Giọt lệ của tủi thân và ngạc nhiên lẫn mừng rỡ chảy dài, Lộ Tri Nghi không thể nào ngăn nổi.
Bọn họ xa nhau bốn năm, dù luôn giữ liên lạc nhưng không thể yên tâm như khi ở cạnh nhau.
Trên con đường học hành gian nan hay trong những buổi đêm cô đơn, Lộ Tri Nghi đều mơ thấy Trình Tố mở cửa ra, cười bảo anh về rồi.
Nhưng mỗi lần tỉnh mộng thì chỉ còn hư không.
Trình Tố nhẹ nhàng ôm Lộ Tri Nghi vào lòng, cúi đầu hôn tóc cô: “Xin lỗi vì đã để em đợi lâu đến vậy.”
Rõ ràng là nhớ nhung đến thế nhưng khi đứng trước mặt anh, Lộ Tri Nghi lại không thể thốt ra lời nào, cô chỉ có thể bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh để cảm nhận hơi ấm và hơi thở từng thuộc về chính mình.
Nghẹn ngào một lúc lâu, cô mới cất lời: “Là anh thật sao?”
Thật là hão huyền quá!
Vào trận tuyết rơi cuối cùng tại Thành Bắc, vào khoảnh khắc cô nhớ anh nhất, anh đã xuất hiện ngay sau lưng cô.
Lộ Tri Nghi thấy mình như đang mơ vậy.
Cô nức nở rời khỏi lòng anh, đứng thẳng người, quan sát khuôn mặt anh một cách kỹ càng, rồi lại vươn tay chạm vào.
Đến khi chạm vào gọng kính quen thuộc kia, Lộ Tri Nghi mới xác định rằng người cô yêu đã quay về.
“Trời lạnh mà sao em mặc mỏng manh thế.” Trình Tố cài cúc áo của chiếc áo vest trên người cô lại: “Em luôn chăm lo cho bản thân như thế này khi anh không ở đây sao?”
Nghe thấy lời trách cứ đầy cưng chiều này, Lộ Tri Nghi cười khì, vừa như cười lại vừa như khóc, cô thấy cảm giác được yêu thật sự đã quay về rồi.
“Vừa mới về mà anh đã hung dữ vậy à!”
Trình Tố vươn tay lau hàng nước mắt trên mặt cô, rồi lại ôm cô vào lòng, ôm lấy cô thật chặt, thật chặt.
Mọi tình cảm đều chất chứa trong hàng ngàn lời nói.
Trong bốn năm nay, Lộ Tri Nghi chỉ khóc đúng hai lần.
Một là khi chia xa, cô đi thẳng về trường mà không ngoái đầu lại, nước mắt chảy suốt đường đi.
Lần còn lại là ngày hôm nay, khi gặp lại anh, mọi sự đợi chờ đều trở nên đáng giá.
Rốt cuộc, bọn họ cũng không phụ lòng đối phương.
…
Trời quá lạnh mà Lộ Tri Nghi lại ăn bận mỏng manh, Trình Tố sợ cô bị cảm lạnh nên xoay người ra hiệu cho một chiếc xe đậu cách đó không xa chạy tới.
Người ngồi trong xe bước xuống, cung kính mở cửa sau.
Lộ Tri Nghi hơi ngạc nhiên: “Người này là?”
Trình Tố nắm tay cô: “Em cứ lên xe trước đã.”
Mấy năm nay, Trình Tố hiếm khi nhắc đến chuyện thân thế của anh với Lộ Tri Nghi.
Anh không nói ngay từ đầu vì không chắc bản thân mình có tiếp nhận được chuyện quá khứ không.
Sự thật giống hệt như anh đoán, hầu như Lâm Chính Quốc không nhắc gì đến chuyện của những năm trước.
Lòng ông cụ vẫn bị tổn thương, dù có không quan tâm thì cũng không thể bỏ qua khúc mắc với bố của Trình Tố.
Trong khoảng thời gian đó, Trình Tố không ép buộc gì, Lâm Quân Á sắp xếp việc học tập thi cử cho anh, còn anh chuyên tâm vào việc học, đến khi trúng tuyển vào Đại học Zurich, Lâm Chính Quốc mới nói lời đầu tiên với anh.
Ông ấy nói: “Cuối cùng con cũng có thể tìm kiếm vinh quang thay cho mẹ con rồi.”
Quan hệ ông cháu lúc này mới dần hòa hoãn, Trình Tố vốn không phải người giỏi ăn nói, ngay cả tình cảm với Lộ Tri Nghi anh còn giấu xuống tận đáy lòng. Vậy nên trông anh có vẻ hờ hững với Lâm Chính Quốc, nhưng mọi chuyện anh làm đều vô cùng cẩn thận.
