Tường Vi Ngược Lối

Chương 19

Tri Nghi.

Giọng Trình Tố mang dòng điện truyền đến, sự dịu dàng lẫn chút khàn khàn, vô cùng êm tai.

Tim của Lộ Tri Nghi như dừng lại một nhịp, lúc sau lại tăng tốc khó mà kìm nổi.

Thì ra là thật, anh thật sự gọi mình là Tri Nghi.

Sau khi cúp điện thoại xong rất lâu, tiếng gọi khẽ của người đàn ông vẫn khắc trong đầu, cứ như pháo hoa nóng rực, lần lượt nở rộ trong đêm đen.

Cầm lòng chẳng đặng mà cong khóe môi, tim đập rộn ràng k1ch thích không hiểu nổi, tất cả tất cả, đều bởi vì một câu gọi của anh mà trở nên mất trật tự.

Có lúc Lộ Tri Nghi còn nghi ngờ việc mình gặp được Trình Tố có phải một giấc mơ hay không, giấc mơ quá tốt đẹp, như là ảo tưởng cô tự nghĩ ra trong tuổi xuân thiếu sức sống của mình, quá không chân thật.

Để mà khi anh gọi mình là “Tri Nghi”, Lộ Tri Nghi lại nghe rõ được tiếng tim đập và tiếng hít thở của mình như vậy.

Giống như thân ở trong biển người mênh mông hỗn loạn, anh nhẹ nhàng gọi một tiếng, thế giới sẽ yên tĩnh.

Chỉ còn bọn họ.

-

Hôm sau tỉnh dậy, thời tiết hình như cũng nhìn thấy sự vui sướng trong lòng Lộ Tri Nghi nên đã chiếu ra ánh nắng nhàn nhạt từ sớm.

Rung động đêm qua còn chưa rút đi, trước khi rời nhà, Lộ Tri Nghi đặc biệt chải vuốt trước gương một hồi lâu, sau khi xác định đã gọn gàng mới ra khỏi cửa.

Trong mắt cô chứa ý cười rất nhỏ, chờ khi thang máy đi xuống, dù đã cố gắng khiến mình tự nhiên hơn một chút, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng đập mạnh nổi.

Cửa mở, cuối cùng Lộ Tri Nghi hít sâu một hơi, đi ra ngoài.

Quả nhiên Trình Tố đứng ở nơi chờ cô hàng ngày, trong tay đã cầm bữa sáng được chuẩn bị trước, đeo gọng kính cô tặng anh, mỉm cười thật nhẹ: “Chào buổi sáng.”

Lộ Tri Nghi chậm rãi đi đến cạnh anh, hai chữ “thầy Trình” đã tới miệng, nhưng lại nuốt ngược vào trong.

Cô không muốn kêu anh là thầy nữa.

Nhưng gọi thẳng tên lại có chút không phù hợp, dù sao quan hệ thầy trò ở đó, anh còn lớn hơn cô vài tuổi.

“Chào buổi sáng.” Lộ Tri Nghi dứt khoát bỏ bớt tên, nhỏ giọng đáp lời anh.

Chỉ là thay đổi tên gọi, quan hệ hai bên hình như lại có sự thay đổi kỳ diệu.

Hôm nay Trình Tố mua sandwich trứng, anh đưa cho Lộ Tri Nghi, thuận miệng hỏi: “Tay còn đau không?”

Lộ Tri Nghi giơ cổ tay trái, nơi bị cọ xát trầy da đang dán một cái băng cá nhân màu hồng nhạt, thật ra vẫn còn đau, đặc biệt là vào lúc làm động tác cong tay, sẽ có cảm giác cực kì đau đớn.

Nhưng cô cười cười nói với Trình Tố, “Không đau ạ, đã không còn cảm giác gì.”

Vừa nói, vừa dùng tay phải nhận lấy chiếc sandwich người đàn ông đưa qua, “Em cảm ơn.”

Cúi đầu cắn hai miếng, bỗng Lộ Tri Nghi cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Cô ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện sữa bò còn ở trên tay Trình Tố.

Không xác định được là anh quên đưa cho mình, hay là vì nguyên nhân gì khác, Lộ Tri Nghi lại ngại mở miệng đòi, đành phải tiếp tục nhai khô khốc.

Nhưng sau đó Trình Tố liền xé vỏ, cắm ống hút, đưa sữa bò đến bên miệng cô.

Lộ Tri Nghi sửng sốt, theo bản năng dùng cái tay bị thương nhận lấy, Trình Tố lại không đưa cho cô.

“Cứ như vậy mà uống đi.”

Lộ Tri Nghi chớp chớp mắt: “Dạ?”

