn. Đó là nước ép được làm bằng cách nghiền hỗn hợp rau và trái cây.

Yuder nhìn Nathan, người đang đứng phía sau anh với vẻ mặt nghiêm nghị, rồi nâng cốc lên và uống cạn trong một ngụm. Thứ nước ép màu xanh tưởng chừng sẽ có vị rất lạ nhưng lại ngọt đến bất ngờ.

"Anh đang cho tôi một bài học sâu sắc trong ngày đầu tiên tôi làm trợ lý. Đây có phải là lý do anh gọi tôi trước không?"

"Không hề. Vấn đề thực sự là thế này."

Kishiar, người dường như cũng đang chuẩn bị kết thúc bữa ăn của mình, lịch sự lau miệng bằng một miếng vải trắng và đưa tay về phía Nathan. Nathan tiến đến chiếc bàn lớn, nhặt một thứ gì đó lên và trân trọng đặt nó lên tay Kishiar.

Đó là một đôi găng tay màu đen.

Vẻ mặt của Yuder thay đổi ngay lập tức.

"Cậu có vẻ ngạc nhiên. Vết thương vẫn chưa lành nên cần được băng lại. Đây là loại găng tay đặc biệt có phép thuật dính vào da người đeo và thúc đẩy quá trình lành thương. Chúng sẽ không bị hư hại ngay cả khi bị ướt hay dính máu. vì vậy hãy mặc chúng mà không cần lo lắng. Không cần phải cảm ơn tôi vì vết thương mà cậu đã nhận được khi bảo vệ tôi."

Cậu ấy đã nghĩ rằng đằng nào cậu cũng cần phải có một chiếc găng tay. Thật may là cậu không phải ra ngoài mua một cái, nhưng đó không phải là lý do khiến Yuder ngạc nhiên.

Ở kiếp trước, Kishiar thường đeo găng tay như vậy. Trong số những chiếc găng tay cậu ấy đeo, chắc chắn có một chiếc trông giống hệt chiếc trước mặt cậu. Những ký ức lúc đó, sống động như thể cậu đã quên chúng, đột nhiên ùa về.