Hai người trở nên thân thiết hơn khi Trình Tố gọi video cho Lộ Tri Nghi, Lâm Chính Quốc đi ngang qua, tình cờ thấy được Lộ Tri Nghi qua màn hình bèn thấy vô cùng thích thú, hỏi thăm một hồi lâu mới biết được hai người là người yêu.
Không biết có phải do thấy được bóng dáng lúc trẻ của con gái Lâm Quân Tụng không mà tự nhiên Lâm Chính Quốc cực kỳ quý cô bé có nụ cười rạng rỡ này.
Kể từ khi đó, chỉ cần Trình Tố gọi video với Lộ Tri Nghi thì ông ấy sẽ bắc ghế ngồi bên cạnh xem trộm. Lúc đầu Trình Tố không đồng ý, song sau đó ông ấy bắt đầu mặc cả với anh, ví dụ như cho gặp mặt cháu dâu tương lai thì ông ấy sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, ngày tháng cứ thế trôi đi.
Vậy nên…
Mọi chuyện thay đổi là vì Lộ Tri Nghi.
Tuy nhiên trước mắt, Trình Tố không thể giải thích nhiều chuyện cùng một lúc được, anh chỉ có thể nói với Lộ Tri Nghi: “Là xe của nhà anh.”
Anh dịu dàng xoa đầu Lộ Tri Nghi: “Về nhà với anh nhé?”
Lộ Tri Nghi trợn tròn mắt: “Nhà anh? Ở đây sao?”
“Ừm, ở đây, ở Thành Bắc.”
“...”
Lộ Tri Nghi sực nhớ ra một chuyện, lập tức hỏi anh: “Thế người thân của anh khỏe không?”
Trình Tố gật đầu: “Bọn anh trở về cùng nhau.”
“Vậy nhà mà anh nói là nhà anh đang sống chung với họ sao?”
“Đương nhiên rồi.” Trình Tố khẽ bảo: “Họ muốn gặp em lắm.”
“...”
Dù Lộ Tri Nghi rất muốn gặp người thân của Trình Tố.
Nhưng mà, làm gì có ai đi gặp phụ huynh lúc nửa đêm chứ?!
Lộ Tri Nghi mím môi, do dự: “Hay là ngày mai gặp đi anh, hôm nay trễ quá rồi, hơn nữa em không chuẩn bị gì.”
Trình Tố ngừng lại một lúc rồi không ép buộc cô nữa: “Ừ.”
Anh nắm tay Lộ Tri Nghi rồi dặn tài xế: “Đến Đại học A.”
Tuyết vẫn rơi suốt dọc đường nhưng lại lãng mạn hơn lúc tới.
“Sao anh về đột xuất thế? Không nói trước với em gì cả.”
“Anh mà không quay về lỡ bạn gái anh bị đàn em tặng hoa cuỗm đi mất thì sao?”
“...”
Lộ Tri Nghi phì cười: “Đồ hẹp hòi! Biết ngay là anh để bụng mà, vậy mà trên điện thoại còn vờ như không có gì.”
Hai người vẫn luôn đan tay nhau, khi tới trường rồi vẫn không nỡ buông ra.
Lộ Tri Nghi đang định cởi chiếc áo vest trên người xuống: “Em về trước nhé.”
Trình Tố vội ngăn cô lại: “Ngoài trời lạnh lắm, em cứ mặc đi.”
“...”
Được thôi, Lộ Tri Nghi cũng không muốn cởi ra lắm.
Trình Tố cẩn thận cài cúc áo cho cô, khẽ khàng cất lời: “Chiều mai anh đến đón em đến nhà anh ăn tối.”
“Dạ.”
“Về ký túc xá rồi nhắn tin cho anh nhé.”
“Dạ.”
“Đợi đã, em có đói không?”
“...”
Lộ Tri Nghi nhoẻn miệng cười: “Có gì anh nói luôn một lần được không?”
Trình Tố khựng lại rồi bảo tài xế xuống xe: “Cậu ra ngoài đợi tôi một chút.”
“Dạ.”
Sau khi tài xế xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người.
Lộ Tri Nghi chớp mắt: “Sao vậy anh?”
Trình Tố nhìn cô, nghiêng người tới, áo sơ mi trắng phác họa ra dáng người anh, giọng nói cũng trầm xuống: “Còn một việc anh chưa làm.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Hơi thở quen thuộc đến gần, Trình Tố giữ gáy Lộ Tri Nghi, sự ấm áp dừng bên môi.
