Tường Vi Ngược Lối

Chương 14

Nhìn miếng băng cá nhân màu hồng cùng kiểu dáng kia, động tác tay của Lộ Tri Nghi hơi chậm lại. Đột nhiên cô trở nên tỉnh táo như bị một chậu nước đá đổ từ đầu xuống.

Kiểu dáng của miếng băng cá nhân này là sự kết hợp giữa thương hiệu và một dự án hoạt hình của cô gái nào đó cách đây không lâu. Nó đã từng trở nên thịnh hành một thời. Nhiều cô gái còn vì những hình vẽ này mà sưu tập tất cả các kiểu dáng của nó.

Một người đàn ông như anh sẽ không mua những món đồ hường phấn như vậy. Khả năng duy nhất chính là có một cô gái cũng thích những hình vẽ này, là người đã mua nó cho anh.

Rõ ràng lần trước đã nghe thấy giọng nói nũng nịu của một cô gái trẻ trong nhà anh, rõ ràng đã ngờ rằng anh có bạn gái, nhưng tại sao cô vẫn muốn làm chuyện không có chừng mực này chứ?

Bỗng chốc, Lộ Tri Nghi như rơi vào một xó xỉnh nào đó. Cô chán nản dừng động tác, đóng hòm thuốc của mình lại, rồi chỉ vào miếng băng cá nhân trong hộp đựng đồ, nói:

“Có lẽ anh nên tự mình dán đi.”

Thật ra thì, ngay lúc Lộ Tri Nghi phát hiện ra miếng băng cá nhân này, trái tim Trình Tố thắt lại nửa giây.

Nhưng đồng thời, lòng anh cũng mang một loại mong chờ nào đó, muốn chờ chủ nhân của miếng băng cá nhân này nhận ra nó.

Cũng nhận ra mình.

Nhưng không.

Trông Lộ Tri Nghi có vẻ không có chút hoài nghi nào, cứ như cô căn bản không nhớ mình đã từng đưa một miếng băng cá nhân cho người đàn ông bị thương ở KTV Toản Hào vậy.

Cô không nói chuyện nữa, chỉ yên lặng dọn dẹp hòm thuốc nhỏ.

Giữa hai người lại khôi phục sự xa lạ như lúc trước.

Trình Tố không biết cô đang nghĩ gì, cảm giác ấm áp vẫn còn quanh quẩn trên gò má. Anh không muốn kết thúc như vậy.

“Em định xử lý một nửa rồi mặc kệ à?” Anh nhìn Lộ Tri Nghi.

Lộ Tri Nghi cúi đầu, hai tay đặt hờ trên hòm thuốc. Một lát sau, cô mới đưa tay chỉ vào miếng băng cá nhân trong hộp đựng đồ, nói: “Có thể người cho anh cái này "tương đối thích hợp" dán giúp anh hơn...”

Trình Tố mất một lúc để phản ứng lại, dường như anh đã hiểu Lộ Tri Nghi đang do dự điều gì.

Anh khẽ bật cười một cách bí ẩn: “Tại sao lại tương đối thích hợp?”

Lộ Tri Nghi bị anh cười đến đỏ mặt. Cô mím môi, thuận theo lời anh thăm dò: “Bạn gái đó, không phải sao?”

Lộ Tri Nghi không biết tại sao mình phải biết bằng được đáp án này.

Có thể là sau khi cô vội vàng lấy miếng băng cá nhân của mình ra, nhưng lại phát hiện anh đã có miếng băng khác, một loại cảm giác mất mát khó hiểu lấp đầy lồng nguc cô.

Nhưng đến lúc hỏi ra miệng, cô lại cảm thấy bản thân có chút kích động, đường đột. Cô cúi đầu, lúng túng nói: “Xin lỗi, em...”

“Không phải.” Trình Tố thế mà lại trả lời cô.

Có lẽ do không nghĩ tới anh sẽ trả lời một cách thẳng thắn như vậy, Lộ Tri Nghi ngây ngẩn nhìn anh. Nhưng cả hai vừa chạm mắt nhau, cô đã trốn tránh.

Trong mắt cô toát lên vài phần thẹn thùng luống cuống. Ánh mắt như vậy hiện lên trên gương mặt xinh đẹp thuần khiết kia khiến Trình Tố dừng một chút, rồi tự dưng nói thêm một câu:

“Ít nhất là bây giờ vẫn chưa phải.”