Chỉ vài giây, cô đã hiểu ra ý tứ của hành động này từ người đàn ông.

Hình như anh hoàn toàn biết rõ tình hình thật sự của cái tay bị thương kia, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng lại rất săn sóc giúp cô cầm sữa bò, thậm chí đút cô uống.

Sáng sớm nên tiểu khu rất ít người, sương mù ẩm ướt trôi vào vòng tay, trong gió lẫn thêm hương cỏ xanh, Lộ Tri Nghi cứ như vậy mà đứng cạnh Trình Tố, sữa bò đưa đến bên miệng, giống như đứa bé quen được chiều hư.

Tuy cảm thấy hình ảnh như vậy rất xấu hổ, nhưng Lộ Tri Nghi chỉ dừng một chút, rồi vẫn nhẹ nhàng kề sát vào ống hút.

Sữa từng chút chảy vào khoang miệng ấm áp, không hiểu sao lại ngọt hơn bình thường.

Mới vừa vào tháng năm, thời tiết dần chuyển ấm, đồng phục của Lộ Tri Nghi đã đổi thành kiểu xuân hè, mái tóc dài ngày thường hôm nay cũng được buộc cao thành đuôi ngựa, khi cúi đầu, đường nét cổ tạo thành đường cong trắng nõn mềm mại.

Nhìn thêm mấy lần, đáy mắt không hiểu sao lại trào ra hơi nóng nho nhỏ.

Trình Tố lập tức dời tầm mắt, chờ cô gái nhỏ uống mấy ngụm sữa rồi mới lấy lại hộp sữa bò, tiếp tục cầm trong tay, “Đi thôi.”

Lộ Tri Nghi không phát hiện ra vẻ mặt anh có gì bất thường, đáp “ồ” rồi đi bên cạnh anh. Lúc đi tới cửa hàng tiện lợi dưới tiểu khu, Lộ Tri Nghi nói: “Chờ em một chút, em muốn mua hộp nhuận họng.”

Gần đây đổi mùa, cuống họng của cô có hơi không thoải mái.

Nhưng Trình Tố lại cản cô, “Em ăn đi, tôi đi.”

Nói xong một mình đi vào cửa hàng tiện lợi.

Lộ Tri Nghi nhìn bóng dáng của người đàn ông, khóe miệng bất giác lại cong lên, cô cúi đầu cắn sandwich, thường xuyên ló đầu nhìn về phía cửa hàng kia, trong lòng đều là bóng hình anh.

Một tiếng còi đột ngột vang lên cắt ngang hình ảnh hài hòa.

Lộ Tri Nghi quay đầu lại, mới phát hiện là ông bố Lộ Hoằng đã lái xe dừng ngay trước mặt.

“Đang định gọi điện thoại cho con đây.” Lộ Hoằng chỉ vào chỗ bên cạnh, “Ngẩn người đứng đó làm gì, mau lên đây.”

Lộ Tri Nghi: “…”

Lộ Tri Nghi theo bản năng nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, Lộ Hoằng phát hiện ra sự khác thường, cũng nhìn qua theo, “Sao vậy, đang đợi người?”

Sợ bị Lộ Hoằng phát hiện ra gì đó, Lộ Tri Nghi nhanh chóng vòng qua phía đối diện để lên xe, “Không có ạ, con định đi mua mấy món đồ thôi.”

Lộ Tri Nghi luôn ngoan ngoãn, Lộ Hoằng cũng không nghĩ nhiều, đạp chân ga chạy về phía trường học.

Lộ Tri Nghi lén liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy bóng dáng Trình Tố đi ra từ cửa hàng tiện lợi. Cô hơi áy náy, lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh.

[Bố em tới, xin lỗi.]

“Mấy ngày nay bố rất bận, cũng rất mệt, bên chỗ dì của con còn phải quan tâm không ít, ấm ức cho con.” Lộ Hoằng vừa lái xe vừa nói.

Từ khi Giang Ánh Nguyệt xét nghiệm là có thai, Lộ Tri Nghi thật sự rất giống một người bị lãng quên, nếu không phải có Trình Tố ở bên, những buổi đêm cô đơn dài đằng đẵng đó, đều chỉ có một mình cô tự chịu.

Lộ Hoằng làm bố, nói ra những lời này, ngược lại còn coi như có có chút tình nghĩa.

Ít nhất, ông biết mình làm con gái tủi thân.

Thật ra Lộ Tri Nghi rất tỉnh táo, từ khi cô trở lại An Ninh thì đã không còn trông cậy vào việc chạy theo sự hoàn hảo gì hết, hiện giờ Giang Ánh Nguyệt đang mang thai, cô bị lơ là cũng là hết sức bình thường.