Ký ức xa xăm được kích hoạt, Lộ Tri Nghi hơi run lên, cơ thể bị đè vào cửa xe, cô cảm nhận được sự chiếm đoạt và đòi hỏi của anh, giống hệt như trong ký ức, vừa dịu dàng vừa thô bạo.
Lộ Tri Nghi bị hôn đến mức không thở nổi, cô vươn tay đẩy anh ra nhưng lại bị khóa môi thêm lần nữa.
“Tri Nghi…”
“Anh nhớ em lắm…”
Hơi thở nóng hổi phả vào bên tai, Lộ Tri Nghi chưa kịp đáp lời đã bị hôn sâu thêm lần nữa.
Giữa đêm tuyết rơi, cửa sổ xe đóng chặt, không ai biết chuyện gì đang diễn ra trong xe.
Nụ hôn triền miên, sau vài phút, Trình Tố mới buông Lộ Tri Nghi ra.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, môi Lộ Tri Nghi bị hôn đến đỏ ửng, khắc ghi bốn năm chịu đựng và nhớ nhung.
Cô đỏ mặt, lí nhí bảo: “... Bây giờ em đi được chưa?”
Trình Tố bước xuống giúp cô mở cửa xe, anh xoa mặt cô: “Ngày mai anh đến đón em.”
Lộ Tri Nghi gật đầu, cô nhìn tài xế đứng gần đó, tự nhiên thấy chột dạ nên cúi đầu chạy đi.
Lộ Tri Nghi khoác áo vest quay lại ký túc xá, trông cô như cô gái mới yêu lần đầu, tim đập liên hồi.
Thạch Lan thấy cô khoác áo của đàn ông về thì vừa ngạc nhiên vừa tò mò đi tới, vừa quan sát vừa hỏi: “Tri Nghi nè, vì sáng nay tớ nói cậu bịa chuyện có bạn trai nên tối nay cậu mua chiếc áo vest để khoác đấy à?”
Lộ Tri Nghi liếc cô ấy: “Tớ đâu có rảnh rỗi vậy!”
Nói rồi cô cong môi: “Bạn trai tớ quay về rồi.”
Đám bạn nghe vậy đều đồng thanh hỏi: “Thật ư? Mà bạn trai cậu làm gì vậy? Mấy năm liền chả thấy mặt mũi đâu.”
Lộ Tri Nghi khựng lại, cô không thể trả lời câu hỏi này.
Bốn năm không gặp, Trình Tố trở nên vừa quen vừa lạ, anh của hôm nay hoàn toàn khác trước đây, tạo nên cảm giác cao quý xa cách đến lạ, chỉ là nó tạm thời bị sự ngạc nhiên mừng rỡ ban nãy giấu đi thôi.
Lộ Tri Nghi cảm thấy Trình Tố mới quay về hơi khác, song cụ thể là khác thế nào thì cô không nói rõ được.
Lộ Tri Nghi không nói gì, mấy bạn cùng phòng nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt.
Trong mắt bọn họ, Lộ Tri Nghi cực kỳ hoàn hảo, thành thích tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng có vẻ hơi là lạ trong chuyện tình cảm.
Theo những lời nói thầm sau lưng thì dường như cô đang mắc kẹt trong những lời bịa đặt giả dối.
Từ năm nhất đã bảo mình có bạn trai, nhưng đến khi tốt nghiệp rồi vẫn chưa thấy bóng dáng của bạn trai đâu.
Cuối cùng, Thạch Lan vẫy tay kết thúc đề tài này: “Được rồi được rồi, nếu mai anh ấy rảnh thì mời tụi tớ ăn một bữa nhé, tiện thể làm quen luôn!”
Chút chuyện này thì không thành vấn đề.
Lộ Tri Nghi gật đầu: “Được, để mai tớ hỏi anh ấy xem sao.”
Trận tuyết cuối cùng của Thành Bắc kết thúc vào đêm hôm qua.
Ngày hôm sau, cả thành phố được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp, dường như thời tiết cũng đang chúc mừng cuộc hội ngộ của Lộ Tri Nghi và Trình Tố.
Lộ Tri Nghi dậy rất sớm, cô nhanh chóng hoàn thành công việc cần làm rồi bắt đầu ngắm nghía trước gương.
Hôm qua bất ngờ gặp Trình Tố nên cô chưa kịp sửa soạn gì, hôm nay hai người lại gặp nhau, không biết có được tính là buổi hẹn hò đầu tiên sau bốn năm xa cách không nhỉ?