Lộ Tri Nghi hơi sửng sốt. Cô bắt đầu tỉ mỉ phân tích những lời anh vừa bổ sung.

Bây giờ còn chưa phải, vậy nghĩa là... tương lai có thể phải?

Cổ họng trong phút chốc có chút khô khốc, Lộ Tri Nghi gật đầu, không biết nên trả lời anh thế nào mới được.

Mặc dù câu trả lời không giống như mình nghĩ, nhưng hình như không kém là bao.

Cô lấy băng cá nhân từ trong hòm thuốc nhỏ ra lần nữa, xé bỏ lớp bao bên ngoài rồi đưa cho Trình Tố, “Vậy em về trước đây. Đừng để vết thương đụng nước.”

Lần này, Trình Tố không ép buộc nữa, mà đi theo tiễn cô ra ngoài. Nhưng đột nhiên cô gái dừng bước, lát sau mới xoay người hỏi anh:

“Thầy Thành, có phải anh định chuyển đi không?”

Vừa nãy anh đã nghe cô hỏi nhân viên bất động sản về chuyện này, Trình Tố không rõ lắm: “Sao em hỏi vậy?”

“Không phải anh đã từ chức rồi à?”

Thì ra là vậy. Vị thầy giáo kia hóa ra từ chức rồi.

Trình Tố bỗng nhiên buồn cười.

Không biết người kia là một thầy giáo thế nào, mà đã lâu như vậy vẫn chưa chính thức cho cô gái này biết mặt.

Còn anh bị nhận nhầm đến nay, hình như cũng đã thành một loại thói quen, dần dần đắm chìm vào trong đó.

Kịch bản mà ông trời sắp đặt luôn xuất hiện bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng như vậy.

Trình Tố tựa vào cánh cửa nhìn vào đôi mắt tràn đầy mong chờ của cô bé. Cuối cùng, anh nói với cô ba chữ:

“Tôi không đi.”

Không biết là do bị vứt bỏ từ nhỏ hay trời sinh tính anh lạnh nhạt, rất nhiều thời điểm, kỳ thật Trình Tố không hề cảm thấy đồng cảm với niềm vui nỗi buồn của người khác.

Thái độ anh đối với thế giới này hờ hững đến cực điểm. Anh không có bất cứ đồ vật hay người nào để quan tâm, bản tính lạnh lùng đã khắc vào xương tủy, trái tim bị bao bọc bởi sắt đá.

Nhưng đời người dài đằng đẵng, có lẽ ngay chính Trình Tố cũng không nghĩ tới, vào một ngày mưa, mình sẽ che dù đi đến trước mặt Lộ Tri Nghi rồi nói câu đầu tiên với cô.

Sau đó câu chuyện của bọn họ cứ vậy mà bắt đầu.

Trình Tố không thể đoán được kết cục của câu chuyện này, nhưng không thể không thừa nhận, từ lúc anh chủ động gọi tên Lộ Tri Nghi vào tối nay, thành trì kiên cố của anh đã có lỗ hổng.

-

Chuyện Trình Tố và Chu Hành phát sinh xung đột rất nhanh đã gây ra một trận sóng gió nho nhỏ ở thành phố An Ninh.

Hiện giờ các cậu ấm nhà quyền quý đều biết có một tên chán sống đắc tội với cậu chủ Chu. Một người bạn có quan hệ không tệ với Trì Duệ gửi tin nhắn rằng:

“Tôi nghe nói Chu Hành giận điên lên, về nhà đập hết nửa cái tủ rượu.”

Chu Hành đứng hàng thứ hai trong nhà, trong tay có tiền, chơi bời cũng rất máu. Gã từng đến một câu lạc bộ nào đó, gọi một lần bảy tám cô gái ra chơi trò chơi. Lúc kết thúc, tình huống trong cái phòng bao đó hỗn loạn tới mức kinh khủng, là loại tình cảnh mà nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng dù vậy, vài cô gái trẻ vẫn không ngừng xông lên muốn ngồi lên đùi gã. Dẫu sao gã chỉ phất tay một cái đã cho mấy cô phục vụ tiền típ, mà mệnh giá còn toàn là loại bốn con số trở lên.

Loại cậu chủ như vậy đi tới đâu đều sẽ được tâng bốc tận trời. Nhưng khi đến Minh Trân, đầu tiên là gã gặp một Tiểu Ngọc không chịu tiếp rượu, tiếp theo lại bị mất hết mặt mũi trước đám bạn vì Trình Tố.