Cho nên cô đáp lại Lộ Hoằng: “Không có gì.”

Tiểu khu cách trường rất gần, lái xe vài phút đã đến, xe dừng trước cổng trường, Lộ Hoằng lấy ra một cái hộp từ ghế sau, bên trong là một chiếc bút máy.

“Hôm trước bố đi ngang qua cửa hàng nhìn thấy đẹp nên mua.” Lộ Hoàng nói, “Tri Nghi, ngày mai bố sẽ đi công tác, nếu con có việc gì gấp, có thể tìm Tiêu Nam.”

Lộ Tri Nghi nhận cây bút máy, nhíu mày: “Lại đi công tác ạ?”

Cũng vào lúc này, cô chú ý tới đáy mắt Lộ Hoằng hiện rõ sự uể oải, hình như rất mệt mỏi.

“Cho nên mới đến thăm con trước khi đi.” Lộ Hoằng kéo cửa bên cạnh ra, “Đi đi, tự chú ý đến bản thân.”

“…”

Có lẽ là vì Giang Ánh Nguyệt mang thai, trong nhà nhiều thêm một cái miệng ăn, là chủ gia đình, Lộ Hoằng khó tránh khỏi sẽ thêm chút áp lực.

Lộ Tri Nghi nhớ tới lời ông đã từng nói.

“Bố cũng không muốn kiếm tiền không muốn nuôi gia đình, muốn không cần phải bôn ba như vậy, có thể được không?”

Sau khi xuống xe, nhìn bóng dáng lái xe đi xa của bố, Lộ Tri Nghĩ khẽ thở dài. Có khi cô cũng không phân biệt nổi, có phải mình đã quá lý tưởng hóa rồi không, vẫn chưa hiểu sự tàn khốc và hiện thực của thế giới này.

Cô cúi đầu đi về phía phòng học, nhớ tới gì đó, lại lấy điện thoại ra.

Quả nhiên, vài phút trước Trình Tố đã trả lời cô: [Thấy rồi, không sao.]

Tuy chỉ là vài chữ ngắn ngủi, lại giống như một liều thuốc tốt, nhẹ nhàng xua tan đi sự buồn bực vừa nổi lên trong lòng Lộ Tri Nghi.

Chỉ khi nhìn thấy thứ có liên quan tới anh, cô mới có thể cảm nhận được cuộc sống vẫn còn một tia sáng.

Cũng may, có anh.

Thi đại học tiến vào một tháng đếm ngược, bầu không khí tốt nghiệp dần lan ra khắp khuôn viên trường, các bạn học bắt đầu đưa quà tốt nghiệp cho nhau, sổ lưu niệm, chụp ảnh chung, mỗi người đều dùng cách riêng của mình để chào tạm biệt thanh xuân trong trường.

Rất nhiều bạn học đưa sổ lưu bút cho Lộ Tri Nghi, từng quyển cô đều nghiêm túc viết lời chúc cho mọi người.

“Chúc cậu công danh rạng rỡ.”

“Lấy mộng làm ngựa, không phụ cảnh xuân tươi đẹp.”

“Vạn sự như ý, tương lai đáng mong chờ.”

“…”

Vốn chỉ là đồng ý với yêu cầu của bạn học, nhưng viết rồi lại viết, Lộ Tri Nghi cũng từ từ sinh ra chút suy nghĩ.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Sở Nghiên tìm các thầy cô bộ môn viết lời chúc cho cô, phần xúc động kia lại càng thêm mãnh liệt.

Nhân lúc ăn trưa, Lộ Tri Nghi âm thầm mua cho mình một quyển lưu bút.

Khi muốn che giấu tâm tư với người khác, sẽ theo bản năng mà làm chuyện giấu đầu lòi đuôi. Cho nên, Lộ Tri Nghi dùng thời gian nghỉ giữa tiết trong hai ngày, tìm bạn học ghi đầy lên sổ lưu bút của mình.

Chỉ chừa lại một tờ cuối cùng, bỏ trống chờ điền.

Cũng là lời nhắn duy nhất cô thật sự muốn có.

Sau tiết tự học tối cuối tuần, Trình Tố vẫn đúng giờ chờ cô ở cổng trường như cũ.

Mấy ngày nay anh đều như thế, hai người hình như đã hình thành thói quen ăn ý, buổi sáng cùng đi, buổi tối cùng về nhà.

Có khi đi trên đường, thậm chí Lộ Tri Nghi còn sẽ ngẩn ngơ cảm thấy hai người đang là người yêu trong một cuộc tình cuồng nhiệt.