Lộ Tri Nghi đã cực kỳ chờ mong từ khi chìm vào giấc ngủ tối qua.
Bây giờ đứng trước gương, cô lại ngại ngùng căng thẳng hệt như thiếu nữ mới yêu lần đầu.
Phải mặc cái gì bây giờ?
Váy hồng nhạt hay là váy trắng đây?
Nên cột tóc thế nào mới đẹp nhỉ?
Đi giày gì thì hợp ta?
Lộ Tri Nghi cầm mấy món quần áo thử tới thử lui trước gương, dần dần, bỗng nhiên cô nhớ đến lần đầu tiên đi dạo phố với Trình Tố năm 18 tuổi, Trình Tố mua cho cô chiếc váy đen đầu tiên.
Lúc ấy anh đứng sau cô, khẽ cất lời: “Đẹp quá!”
Đó là lần đầu tiên anh trực tiếp khen cô.
Dù đã bốn năm trôi qua, khi nhớ đến khoảnh khắc đó, Lộ Tri Nghi vẫn rung động trước ánh nhìn của anh.
Cô bước ra khỏi miền ký ức, dường như Lộ Tri Nghi đã có ý tưởng, cô vứt mấy bộ váy màu nhạt vào tủ.
Hai giờ chiều, xe của Trình Tố dừng trước cổng Đại học A.
Anh đến sớm hơn giờ hẹn, vừa định gọi điện cho Lộ Tri Nghi thì đã thấy bóng dáng cô chầm chậm bước ra.
Trình Tố sững người, hạ cửa kính xe xuống.
Hôm nay trời có nắng, nhiệt độ cũng dần tăng lên, Lộ Tri Nghi mặc chiếc váy dệt kim màu đen, khoác áo gió kaki bên ngoài, mang đôi giày cao gót cùng màu. Khi gió thổi qua, mái tóc dài xõa sau lưng phấp phới, thi thoảng gặp được bạn học thì cô sẽ mỉm cười chào hỏi.
Không còn là cô bé cột tóc đuôi gà khi xưa nữa.
Cô hoàn toàn trổ mã thành dáng vẻ của một người phụ nữ.
Trình Tố ngắm nhìn từ xa, khóe môi chầm chậm cong lên.
Đi đến cổng trường, Lộ Tri Nghi lấy điện thoại ra bấm, vài giây sau, điện thoại của Trình Tố rung lên.
Anh nghe máy: “Alo?”
“Em ra tới cửa rồi.” Lộ Tri Nghi đeo tai nghe bluetooth, nhìn ngó xung quanh: “Anh thì sao, anh tới chưa?”
Trình Tố vừa định kêu tài xế bóp còi ra hiệu, bỗng nhiên một chàng trai trẻ đi tới trước mặt Lộ Tri Nghi.
Ngay sau đó, một giọng nói cô đơn vang lên trong tai Trình Tố: “Lộ Tri Nghi, chị đã nhận được vé xem phim mà hôm qua tôi đưa chưa?”
Trình Tố: “?”
Lộ Tri Nghi: “...”
Lộ Tri Nghi không biết trả lời ra sao.
Lại là đàn em khoa tiếng Đức.
Hơn nữa lại tình cờ gặp ngay lúc đang nói chuyện với Trình Tố.
Lộ Tri Nghi ngại ngùng đứng đó, không biết có nên cúp máy để Trình Tố không nghĩ lung tung hay không.
Song cô mau chóng bác bỏ ý định này, dù sao sau khi cúp máy thì sẽ giống như giấu đầu lòi đuôi.
Lộ Tri Nghi mím môi, dứt khoát từ chối trước mặt Trình Tố: “Cậu muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây, tôi có bạn trai rồi, cậu đừng đưa vé xem phim hay tặng hoa cho tôi nữa được không?”
“Chị có thể đổi lý do khác để từ chối tôi không? Tôi đã hỏi rồi, chị vốn không có bạn trai.”
“...” Lộ Tri Nghi bất đắc dĩ thở dài: “Tôi có thật mà!”
Đàn em này cũng vô cùng si mê, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: “Được rồi, chị nói có là có. Nhưng mà người đâu? Tôi đã hỏi toàn bộ học viện ngoại ngữ rồi, chưa có ai gặp bạn trai của chị hết!”
Lộ Tri Nghi chưa thấy chàng trai nào lì đến vậy, cô giải thích rất mệt, biết Trình Tố đang nghe, cô tháo tai nghe ra, vừa định hỏi đàn em này có muốn nói chuyện trực tiếp với Trình Tố không thì một đôi tay bỗng nhiên xuất hiện ở đằng sau, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.