Những người ngày thường đã sớm nhìn không vừa mắt cái thói ngạo mạn của Chu Hành cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Bọn họ thay nhau cười gã ta kém cỏi, ngay cả người quản lý câu lạc bộ cũng sợ.

Trì Duệ có chút lo lắng gọi điện thoại cho Trình Tố: “Em bảo Tiểu Ngọc về nhà nghỉ ngơi rồi. Chu Hành là một thằng điên, em sợ nó sẽ làm ra chuyện gì đó.”

Lúc này, Trình Tố đang đánh dở một trận trong phòng tập quyền anh mình thường tới. Tháo đồ bảo hộ, anh chẳng thèm để ý mà thản nhiên hỏi lại: “Làm ra chuyện gì?”

Trì Duệ: “Sao em biết được. Không phải em đang nhắc nhở anh nên cẩn thận một chút đây sao?”

Trình Tố không trả lời ngay.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Trì Duệ chính là, “Cẩn thận một chút, đừng để lại sẹo trên mặt người ta.”

Hai người này quá hiểu đối phương. Mấy năm nay, Trình Tố đã chơi mấy trận trong giới quyền anh ngầm rồi, căn bản là không có đối thủ.

Nếu lần này Chu Hành thật sự muốn lén lút giở trò, Trì Duệ chỉ lo cho an toàn của gã ta mà thôi.

Trình Tố đi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc ra khỏi phòng tập, anh phát hiện bên ngoài trời đã đổ mưa rồi.

Thời tiết quen thuộc thế này khiến Trình Tố nhớ đến cái ngày anh và Lộ Tri Nghi gặp nhau lần đầu tiên.

Hôm đó cũng là một ngày mưa, lần đầu tiên anh đi làm phụ huynh của Lương Triển Triển, bởi vì không biết đường trong trường, anh tùy tiện tìm một người để hỏi.

Thật ra thì sau đó anh đã tự hỏi bản thân mình.

Thật sự là tùy tiện ư?

Lúc ấy, trong sân trường có rất nhiều người đi lại, mà Lộ Tri Nghi đang đứng chỗ khuất nhất.

Rõ ràng cô không phải là người đi đường đứng gần anh nhất.

Nhưng vừa nhìn thấy, anh đã lập tức chọn cô.

Không có bất kỳ nguyên nhân nào cả.

Ban đêm, cơn mưa phùn cứ rơi liên tục không ngừng, dần dần nhấn chìm một vài suy nghĩ. Vốn dĩ Trình Tố muốn về nhà, nhưng không biết tại sao anh lại từ từ lái xe đến cổng trường học.

Anh dừng xe bên đường, lần mò lấy điếu thuốc đặt lên miệng, lại không châm.

Những giọt mưa rơi trên kính chắn gió chảy thành dòng, cần gạt nước hoạt động theo quy luật trong bóng tối. Trình Tố đưa mắt nhàn nhạt nhìn đèn đường hai bên cổng trường học, nhìn hồi lâu mà đáy mắt không có chút biến hóa gì.

Cho đến mười phút sau...

Cánh cổng chậm rãi mở ra, một bóng dáng quen thuộc che dù bước ra ngoài.

Lúc này, anh mới hơi ngồi thẳng người lên một chút, lấy điếu thuốc từ miệng xuống, tay đặt trên vô lăng, lẳng lặng nhìn cô.

Lộ Tri Nghi nhìn xung quanh một vòng, giống như đang đợi ai đó. Một lát sau, anh thấy cô lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Có thể là gọi không được, cô đứng tại chỗ một lát rồi bắt đầu đi về hướng nhà mình.

Nhưng đi được mấy bước, một chiếc xe lao nhanh qua bên cạnh cô, làm nước văng tung tóe.

Lộ Tri Nghi bị nước làm ướt một mảng trên chân, cô dừng lại, trông có vẻ hơi tức giận. Khuôn mặt nhỏ bé lộ ra chút hờn giận, mắt nhìn theo chiếc ô tô đã chạy xa, đôi mày nhíu chặt nhưng lại không thể làm gì.

Đây là lần đầu tiên Trình Tố thấy biểu cảm như vậy trên mặt cô. Anh bất giác mỉm cười.

Nhưng chỉ mấy giây sau, nụ cười đã dừng lại.