Nhưng cảm giác Trình Tố cho cô rất mù mịt, rõ ràng thoạt nhìn như gần trong gang tấc, lại vì một vài điểm nhỏ mà kéo giãn, giống như giữa họ cách nhau một tầng sa mỏng không với tới, cô nhìn không thấu, cũng không đoán được anh.

Trên đường về, Lộ Tri Nghi cân nhắc phải mở miệng về chuyện viết lưu bút như thế nào. Dù sao anh còn không dạy cô được nửa tiết, hoàn toàn không thể nói là thầy mình.

Phải làm sao để có thể nói ra một cách tự nhiên thì mới được.

Lộ Tri Nghi cúi đầu, còn đang suy nghĩ phải nói thế nào, điện thoại của Dư Đồng lại đột ngột vang lên.

“Tan học chưa cục cưng? Tớ đang ở ngay cửa nhà cậu á!”

Lộ Tri Nghi sửng sốt, “Không phải cậu nói mai mới đến sao?”

“Hí hí, hôm nay không bận gì, ngoài rảnh rỗi cũng chỉ có rảnh rỗi, đúng lúc mẹ tớ làm đồ ăn ngon, bảo tớ mang đến cho cậu, nên tớ tới thôi.”

Dư Đồng tới tìm cô sớm hơn hẹn, Lộ Tri Nghi không rảnh nhắc lại chuyện lưu bút, nhanh chóng chạy về nhà.

Khi hai người đi ra từ thang máy, Dư Đồng đang đứng ở cửa 903, trong tay còn ôm một cái nồi hầm bự.

Thấy Lộ Tri Nghi trở về, Dư Đồng lập tức lắc người, “Cậu về rồi đó hả, tớ ôm cái thứ này sắp mệt chết rồi.”

Lộ Tri Nghi vội vàng đi lên giúp cô ấy bê, “Cái gì mà nặng vậy?”

Dư Đồng: “Mẹ tớ làm một nồi canh nấm cho cậu, nói cậu sống một mình rất đáng thương, cho cậu bồi bổ cơ thể.”

Lộ Tri Nghi: “…”

Còn chưa kịp cảm động, Dư Đồng thấy Trình Tố bên cạnh cô, chớp chớp mắt, bắt đầu làm mặt quỷ mà ám chỉ:

“Đây là người thầy cậu nói đến sao?”

Sợ Dư Đồng nói ra câu gì khiến mọi người xấu hổ, Lộ Tri Nghi âm thầm véo cô nàng một cái, lại quay qua giới thiệu với Trình Tố:

“Đây là bạn tốt của em, Dư Đồng.”

Lại nói với Dư Đồng: “Đây là...”

“Thầy Trình ạ, hi hi, chào thầy ạ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, thường xuyên nghe Tri Nghi nhắc tới thầy.”

“…”

Lộ Tri Nghi lập tức xấu hổ mà đỏ mặt, nhưng Trình Tố lại nhàn nhạt gật đầu, nói: “Chào em.”

Vờ như không để ý đến thâm ý trong câu “thường xuyên nhắc tới”.

Anh nói xong lập tức xoay người mở cửa nhà mình, Lộ Tri Nghi thuận thế đẩy Dư Đồng vào nhà, ai ngờ người này lại ló đầu ra nhiệt tình nói:

“Thầy Trình có đói không ạ? Hay là cùng nhau ăn bữa khuya nha, một nồi to như vậy hai người bọn em không ăn hết nổi!”

Động tác của Trình Tố hơi dừng lại, quay đầu nhìn đã thấy hai cô nàng đang “battle” nhau.

Một người tích cực nhiệt tình, xem trò vui không chê lớn chuyện, một người mặt mày đỏ ửng, muốn bịt kín miệng người kia.

Thấy tầm mắt Trình Tố liếc qua, Lộ Tri Nghi hơi xấu hổ, mất tự nhiên mà sờ tóc, cũng chỉ đành mời anh luôn:

“Nếu anh không có việc gì…”

Im lặng trong giây lát, Trình Tố rút chìa khóa đã c4m vào ổ ra.

Động tác này đã là đáp án của anh, đáy mắt Lộ Tri Nghi tràn ra sự vui vẻ nho nhỏ, Dư Đồng lại càng là người khoái giao tiếp*, trực tiếp đi qua đẩy Trình Tố vào trong phòng:

“Tới đây tới đây thầy Trình, vừa đúng lúc em có đề hóa không biết làm, không phải thầy sẽ chỉ giảng cho Tri Nghi mà không giảng cho em chứ, nào, đêm nay uống canh của em, em cũng là học sinh của thầy…”

*Từ này gốc là “社牛附身”, chỉ những người có xu hướng hoạt bát trong giao tiếp, ngược lại với những người mắc chứng sợ xã hội.

Dư Đồng phát huy sự nhiệt tình của mình khi giúp bố mẹ bán quần áo đến cực hạn, vừa lừa vừa gạt mà kéo Trình Tố đi đến phòng khách ngồi xuống.

Tâm tư quấy rối này của cô nàng Lộ Tri Nghi hiểu rất rõ, lúc hai người cùng đến phòng bếp lấy chén đũa, Lộ Tri Nghi nhỏ giọng nói với cô:

“Cậu rụt rè một chút được không, lát nữa đừng dọa thầy ấy.”

Dư Đồng lại chớp mắt với cô, dựng ngón tay cái: “Được đó, ôn tồn lịch sự, là người cực phẩm.”

Lộ Tri Nghi cam chịu lời nhận xét của cô ấy, mím môi, xoay người lén nhìn Trình Tố ngoài phòng khách.

Anh đứng cạnh kệ sách, tiện tay cầm một cuốn sách nước ngoài bản gốc lên đọc, bóng đèn vàng ấm đổ một mảng ánh sáng nhu hòa lên người anh, ngón tay anh khẽ nhúc nhích lật trang, cặp kính trước mắt khúc xạ ra ảnh ngược dịu dàng.

Dáng vẻ nghiêm túc thật sự quyến rũ, gợi lên mị lực mà anh không biết.

Cuối cùng Lộ Tri Nghi cũng cảm nhân được nguyên nhân những học sinh lớp mười một kia tiếc nuối khi anh rời đi.

Cô không nhịn được mà cũng phải cảm ơn Dư Đồng, để mình may mắn thấy được một khía cạnh như vậy của anh.

Vài phút sau, hai cô gái đi ra từ phòng bếp, dọn chén đũa.

Dư Đồng mở chiếc nồi hầm lớn, bên trong là canh nấm rau trộn đã được nấu sẵn, cô múc cho Trình Tố chén canh trước, tích cực giới thiệu: “Thầy Trình thầy nếm thử đi ạ, đây chính là bí tịch độc môn của mẹ em đó.”

Thật ra Trình Tố không có niềm yêu thích mãnh liệt với đồ ăn, lúc nãy đồng ý, cũng là vì mình có chút lòng riêng.

Trong phòng khách nhỏ yên tĩnh, mùi canh thơm phức bay khắp nơi.

Dư Đồng múc cho Lộ Tri Nghi một chén, vừa đưa cho cô vừa nói, “Lần trước mời cậu ăn bữa khuya mà không ăn no được, lần này chúng ta không có người ngoài, cũng không có anh Tố gì đó, cậu cứ yên tâm ăn nhiều một chút.”

Khụ!

Trình Tố bỗng nhiên sặc.

Lộ Tri Nghi lập tức rút khăn giấy đưa cho anh, “Sao vậy ạ?”

Trình Tố lau tay, “Không có gì.”

Dư Đồng chỉ cho là Trình Tố không cẩn thận, lại tiếp tục nói chuyện với Lộ Tri Nghi: “Lại nói nữa, lúc trước cậu sợ anh Tố kia tớ còn cảm thấy cậu nhát gan, nhưng hiện giờ tớ phát hiện cậu đã đúng, cái anh đó quá độc ác, thật không phải người thường.”

… Trình Tố mất tự nhiên bưng ly nước trước mặt lên.

Lộ Tri Nghi cũng tùy ý nói chuyện phiếm, vừa gắp đồ ăn vào chén Trình Tố bảo: “Anh ăn đi.”

Vừa cười hỏi Dư Đồng: “Sao vậy?”

Dư Đồng bĩu mỗi, “Chuyện này truyền khắp Thành Đông luôn rồi, nói cái anh đó mấy ngày hôm trước đè cậu hai nhà họ Chu trên sân thượng dọa người ta đái ra quần, nghe bảo là vì người phụ nữ của anh ta, đậu, nhà họ Chu có bối cảnh như thế nào ở An Ninh chứ, thế mà anh ta cũng dám chơi, trâu bò thật.”

Lần đầu tiên trong cuộc đời Trình Tố được trải nghiệm mùi vị của chột dạ.

Anh không tiếng động giả vờ uống nước, khóe mắt khẽ liếc qua Lộ Tri Nghi bên cạnh, muốn biết phản ứng của cô.

Ai mà ngờ, cô bé này sau khi nghe xong không nói gì, phải qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Anh ta dữ như vậy còn có bạn gái được sao?”

Trình Tố: “…”

- -------------------