Lộ Tri Nghi đứng ở chỗ đối diện dường như phát hiện ra gì đó. Ánh mắt cô xuyên qua màn mưa, nhìn thẳng về phía này.

Trình Tố: “...”

Rất nhanh, cô đã đi tới đây.

Trình Tố bất giác bỏ điếu thuốc vào hộp, lại sửa ống tay áo.

Không biết từ khi nào, những động tác này đã trở thành động tác trong tiềm thức của anh.

“Thầy Thành?” Cửa kính xe được hạ xuống, Lộ Tri Nghi nghi hoặc nhìn Trình Tố: “Sao anh lại ở đây?”

Hầu kết Trình Tố khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn, “Tôi chờ một người bạn.”

Mặc dù đã nghỉ việc, nhưng anh biết một vài người bạn làm giáo viên trong trường cũng là chuyện bình thường.

Lộ Tri Nghi không nghĩ nhiều. Cô cầm dù gật đầu, nói: “Vậy em không làm phiền anh nữa.”

Cô xoay người muốn rời đi, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà Trình Tố gọi cô lại, “Chờ chút.”

Trong màn mưa phùn mờ mịt, Lộ Tri Nghi quay đầu, đối diện với ánh mắt không nóng không lạnh của người đàn ông.

“Lên xe, tôi đưa em về.”

Chỉ do dự hai giây, Lộ Tri Nghi đã tự thuyết phục bản thân mình xong.

Cô vòng qua đầu xe đi đến vị trí phó lái. Trình Tố mở cửa xe cho cô từ bên trong. Cô thu dù ngồi vào. Nhưng vừa định nói cảm ơn, cô đột nhiên phát hiện hình như bản thân đã ngồi lên vật gì đó.

Tránh người ra xem, hóa ra vật đó chính là cặp kính gọng vàng mà Trình Tố thường đeo.

Lộ Tri Nghi vội vàng cầm cặp kính lên kiểm tra, phát hiện gọng kính đã bị cô ngồi lên gãy mất một bên.

“Xin, xin lỗi anh.” Lộ Tri Nghi cực kỳ lúng túng, “Em không nhìn thấy...”

Bình thường, xe Trình Tố không có ai khác ngồi. Anh không nhớ mình đã ném cặp kính vào ghế phó lái sau lần giả làm phụ huynh nào nữa.

Buổi tối, ánh sáng yếu, Lộ Tri Nghi không nhìn thấy là chuyện thường.

Trình Tố trực tiếp lấy cặp kính từ trong tay cô, “Không sao.”

Lộ Tri Nghi có chút bất an: “Hôm khác em đền cho anh cặp kính mới.”

“Không cần.” Trình Tố rút mấy tờ khăn giấy trong hộp xe đưa cho Lộ Tri Nghi.

Lộ Tri Nghi ngẩn ra một chút mới kịp phản ứng, anh đưa khăn giấy để mình lau cái chân vừa bị nước văng ướt.

Lộ Tri Nghi nhận khăn giấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Nhưng lúc cô cúi người lau những giọt nước trên chân thì lại nghĩ, sao anh biết mình bị văng nước nhỉ?

Chẳng lẽ...

Anh sớm đã nhìn thấy mình?

Vừa nghĩ tới khả năng này, cô lại cảm thấy có vẻ ánh mắt nóng bỏng kia đột nhiên tập trung lại đây. Lộ Tri Nghi không khỏi nhắm mắt lại, cúi đầu càng thấp hơn.

Trình Tố không chú ý đến sự khác thường của cô. Anh kéo cần gạt xuống, nổ máy.

Cùng với âm thanh tí tách của cơn mưa phùn rơi mãi không ngừng, chiếc xe chậm rãi chuyển bánh ra khỏi lề đường.

Hai người rất ăn ý ngồi yên ở chỗ của mình. Ánh sáng mờ nhạt của đèn đường xuyên qua cửa xe chiếu lên mặt bọn họ, chuyển động lúc sáng lúc tối, phác họa lên hình dáng mông lung.

... Quá yên tĩnh.

Lộ Tri Nghi khẽ hít sâu một hơi. Lúc này cô chỉ cảm thấy không khí bắt đầu từ từ loãng ra, xung quanh tràn ngập ấm áp, cảm giác vừa xa lạ vừa dịu dàng.

Cô đổi tư thế ngồi. Tầm mắt lơ đãng rơi vào đôi tay đang đặt trên vô lăng kia.

Ngón tay hơi cong lại vừa thon dài vừa cân đối, đường nét gọn gàng lưu loát. Ngay cả khớp xương cũng giống như được thiết kế cẩn thận, rồi khảm vào giữa những đốt tay một cách hoàn mĩ.

Tay của anh không chỉ đẹp mà còn cho người ta cảm giác tràn đầy sức mạnh, khiến Lộ Tri Nghi không nhịn được nghĩ, được bàn tay như vậy nắm sẽ có cảm giác thế nào.

Đang lúc cô mải mê suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Lộ Tri Nghi hồi thần, vội vã lấy điện thoại của mình ra.

Là Lộ Hoằng gọi, hỏi cô đã về nhà chưa?

“Tối nay thân thể dì con đột nhiên không thoải mái. Bố bảo tài xế đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, nên không đi đón con được.”

Chẳng trách vừa rồi cô đi ra không thấy bóng dáng tài xế đâu, gọi điện thoại cũng không bắt máy.

Lộ Tri Nghi khẽ “dạ” một tiếng, “Con biết rồi.”

Giọng nói của Lộ Hoằng nghe có chút mệt mỏi, cộng với lúc trước cứ hở chút là nóng giận, Lộ Tri Nghi cảm thấy gần đây tinh thần bố mình không tốt lắm.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chủ động hỏi: “Dì không có chuyện gì chứ ạ?”

Trình Tố khẽ nghiêng đầu nhìn qua.

Lộ Hoằng nói: “Vẫn đang kiểm tra, con trở về rồi nghỉ ngơi sớm một chút. Bố cúp máy đây.”

Không đợi Lộ Tri Nghi trả lời, đầu bên kia đã truyền tới âm thanh tút tút.

Lộ Tri Nghi không thể làm gì khác hơn bỏ điện thoại xuống, cho vào trong túi.

Trình Tố nhìn cô một cái, hỏi: “Trong nhà có chuyện à?”

“Không có.” Lộ Tri Nghi lắc đầu, “Bố lo lắng cho em nên hỏi một chút thôi.”

Im lặng một hồi, Trình Tố đột nhiên cười hỏi: “Đã trễ thế này mà em lại dám lên xe tôi, không sợ tôi là người xấu sao?”

Lộ Tri Nghi nghiêng đầu qua, “Người xấu?”

Cô lặp lại hai chữ này, lát sau lại cúi đầu, “Sao có thể!”

Lúc đó vừa hay xe đã đến hầm để xe của tiểu khu, Trình Tố đậu xe xong xoay đầu nhìn cô, hồi lâu sau mới nói: “Em cứ vậy mà tin tưởng tôi thế à?”

Lộ Tri Nghi cũng nhìn qua, đây là lần đầu tiên cô không né tránh ánh mắt anh.

Mấy giây sau, cô quả quyết gật đầu: “Đúng vậy.”

Cần gạt nước đã thôi chuyển động, để lại chút nước mưa mơ hồ trên kính xe. Dường như chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, Trình Tố đột nhiên cảm thấy cái kiểu thời tiết mà trước giờ mình rất ghét, tối nay chợt mang đến cho anh thêm một cảm giác rất khác lạ.

Thứ được thêm vào đó chính là sự ấm áp thuộc về một người khác.

“Cốc cốc!”

Âm thanh vang lên đột ngột phá vỡ cảnh tượng hài hòa bên trong xe.

Trình Tố xoay người, không biết từ lúc nào mà trước xe đã có mấy người đang đứng. Tên cầm đầu chính là cậu hai nhà họ Chu, Chu Hành.

Gã ta cũng là người vừa gõ lên nắp capo xe anh, chậm rãi gõ mấy tiếng, mang theo ý khiêu khích.

Thấy những người này đều ăn mặc nghiêm chỉnh phẳng phiu, Lộ Tri Nghi bất giác hỏi: “Bọn họ tìm anh hả?”

Trình Tố không biết ý đồ của Chu Hành là gì, nhưng có thể đoán được là không phải chuyện tốt lành.

Anh rút chìa khóa xe, nói với Lộ Tri Nghi một câu “Ngồi yên ở đây”, rồi lập tức xuống xe.

Ngay lúc bước xuống, anh đã thuận tay khóa hết cửa xe lại.